Tình yêu quí tộc – Chương 100

Tác giả:

Bầu trời trong xanh, quang đãng khiến con người cũng phần nào thấy thoải mái hơn ngay cả khi tâm trạng có chút buồn bực.
Xuân ngước nhìn tòa nhà to lớn trước mặt mình. Nhà Triệt cũng to không kém gì nhà Chính và nhà của chủ tịch. Cũng đúng, những nhà tài phiệt lớn như họ thì mấy tòa nhà như thế này thì có gì lạ.
Kìm nén lại sự trầm trồ của mình, ngoan ngoãn theo bước của năm người con trai kia bước vào nhà. Dáng người cao lớn, vững chãi của họ, khiến cô cảm thấy mình thật nhỏ bé. Nhìn sự kính cẩn của những người ở đây dành cho họ là đủ biết sức ảnh hưởng to lớn như thế nào. Không đơn giản chỉ vỉ năm người ấy là con cháu của một tập đoàn lớn mà từ họ cũng có điều gì đó khiến người đối diện khâm phục. Năng lực, nhiệt huyết, kiên quyết. Nếu chỉ có thế thì họ không gây ấn tượng gì cho cô. Quan trọng chính là cách họ đối xử với mọi người. Tất nhiên không chỉ vì những gì mà cô nhận, đối với mọi người xung quanh đều vậy. Rất ân cần, rất chừng mực và rất biết thu phục lòng người.
Càng nghĩ về nó, cô càng ngưỡng mộ họ. Chắc chắn cô sẽ nhớ họ lắm sau khi cô rời khỏi nhà Chính.
- Em đang nghĩ gì thế? – Duy bất ngờ xuất hiện trước mặt cô làm cô giật mình.
- Em…đâu có nghĩ gì. – Xuân lắc đầu từ chối.
- Thế sao mặt ngẩn ngơ thế? – anh tiếp tục.
- Dạ? Em…chỉ là đang ngắm ngồi nhà này thôi. To quá. Đẹp nữa. – cô mỉm cười.
- Vậy tới đây ở với tớ luôn đi. – Triệt cười tít mắt nhìn cô.
- Her…tớ có nói thế đâu. – cô cốc nhẹ vào trán của cậu.
- Có sao đâu. Mọi người đi nhanh lên, đói chưa nào? Mẹ em đã chuẩn bị mấy món ăn nhẹ rồi đó. – Triệt hối thúc mọi người đi nhanh theo cậu.
Bước vội vàng theo những sải chân dài của năm người con trai ấy mà Xuân cũng tự thấy thắc mắc. Thật không hiểu tại sao lại kêu cô tới nhà của Chủ tịch họ nhưng rồi mấy tiếng sau lại kêu cô tới nhà Triệt ngay lập tức mà không cho cô kịp chuẩn bị gì. Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra sao?
Ngay khi vừa đặt chân vào phòng ăn, Xuân lại được một dịp choáng ngợp lần nữa. Một vài món của Triệt là cả bàn ăn to thế này sao? Dù gì cũng chỉ có vài người thôi mà. Đâu cần phải chuẩn bị nhiều như thế.
Nhìn về phía bàn ăn ấy, bảy người đã ngồi sẵn ở đó rồi. Mẹ Triệt xinh đẹp nổi bật giữa những người con trai tuấn tú và chồng của mình. Bỗng dưng có chút lung túng, không biết nên ngòi chỗ nào cho phải.
- Triệt, con qua bên kia ngồi, ta muốn ngồi cạnh cô bé. – mẹ Triệt đột ngột lên tiếng. Xuân ngạc nhiên nhìn bà.
- Không, không cần thế đâu ạ. Cứ để Triệt ngồi đó cũng được mà. – Cô mỉm cười, ái ngại.
- Lại đây nào. – Mẹ Triệt mỉm cười hiền hậu với cô.
Xuâи áι ngại nhìn mọ người nhưng rồi cũng ngoan ngoãn đi về phía chỗ mình. Bữa cơm đầu năm diễn ra hết sức vui vẻ và nhiệt tình duy chỉ có Xuân là thấy có chút gượng gạo. Lần đầu tiên của năm mới lại dùng bữa cùng với nhiều mà không phải là gia đình mình như thế này.
Mọi người đều cười nói vui vẻ. Nhất là Triệt. Khuôn mặt trẻ con của cậu thật sự rất vui. Nụ cười trên môi làm cậu rạng rỡ hẳn lên. Không giống như nụ cười “thân thiện” mà cô đã từng thấy khi lần đầu gặp. Không phải nụ cười gượng gạo, không phải nụ cười xã giao giả tạo của cậu hằng ngày. Mà đó thực chất là nụ cười, đúng như những gì cô từng cảm nhận về cậu.
Gia đình luôn là thế, là nơi mà con người có thể sống thật với bản thân mình nhất. Không phải gồng mình đeo chiếc mặt nạ hằng ngày. Không phải lo toan, suy tính, so đo gì. Chỉ cần yêu thương, ngã lòng vào nó.
Nghĩ tới đó, khóe môi chợt nở nụ cười nhàn nhạt. Đúng rồi. Gia đình là thế. Đối với cô gia đình là thế, cũng như là với Triệt. Tự dưng cô thấy mình thật xấu xa, ghen tị với nụ cười của Triệt. Cô cũng muốn được cười như thế.
- Không ăn nữa sao? – Băng nhẹ giọng, gắp cho cô một miếng Kobumaki (rong biển cuộn).
- Em…em…cảm ơn. – Xuân luống cuống cảm ơn.
Quay qua nhìn người con trai đang ngồi cạnh mình, trong lòng thoáng chút xấu hổ. Cũng không rõ vì sao cô lại cảm thấy như thế. Cứ như là bị anh nhìn rõ suy nghĩ của mình vậy.
- Đừng suy nghĩ nhiều. Đầu năm đừng để khuôn mặt ũ rủ như thế. – anh cười nhẹ khuyên bảo.
- Em…em…xin lỗi. – cô cúi đầu trả lời.
- Đừng xin lỗi, đó đâu phải là lỗi của em.
- Dạ.
- Được rồi. Mọi việc sẽ ổn thôi. – Băng khẽ xoa đầu cô một cái rồi quay trở lại với bữa ăn.
Ngay khi Băng quay đi, Xuân cũng trở về với bữa ăn nhưng chỉ có trái tim của cô là không thể trở lại bình thường được. Nó cứ thế mà đập loạn cả lên. Khoảnh khắc anh chạm vào đầu cô, toàn thân cũng run rẩy theo cử chỉ ân cần ấy. Khóe môi chợt ẩn hiện nụ cười ngây ngốc khó tả.
Cứ tưởng như không ai thấy những hành động thân thiết ngắn ngủi ấy nhưng thật ra mẹ Triệt đã thấy. Dù khoảng cách giữa mọi người không quá xa, cũng không quá gần nhưng cũng đủ để bà nghe thấy được lời nói ân cần của Băng. Bà vẫn thấy được sự thay đổi trong hai con người ấy dù nó chỉ là thoáng qua.
Bà khẽ mỉm cười. Băng đã thay đổi. Chưa bao giờ bà thấy anh mở lòng với ai đó. Có thể hằng ngày cậu đều quan tâm, giúp đỡ mọi người nhưng lại luôn có khoảng cách tách biệt anh khỏi mọi người. Đúng là có dịu dàng nhưng lại cũng rất lạnh lùng. Mọi người đều yêu quí anh, tôn trọng anh nhưng lại không dám chạm vào. Đúng hơn là không thể chạm vào. Giờ đây điều đó đã bắt đầu thay đổi. Người con gái ấy đã mở cửa lòng anh, cũng có thể là do anh mở lòng với cô trước. Không ai rõ từ bao giờ hình ảnh của đối phương đã tồn tại trong trái tim của mỗi người.
Giờ bà đã hiểu tại sao Triệt thường buồn khi nhắc về cô bé ấy. Bà đã hiểu tại sao nụ cười của con trai mình đôi khi lại chất chứa bao nhiêu ưu tư. Từ bỏ một thứ gì mình rất yêu quí là điều ngốc nghếch nhưng đôi khi có những thứ không thuộc về mình thì tốt nhất vẫn là buông tay.
Dùng xong bữa trưa cũng đã khá trễ. Mọi người chia tay nhau về phòng nghỉ. Xuân cũng không ngoại lệ. Phòng cô năm ở góc của tầng hai cùng dãy với mọi người, điều đặc biệt là nó hướng ra biển. Từ đây có thể nhìn toàn bộ cảnh sắc thiên nhiên hài hòa ở đây. Dường như mọi người đều ưu ái nhường cho cô căn phòng này. Tâm trạng khá khẫm hơn một chút, ngồi lặng ngắm khoảng trời trong xanh cao vời vợi, thả hồn theo những làn gió biển, thả mình vào tiếng sóng rì rào. Cô lại nhớ về gia đình, lại nhớ về tiếng sóng nơi cô ở, nhớ về tất cả. Cô dần dần chìm vào giấc ngủ thật nhẹ nhàng.
...you’re different in me…
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên khiến Xuân giật mình tỉnh giấc. Mắt nhắm mắt mở vơ lấy chiếc điện thoại rồi đưa vội lên tai vào trả lời.
- Alo…ai thế ạ?
- Đang làm gì thế? Tớ đang đợi cậu dưới nhà này. – giọng Triệt hào hứng khiến cô tỉnh táo đôi chút.
- Có chuyện gì sao? – cô hỏi.
- Không có gì quan trọng, chỉ là muốn dẫn cậu đi loanh quanh tham quan thôi, sao cậu mệt à? – Triệt bắt đầu thấy có chút lo lắng.
- Không có gì đâu. Đợi tớ một lát, tớ xuống ngay. Chỉ là vừa ngủ dậy thôi mà. Cậu đang ở đâu thế?
- Dưới nhà. Cậu cứ đợi ở phòng đi, tớ sẽ lên. Cẩn thận kẻo lạc. Nếu mệt cậu cũng có thể từ chối.
- Không sao mà. Đợi tớ một lát đấy. – cô trấn an Triệt rồi cúp máy.
Nhanh chóng thay bộ đồ đơn lúc nãy bằng chiếc váy trắng mềm mại. Chiếc thắt lưng buộc ngang eo. Mái tóc được thắt gọn gàng, đội thêm một mũ rộng vành nâu. Trông cô thật khác biệt. Không còn vẻ mộc mạc như thường ngày mà có chút gì đó khác biệt. Dịu dàng, nữ tính và thu hút.
Nhìn lại bản thân mình một lần nữa, rồi cô đẩy cửa bước ra. Hơi giật mình một chút. Không phải có mình Triệt mà cả Duy và Phong cũng ở đó. Tự dưng lại có chút xấu hổ. Lần đầu tiên cô ăn diện như thế này. Cô không thấy tự tin lắm về bản thân mình.
Nhưng ba người kia thì ngược lại. Dường như bị cô làm cho bất ngờ lắm. Dáng vẻ nhỏ nhắn trong bộ váy trắng đúng là không khỏi khiến người ta phải rung động. Từ cô lại toát lên chút gì đó thật nhẹ nhàng, bình yên. Có phải là vì hình ảnh của cô trong họ vốn đã sâu đậm nên họ càng cảm thấy cô đẹp không? Biết làm sao được nữa.
- Mọi người sao thế? Xấu lắm phải không? Vậy đợi một chút em đi thay. – cô đỏ mặt quay đi.
- Không, em xin lắm, đi thôi. – Duy nắm tay cô lại.
- Đúng vậy. Đi thôi nào. – Phong mỉm cười ấm áp với cô, khẽ xoa đầu cô thật nhẹ.
- Thật sao? – cô ngạc nhiên hỏi.
- Ừ, đẹp lắm rồi, đi thôi. – Triệt chen vào, kéo cô đi theo.
Xuân ngơ ngác bị kéo đi theo mọi người. Lúc xuống dưới nhà, Vũ cũng đã ở đó sẵn. Anh trên trọc cô có mấy câu mà cũng đủ làm cô đỏ lửng cả mặt lên. Thì ra là mọi người muốn dẫn cô tới khu nghỉ mát ở sau nhà Triệt. Còn Băng thì nghe nói anh đang bận làm gì đó nên không thể đi cùng mọi người được.
Ở đó có cả bãi biển. Nước biển trong veo, mát rượi khiến cô chỉ muốn lao xuống nghịch nước nhưng lại không thể vì lí do đơn giản cô đang mặc váy. Làm sao có thể thoải mái nghịch ngợm được chứ.
- Sao thích không? – Triệt mỉm cười hỏi.
- Có, cảm ơn cậu. Lâu rồi không được ngắm biển rồi. – cô vui vẻ đáp lại.
- Ở đây thích không? – Triệt tiếp tục.
- Có, cảnh đẹp lắm. – cô gật đầu.
- Vậy lần sau cậu có thể đến đây ở luôn cũng được. Tớ cũng thích lắm. – Triệt cười tít mắt.
- Cậu thật là…đừng đùa như thế chứ. – cô bật cười.
Triệt cũng cười đáp lại. Đùa sao? Đó lời nói thật lòng của cậu.
Mọi người chơi rất vui. Vũ cũng chụp lại được khá nhiều hình ưng ý. Đến tầm chiều tối cả năm người mới bắt đầu về nhà của Triệt. Dường như ai cũng mệt nhoài cả ra.
Vừa về, mẹ Triệt lại chuẩn bị sẵn bữa tối cho mọi người. Năm con người trẻ tuổi ấy vội vàng lên phòng trút bộ đồ dính đầy cát và mồ hôi của ngày đi chơi ra, thay một bộ đồ khác rồi nhanh chóng có mặt dưới phòng ăn để tự thưởng cho mình chút gì đó cho cái dạ dày đang kêu gào của mình.
Lúc Xuân xuống, mọi người cũng đã ngồi đầy đủ. Vẫn chỗ ngồi đó, cạnh mẹ Triệt và cả…Băng nữa. Không hiểu sao trong lòng cô lại có chút gì đó không yên.
- Con tới rồi sao? Đi chơi vui chứ? – mẹ Triệt mỉm cười hiền lành.
- Dạ. Cháu cảm ơn. – cô ngoan ngoãn đáp lại.
Mọi người bắt đầu bữa ăn trong không khí vui vẻ. Đặc biệt Triệt có vẻ cực kì thích thú khi nhìn thấy mẹ và Xuân ngồi cạnh nhau như thế này. Hai người mà nó yêu quí nhất ở chung một chỗ, để cậu có thể nhìn ngắm mãi. Ước gì nó có thể kéo dài mãi thì hay biết mấy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc