Vừa về tới nhà, cô đã nhận ra ngay được ánh mắt lo lắng của Phong khi trên người cô là một bộ đồ con trai rộng thùng thình. Anh hỏi cô không dấu nổi sự thắc mắc và nghi ngờ:
- Tại sao em lại ở với Minh ở kí túc xá nam thế? Còn quần áo em sao lại…?
- A, dạ. Em đưa tài liệu về lễ hội cho anh ấy nhưng gặp trời mưa nên đồ em ướt hết nên…anh ấy…bắt em phải thay quần áo. – cô hơi đỏ mặt và cố không nghĩ tới những gì đã xảy ra ở đó.
Chợt nhận ra Phong có vẻ hơi lạ, cô vội giải thích tiếp:
- Anh đừng hiểu lầm á. Không có chuyện gì đâu. – cô vừa nói vừa quơ tay loạn xạ.
Phong mỉm cười ra ý hiểu, anh cốc nhẹ đầu cô bé. Anh nhẹ nhàng khuyên cô:
- Ừm, lần sau đừng dầm mưa thế kẻo ốm đó. Giờ em đi ngủ đi, cũng trễ rồi mà.
Anh mỉm cười khiến cô cảm thấy ấm áp hơn hẳn. Cũng đúng, dầm mưa xong, cô thấy mệt lắm. Cô cười tinh nghịch với anh rồi trả lời:
- Dạ. em cảm ơn anh. Em cũng hơi mệt rồi ạ.
- Về trễ mà còn đòi đi ngủ sớm sao? Cô hay thật đó. – một giọng nói lạnh lùng vang lên ở ngày cửa ra vào phòng cô.
Ngay lập tức cả cô và Phong cùng nhìn về phía người quen thuộc đó- Băng. Anh vẫn lạnh lùng như mọi ngày. Anh xuất hiện trong chiếc áo thun đen và chiếc quân kaki nâu giản dị nhưng lại rất rất hợp với khuôn mặt của anh. Màu đen luôn là màu đẹp nhất với anh và cô bé cũng thích màu đen. Qua chiếc kính gọng đen, là đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi của anh. Anh nhìn cô bé, lanh lùng nói như ra lệnh:
- Cô đi đưa tài liệu cho Minh cũng phải về sớm chứ? Cô có biết mấy giờ rồi không? Còn bao nhiêu việc phải làm nữa.
- Dạ, em xin lỗi. – cô lí nhí đáp.
- Đừng trách em ấy nữa. Có gì mai nói tiếp, giờ em đi ngủ đi. – Phong xen vào.
- Đừng đùa. Cô hãy nhanh chóng đánh máy hết sấp giấy này rồi in ra cho mọi người trong hội học sinh ngày mai đi. Chỉ cần đánh những ý chính thôi. – Băng nói và đưa cho cô sấp giấy khá dày.
- Này cậu đừng quá đáng thế. Em ấy đang mệt mà. – Phong nói.
- Thời gian cho lễ hội rất gần rồi. Chỉ còn gần một thang thôi, đã thế còn bao nhiều việc phải làm nữa. Mà cậu cũng còn phải lo chuẩn bị về việc an ninh cho lễ hội sao. Hôm đó có rất niều phụ huynh của các tập đòan lớn đến, không thể để xảy ra sai sót gì được. – Băng bình tĩnh đáp.
- Tôi biết, cậu không cần lo thế đâu. Nhưng cậu cũng đừng quá đáng quá. Torng hội học sinh có nhiều người sao cậu lại bắt em ấy làm. – Phong hỏi.
- Đơn giản vì bây giờ cô ấy đang ở đây, nếu làm sai, tôi có thể sửa kịp.
- Vâng, em sẽ làm ngay bây giờ. – Xuân lên tiếng xen vào trước khi hai người cãi nhau tiếp.
- Nhưng…- Phong định nói.
- Không sao đâu ạ. Em sẽ làm ngay nhưng em không có máy tính. – Vừa nói cô vùa quay sang Băng. Dù cô mệt nhưng cô vẫn phải cố, không thể lười biếng được.
Phong định nói gì đó nhưng dừng lại, cô không thể thay đổi được ý kiến của cô bé được.
- Cô hãy dùng chiếc PC ở phòng tôi. Tôi sẽ dùng laptop. Cô qua phòng tôi làm đi, có gì để tôi còn chỉnh sửa nữa. Trước khi qua mang cho tôi thức uống nữa
- Dạ.
Nói xong rồi cô chạy vù lao xuống bếp để pha 4 li cacao. Cho Băng, Phong, Vũ và cô nữa.
Cạch
Xuân tự động mở cửa phòng của Băng, cô đã quá quen thuộc với việc vào phòng anh rồi vì tối nào cô cũng mang cacao tới cho anh mà. Cô đến chỗ chiếc salon mà anh đang ngồi, đặt nhẹ lí cacao xuống rồi quay lứng bước tới chiếc PC của anh.
- Cô hãy đánh những phần tôi đã đánh dấu thôi. Cô chỉ cần đanh ¾ bài, còn lại tôi sẽ làm thay. – đột ngột Băng lên tiếng.
- Ơ, dạ, em cảm ơn. Em cẽ cố gắng ạ. – Quay lại nhìn Băng đang mệt mỏi, gỡ kính ra và xoa xoa mắt của mình, trong anh thất mệt mỏi khiến cô hơi thấy tội nghiệp. Rồi quay vội về phái bàn làm việc và không làm phiền anh nữa.
1 tiếng sau…
Cuối cùng cô đã đánh xong sấp giấy mà Băng đưa cô. Hai tay và vai mỏi nhừ, mí mắt thì như muốn cụp xuống vì những cơn buồn ngủ nhưng cô cũng cảm thấy vui vì cô đã làm hơn những gì mà Băng cần. Giờ chỉ cần anh duyệt lại và in thôi.
Khẽ bước vào phòng làm việc của Băng, cô bé cố đi thật nhẹ vì không muốn làm phiền anh. Cánh cửa vừa mở, đập vào mắt cô bé là một chàng trai đẹp tựa như hoa đang dựa lưng vào chiếc ghế ngủ. Khuôn mặt thiên thần của anh khiến trái tim của cô bé đập lọan nhịp. Đứng lặng, ngắm nhìn anh ngủ mà lòng cô lâng lâng cảm xúc khó tả. Anh khẽ cựa quậy mình khiến cô giật mình tỉnh khỏi dong suy nghĩ ௱ôЛƓ lung của mình. Cô lén bước tới gần anh và nhẹ nhàng đắp cho anh chiếc áo khoác của anh. Cô đặt sấp tài liệu trên bàn của anh rồi chuồn êm ra ngoài.
Cạch…
Cô khẽ đóng cánh cửa phòng rồi dựa lưng vào nó, một phần vì mệt và một phần vì trong cô đang cảm thấy rất khó chịu ở điều gì đó. Hình ảnh thiên thần của Băng lúc ngủ cứ hiện ra trong cô khiến cô rất bối rối, cố lẽ vì anh quá đẹp. Cảm xúc lúc này của cô rất khó hiểu. Có lẽ vì không thể hiểu được mà cô mới leo lên giường ngủ vì cô nghĩ do mình quá mệt mỏi nên tâm trạng như thế thôi.
Cốc…cốc…
Tiếng gõ cửa làm Xuân choàng tỉnh dậy. Mệt mỏi, dụi mắt nhìn qua chiếc đồng hồ báo thức. Đã 6h sáng rồi. Cô giật mình bật dậy nhưng cơ thể mỏi nhừ của cô không nghe lời cô, phải cố gắng lắm cô mới ngồi dậy được. Từ từ bước xuống giường và ra mở cửa. Đó là bác Kim. Vừa thấy cô, bác hỏi:
- Cháu sao thế? Sao hôm nay cháu lại dậy trễ thế? Mà sao cháu trông xanh xao thế? Cháu ốm hả?
- Dạ. Cháu không sao đâu? Chắc do tối qua cháu thức khuya quá thôi ạ. Cháu xin lỗi, cháu sẽ xuống ngay thôi ạ? – cô trả lời bằng cái giọng như hết hơi.
- Ừm, nếu chúa ốm thì nói bác nhé. Mà có thật là cháu không sao không đó? – bác Kim lo lắng hỏi.
- Dạ. Thật mà bác. Cháu sẽ xuống ngay. – cô nói chắc nịch.
- Ừm, à cháu ghé qua gọi mấy cậu chủ xuống ăn sáng nữa.
- Dạ. – cô mỉm cười trả lời.
15 phút trôi qua…
Sau khi tắm và thay xong bộ đồng phục xong, nhìn cô có vẻ đỡ xanh xao hơn lúc nãy. Không tốn thêm thời gian, cô phóng như bay qua phòng gần nhất – phòng của Phong.
Cốc…cốc…
- Vào đi. – Phong từ trong phòng nói vọng ra.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa, bước vô. Phong đang đứng trước chiếc gương ở gần phòng thay đồ của anh để mặc đồng phục. Vội quay đi khi nhận ra anh mới khoác chiếc áo sơ mi thôi.
- Á, em xin lỗi. Em… cô ấp úng nói.
- Em đỏ mặt kìa. Hahaha… - Anh chọc cô.
- Đâu có đâu ạ. – cô biện minh nhưng thật ra đó lại là sự thật.
- Thế sao em đứng ngoài. Giúp anh lấy chiếc carvat đi. – anh đùa cô.
- Ơ dạ, vâng. – cô từ từ quay mặt lại và đưa cho anh chiếc carvat.
- Cảm ơn em. Em thắt dùm anh đi.
- Dạ? Em ấy ạ? – Cô hỏi.
- Ừm, anh thấy em thắt đẹp mà. – anh vừa nói vừa chỉ vào chiếc carvat của cô.
- Ơ, dạ, em…
- Nhanh lên nào. – Anh nói ra vẻ thúc giục cô với vẻ thích thú.
- Dạ.
Cô đành vậy. Lần đầu tiên cô thắt carvat cho người khác nên cô thấy hơi rắc rối. Nhìn cô bé có vẻ lúng túng với chiếc carvat, Phong mỉm cười thích thú, anh cứ nhìn cô bé.
- Xong rồi ạ. – cô bé thở phào khi thắt xong cho anh.
- Cảm ơn em nhiều.
Anh vừa nói vừa vuốt má cô bé khiến cô giật mình lùi lại và té “ầm” ra sành nhà và kéo theo cả Phong. Anh đang nằm đè lên cô bé. Kịp bình tĩnh lại, cô đẩy anh ra nhưng không được vì anh nặng quá. Chợt nhận ra, Phong cũng ngồi dậy và kéo cô bé dậy theo. Hai người ngại ngùng quay đi. Cô bé thì xấu hổ vì tính hậu đậu của mình còn anh thì thấy lúng túng đến khó hiểu.
- Em…em… xin lỗi. Anh… xuống ăn sáng trước đi. Em đi trước đây
Cô bé ấp úng trả lời và quay đi bỏ ra ngoài trước để lại Phong đang ngại ngùng ở trong phòng. Rồi bước tiếp đến phòng của Vũ. Dù đang rất mệt nhưng cô vẫn phải cố.
…..
Tại phòng của Vũ, anh đã dậy trước và đã thay đồ hoàn chỉnh. Cô khẽ thở phào. Cô cố giữ khoảng với anh để tránh những việc không cần thiết xảy ra.
- Anh xuống ăn sáng ạ.
- Ừm. Chào em. Lâu ngày không gặp. Dạo này em bận quá ha. – anh nói.
- Dạ cũng bình thường thôi ạ. – cô cười đáp.
- Ừm, em ốm à? Nhìn em xanh thế? – anh nhìn cô một lúc rồi nói.
- Dạ? không có gì đâu ạ. – cô vừa nói vừa lùi lại, chợt thấy hơi choáng nên dựa tạm vào tường . Cô không muốn mình bị ốm và gấy rắc rối cho mọi người lúc này. Tạm thấy mình khá hơn, cô chuồn ngay ra khỏi phòng của Vũ.
- Em chào anh. Em đi trước đây. – cô nói.
- Ừm. May mắn nhé. – anh nói.
- Dạ. Em cảm ơn. – cô đáp rồi chạy luôn.
Đứng trước phòng của Băng, cô dừng lại và nghỉ. KHông biết vì mệt hay vì lo cái gì mà tim cô đập loạn xạ lên cả. Lấy hết dũng cảm cô đẩy cửa phòng ra.
Băng vẫn còn ngủ nhưng lại là trên chiếc ghế sofa hôm qua anh làm việc. Vẻ mặt mệt mỏi, xanh xao của anh khiến cô bé hơi lo lắng. Cô nhẹ nhàng bước tới chỗ anh, khẽ đặt tay lên trán anh. Hơi nóng. Có vẻ như anh sốt rồi. Chợt ánh mắt của anh mở ra nhìn cô, khiến cô giật mình vội rụt tay lại.
- Em xin lỗi. Hình như anh ốm rồi. – cô nói.
- Mấy giờ rồi? – anh ngồi dậy, xoa xoa đầu rồi hỏi.
- Dạ? À, 6h30’ ạ. Anh có vẻ mệt quá. Anh đi nghỉ đi. – cô lo lắng hỏi.
- Cô in sấp tài liệu này cho mọi người trong hội học sinh đi. – bó ngoài tai lời lo lắng của cô, anh ra lệnh.
- Dạ, cô cầm sấp tài liệu đó trong khi anh đi nhanh về phía phòng tắm. Xuân đứng dậy, cô cảm thấy choáng, toàn thân cô từ sang tới giờ mỏi như, đau nhức (có lẽ là do dư âm của vụ dầm mưa hôm qua.) vừa đứng lên cô thấy choáng rồi tất cả xung quanh cô trở thành màu đen.