“Rầm”
Một đứa con gái với mái tóc dài, đen, thẳng hợp với đôi mắt đen của cô. Cô ta khá đẹp nhưng lại là một nét đẹp đanh đá. Nó đi thẳng một mạch tới bàn của Xuân đang ngồi, giật phắt chiếc tai nghe của cô ra. Bực bội, cô ngồi dậy, dụi mắt nhìn xem người vô duyên đang đứng trước mặt mình là ai, cô bực bội hỏi:
- Cô là ai thế? Tại sao lại làm phiền tôi.
Con bé đó không trả lời câu hỏi đó, quắc mắt nhìn cô, nó lên giọng ra lệnh cô:
- Đi theo tao.
Nói xong con bé đó quay đi, bỏ ra ngoài. Mệt mỏi đứng dậy vươn vai, từ bước theo đứa con gái lúc nãy trong ánh mắt thích thú, hả hê của đám bạn trong lớp.
Tại khu nhà kho ở sau trường. Đúng là trường cho nhà giàu, cả nhà kho cũng to và đẹp hơn bình thường nhiểu. Xuân đang đứng giữa một đám con gái kênh kiệu. Có 5 đứa con gái kể cả đứa lúc nãy gọi cô ra. Theo tất cả 5 đứa con gái này đều thắt chiếc nơ đen. Điều đó chứng tỏ là họ học lớp 12. ( đồng phục của trường Lâm Quang là con gái mặc áo sơ mi dài tay kết hợp váy đen, con tria mặc quân đen dài áo sơ mi dài tay, có thể lết hợp với ao khoác kaki dài tay hoặc áo len ko tay có in logo của trường. Con trai và con gái có thể thắt nơ hoặc thắt carvat tùy ý, khối 10 sẽ là màu xanh nước biển, 11 là màu đỏ thẫm, 12 là màu đen).
Đưa mắt nhìn hết đám con gái kênh kiệu đang đứng trước mặt mình, cô không nói gì. Một đứa con gái tóc ngắn hơi xoăn, đôi mắt sắc sảo bước tới trước mặt cô, cất giọng khinh khỉnh hỏi:
- Mày là con bé mới chuyển tới trường đúng không?
Cô bé đáp:
- Phải. Có gì không? Tôi không quen các chị, không biết hôm nay tại sao tôi lại có “diễm phúc” được gặp các chị vậy ạ?
Nghe lời nói như có vẻ thách thức của cô, khiến cho những người đang đứng trước mặt cô, không khỏi tức giận, một đứa con gái nhìn giống con bé lúc nãy( chắc là 2 chị em sinh đôi) quắc ánh mắt lạnh lùng vào cô nói:
- Khẩu khí cũng gớm nhỉ? May mắn vô đây mà còn không biết thân biết phận. Mày không nghe câu “trèo cao té đau” à?
Lời nói khinh khỉnh của đứa con gái vừa rồi khiến cô bực mình. Cô mới vào trường được hơn 1 tuần mà gặp phải bao nhiêu là truyện rắc rối. Cô bực tức trả lời:
- Mấy chị cần gì thì cứ nói ra đi. Tại sao cứ phải nói như thế nhỉ?
“ Bốp”
Cái tát bất ngờ khiến cô tối sầm mặt mày lại. Đây không biết là cái tát thứ mấy mà cô nhận được khi cô bước chân vào trường này. Cô tức giận nhìn đứa con gái vừa tát cô. Mái tóc dài, xoăn tít của nó, càng khiến nó thêm đáng ghét. Cô kìm nén đưa ánh mắt sắc lạnh cho nó:
- Tôi làm gì sai chứ? Các người chỉ biết đánh người vô cớ thôi sao? Không nói rõ lí do thì đừng trách tôi.
Nhéch mép tạo nụ cười khinh khỉnh, nó đáp:
- Mày đừng giả bộ ngây thơ không biết gì như thế. Trông chỉ càng đáng ghét hơn thôi. Chẳng phải mày đang cố tìm một anh chàng nào đó để nương thân à?
Lại cái giọng đáng ghét đó. Lúc này, cô thực sự rất tức giận:
- Các người chỉ biết nghĩ từ bụng ta ra bụng người như thế thôi sao? Tôi đâu phải là người ăn bám như ai đó.
“ Bốp”
Cái tát từ đứa con gái lúc nãy gọi cô ra khiến cô không khỏi choáng váng. Nó cất tiếng nói:
- Mày còn láo. Chẳng phải hôm qua mày ve vỡn anh Băng sao? Chắc mày cố ý cắt tay mình rồi nhờ anh Băng lo cho mình chứ gì? Xin lỗi mày nhé, tỉnh mộng đi. Mày tưởng anh ấy để ý mày à. Mơ đi. Hãy tỉnh khỏi giấc mộng nàng lọ lem đi cưng. Đã thế hôm này mày còn dám thủ thỉ to nhỏ gì với Triệt nữa. Bộ mày tính “cua” hết hot boy của trường này à. Đúng là ngu ngốc mà. Mày chỉ là 1 đứa nghèo kiết xác thôi
Những lời nói của con bé đó, khiến cô không khỏi tức giận, cô giơ tay và đánh một thật mạnh vào mặt của con bé kia:
- Các người tưởng mình ngon lắm sao? Bộ các người giàu có à? Đó chẳng phải do các người ăn bám bố mẹ mình sao? Thật ngu ngốc. Các người thật vì mấy đứa con trai đó mà đánh tôi sao? Các người…
Chưa kịp nói hết câu, 2 con bé sinh đôi xông lên, đẩy cô té xuống phía trước, rồi cả đám xúm lại đánh cô tới tấp, vừa đánh chúng vừa nói nững lời miết thị cô. Nghiến răng, cô quyết không khóc vì những thứ tầm thường đó. Dù chúng có làm gì, cô cũng không hé ra một tiếng kêu, không tỏ ra yếu đuối. Dừng tay lại, đứa con gái còn lại với mái tóc ngắn cúi xuống, nâng cắm cô lên. cô nhìn thẳng vào mặt nó, không tỏ ra một chút sợ sệt nào. Ánh mắt sắc lạnh thoáng khiến nó ngập ngừng sợ hãi. Nó vội đẩy đầu cô bé ra rồi đạp lên bàn tay hôm qua bị đứt. Nó đe dọa:
- Mày hãy đợi đấy! Hôm nay chỉ là cảnh cáo thôi. Liệu hồn mà biết thân biết phận.
Không nói gì, cô chỉ quắc mắt nhìn đám đó. Khóe miệng tanh tanh mùi máu. Quả là đau thật nhưng nó sẽ không khiến cô từ bỏ đâu, cô còn mục đích hơn nhiều, khẽ nhéch tạo ra một nụ cười khinh bỉ như một lời thách thức bọn con gái đó. Con bé kia càng tức hơn, nó càng dẫm mạnh hơn lên bàn tay của cô. Cắn chặt răng để nén tiếng la của mình.
Thấy sự lì lợm của cô khiến cho đám con gái đó càng tức hơn nhưng có chút gì đó hơi sợ. Từ từ đứng dậy, dựa lưng vào tường, cô nhìn thẳng vào đám con gái đang đứng đó, không nói gì mà đúng hơn cô không đủ sức để nói. Cô cố chịu đựng để không gục ngã trước những kẻ đáng ghét đó.
Bầu không khí im lặng, cẳng thẳng bị phá vỡ bởi tiếng đe dọa của con bé tóc ngắn:
- Lần này tao tha, lần sau thì đừng có trách. Liệu hồn mà biết thân biết phận.
Không nói gì chỉ liếc nhìn tụi nó một lúc rồi lên tiếng trả lời:
- Không còn gì nữa thì các người đi đi, tôi không quan tâm và tôi cũng chẳng dụ dỗ ai cả vì thế đừng lo tôi ςướק hotboy của trường này. Có chăng họ cũng tự đến thôi. – cô nhéch mép nói.
Lời nói đó khiến con bé sinh đôi kia nổi khùng lên định đánh cô một cái thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Dừng lại. Các cô đang làm gì vậy?
Nhìn về người đang đi tới, cô nhận ra đó là anh Phong. Cô khẽ mỉm cười. nụ cười đó cũng khiến cô cảm thấy đau. Có lẽ sau câu nói dài lúc nãy cô đã kiệt sức rồi. Bỗng thấy mình mệt rũ đi, bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại. Cô bé ngất đi nhưng lúc đó cô vẫn nghe một tiếng gọi hoảng hốt và lo lắng của ai đó
Mở mắt ra, trước mắt Xuân là một căn phòng cực VIP. To, rộng và được thiết kế vô cùng sang trọng, có mơ cô cũng không dám nghĩ mình sẽ được bước vào căn phòng như thế này. Hơi giật mình trước căn phòng đó, cô ngồi bất dậy nhưng chợt khựng lại vì đau. Lúc này cô mới dần hiểu ra rằng mình đang ở bệnh viện. Nhìn đống dây nhở đang cắm trên tay cô khiến cô, thấy khó chịu, toàn thân đau nhức, băng bó khắp nới. cô không ngờ vụ “hội đồng” đó lại nặng đến như thế.
- Em tỉnh rồi à?
Một giọng nói quen thuộc khiến cô chợt thấy ấm lòng. Quay lại về phía người đó. Đó là anh Phong, anh ấy đang mỉm cười hiền lành với cô. Anh nhẹ nhàng đến bên cô.
- EM đỡ chưa? Em hay thật đấy. Em gặp rắc rối như thế này mà không nói với anh sao?
Lời nói trách móc của anh khiến cô hơi thấy giật mình nhưng cô vẫn mỉm cười trả lời:
- Hihi, em không sao đâu mà, em khỏe lắm. Mấy vết thương này nhằm nhò gì chứ ạ? Anh đừng lo cho em. Cảm ơn anh nha.
Khẽ thở dài, anh mỉm cười rồi cốc đầu cô một cái:
- Ngốc ạ. Như thế này mà nhẹ sao? Mà tại sao em lại bị như thế?
Thoáng ngập ngừng trước câu hỏi cảu anh nhưng cô không muốn cho anh biết lí do. Cô không trả lời mà chỉ im lặng. Cô đang muốn lảng tránh vấn đề đó.
- Cô tỉnh lại rồi à?
Một giọng nói lạnh lùng vang lên làm tan đi bầu không khí nặng nề lúc nãy. Cô thầm cảm ơn nhìn về người con trai thanh tú đó đang lạnh lùng bước vào phòng. Tính cách của anh giống như tên Băng của mình, không ai hiểu được anh, lúc nào anh cũng bận rộn với cộng viêc. Nghe nói anh còn đang làm việc ở công ty của tập đoàn AJ. Cô trả lời:
- Dạ.
Lời nói có vẻ ngượng ngập, khiến cô như muốn đỏ mặt lên. Băng dường như không quan tâm tới điều đó, anh quay sang Phong anh lên tiếng hỏi:
- Tại sao cậu còn ở đây? Chẳng phải hôm nay các công ty trực thuộc tập đoàn sẽ họp sao?
Phong khẽ thở dài ngán ngẫm , anh trả lời:
- Ừm. tí nữa tớ sẽ ghé qua. Mà chẳng phải cậu cũng phải đi sao?
Khuôn mặt không thay đổi, anh cất tiếng:
- Đương nhiên, tớ chỉ lo cho cậu quên nó mà thôi.
Nói xong, anh quay sang chỗ cô bé, nãy giờ đang theo dõi cuộc đối thoại của 2 người, anh nói:
- Cô rảnh rỗi quá nhỉ? Không ngờ cô thích chơi nổi bằng những vụ đánh nhau như thế nhỉ.
Mặc dù rất nể phục anh nhung cô vẫn thấy ghét cái thái độ của anh, cô dường như muôn quát lại nhưng kìm nén. Cô rất khó chịu vì lúc nào mọi người cũng nghĩ tất cả là do cô. Thấy cô không nói gì, anh lên tiếng tiếp:
- Nếu cô có thời gian rảnh như thế thì hãy tham gia vào hội học sinh đi. Ở đấy đang thiếu người đấy.
Lời nói vừa rồi của không khỏi khiến cả Phong và Xuân ngạc nhiên. Từ trước giờ, anh chứa đề nghị ai vào hội học sinh cả nhưng điều ngạc nhiên hơn là anh đang muốn giúp cô thoát khỏi bớt rắc rối không cần thiết. Hiểu được ý đó, Phong cũng đồng ý với Băng:
- Đúng đấy. Anh nghĩ em vào đó rất tốt đấy.
Cô định từ chối nhưng một giọng nói khác vang lên khiến cho cô giật mình:
- Phải đấy. Cũng vui mà. Phải không nào?
Vũ bước từ vào phòng với nụ cười tinh nghịch trên môi như có vẻ có ý trêu đùa. Xuân hơi ngạc nhiên, một phần là do đây là lân đâu tiên cô gặp 3 cậu chủ cùng lúc và thứ 2 là do cả 3 người đó đầu có cùng suy nghĩ. Nhưng cô lại không muốn vào hội học sinh. Cô không muốn dựa dẫm mà muốn tự mình vươn lên. Cô lên tiếng định từ chối:
- Em xin lỗi, chắc em không vào được đâu… em…
- Đó không phải là yêu cầu mà là mệnh lệnh. Cô tưởng phí thời gian vào đánh nhau và nằm một chỗ sẽ có ích cho cô trả nợ sao? Cô quên mất mục đich mình đến đây rồi à? Tiền viện phí cũng sẽ tình vào số nợ của gia đình cô đấy. Tôi không muốn phí thời gian. Ngay khi cô đi học lại, hãy đến ngay hội học sinh. Tôi nói lại lần cuối đó là mệnh lệnh.
Sau một tràng nói dài của Băng, khiến cô chợt nhớ thấy khó chịu. Cô không nói gì mà im lặng để suy nghĩ lại những gì vừa rồi. Phong phá tan sự căng thẳng bằng lời nói nhẹ nhàng, ấm áp của mình. Khẽ xoa đầu cô, anh nói:
- Em đừng quá lo về lời của Băng. Em hãy cứ tham gia vào hội học sinh đí. Còn bấy giờ em hãy nghĩ đi nhé. Tối gặp lại em nhé.
- Nhưng…em… dạ, em sẽ tham gia ạ.
Lần này đến lượt Vũ cất tiếng:
- Ừm, được rồi. Chúng ta đi thôi nào. Để cho “công chúa rắc rối” nghỉ ngơi nữa chứ.
Lời nói có ý trêu đùa của anh khiến cho cô thoáng xấu hổ. Anh và Băng đi ra trước, còn Phong ở lại, anh nói với cô bé. Anh thật tốt khi luôn an ủi và động viên cô ngay từ khi cô mới tới. Vì thế cô vô cùng kính trọng anh.
- Em nghỉ đi nhé. Tạm biệt em nhé.
Anh đứng dậy và đi ra khỏi phòng trước khi đi anh khẽ hôn nhẹ lên mái tóc của cô khiến cô thoáng đỏ mặt, ấp úng nói:
- Ơ, dạ. Em… chào anh. Anh đi vui vẻ nhé. Em xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng.
Anh không nói gì mà chỉ mỉm cười với cô rồi quay đi. Bước tới cánh cửa anh cất tiếng:
- Nếu muôn xin lỗi thì em hãy nghĩ đi mau khỏe lại nhé. Anh “thèm” uống ca cao của em rồi đó.
“ Cạch”
Cánh cửa đóng lại. Trong phòng giờ chỉ còn lại mình cô. Khẽ thở dài, xoa xoa cánh tay đang đau âm ĩ, cô thấy buồn. Có lẽ cô đang bắt đầu thấy hối hận vì quyết định của mình chăng? Giờ cô thật không biết phải làm sao, không ngờ mọi chuyện lại trở nên như thế này. Cô nhắm mắt lại để cố quên đi mọi rắc rối này rồi thi*p đi lúc nào không hay.