Nhờ ánh sáng bên ngoài cửa sổ, Thẩm Hân Địch có thể nhìn thấy nóc nhà của căn hộ kiểu cũ phía đối diện đã bị tuyết phủ dày thành tầng tầng lớp lớp. Những khe hở nơi cửa sổ bị gió lùa vào mấy ngày trước cô đã dán vải bạt để bịt lại, giờ thậm chí còn chẳng thể nghe được tiếng gió. Không khí khô hanh trong phòng vẫn còn sót lại mùi rượu, hương cam thanh mát lẩn khuất lan tỏa trong không trung từ giàn tản nhiệt của điều hòa.
Ánh đèn đường lành lạnh đã tắt, chẳng bao lâu nữa trời sẽ sáng. Và chỉ một lúc nữa thôi, chuyến tàu đầu tiên trong thành phố với lớp tuyết phủ kín trên lưng sẽ kéo còi rồi rầm rập chạy qua phía sau căn hộ nơi cô sống. Thẩm Hân Địch lặng người một lúc nhìn chằm chằm mấy chiếc cốc rỗng đổ ngả nghiêng trên bàn, mới nhận ra mình đã sống những tháng ngày như thế này rất lâu rồi. Vạn vật thay đổi, bốn mùa chuyển giao, có vẻ như những điều đó không ảnh hưởng gì tới cô.
Cô chỉ là đang tồn tại.
Cảm giác ngà ngà say và sự mệt mỏi, buồn ngủ khiến đầu óc cô trở nên hỗn độn. Thẩm Hân Địch dùng mũi chân đẩy đẩy Chu Quân đang nằm ở đầu kia của ghế sô pha, anh ta lúng 乃úng đáp lại một tiếng bằng giọng không vui, lật người quay vào phía trong, cánh tay vắt ngang lên thành ghế.
Cô lại một lần nữa khẽ đá vào ௱ôЛƓ anh ta, đối phương dịch người vào phía trong thêm một chút, cô mới duỗi thẳng hai chân, kéo chiếc chăn đang bị vun thành một đống lên ôm chặt vào lòng.
Khu dân cư kiểu cũ, cách âm rất kém, trong lúc nửa tỉnh nửa mê cô mơ hồ nghe thấy tiếng động cơ ô tô phóng nhanh gấp gáp, rồi liên tiếp sau đó là tiếng ma sát giữa lốp xe và tuyết phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi sáng sớm ở dưới tầng, trong cơn mơ màng Thẩm Hân Địch nghe thấy tiếng bước chân nặng nề và rất có trật tự dừng lại trên hành lang tầng hai. Sự im lặng đột ngột khiến tim cô đập thình thịch, bất giác toàn thân cô co lại, tay túm chặt một góc chăn.
Xung quanh ngoài tiếng thở đều đều của Chu Quân, tất cả dường như đã đóng băng. Phải rất lâu sau đó, cô mới từ từ thả lỏng những ngón tay đang bấu chặt góc chăn ra, tiếng gõ cửa bất ngờ vang đến.
Cô biết, cô biết chính xác, cho dù là nhờ vào giác quan thứ sáu hay tiếng bước chân quen thuộc vẫn lởn vởn trong tâm trí cô suốt hai năm nay, cô biết người gõ cửa là ai.
Là người cô đã chạy trốn hai năm nay.
Mùa đông năm 1998.
Vào buổi chiều cái ngày huyện Vấn Sơn nâng cấp lên thành phố, quảng trường Nhân Dân mới xây chiêng trống vang trời. Một trong những lớp học của trường Vấn Sơn, ngôi trường trung học chỉ được ngăn cách với quảng trường mới xây bằng một bức tường, Thẩm Khánh Đệ chau mày, cố gắng tập trung lắng nghe tiếng của cô chủ nhiệm kiêm giáo viên ngữ văn giữa đám âm thanh ầm ầm như tiếng bom.
Cô giáo Dư khi nói rõ ràng đã cao giọng hơn bình thường rất nhiều, hai bên tóc mai khẽ đung đưa, bà bất lực dừng lại một lát, liếc mắt về phía cửa sổ vài giây, cúi đầu lấy ra một bảng danh sách, ho một tiếng, rồi lại bắt đầu nói.
Lần này, Thẩm Khánh Đệ đã nghe rất rõ. "... Danh sách đoạt giải trong cuộc thi viết văn cấp trường của thành phố Vấn Sơn: Giải nhất, Diêu Nhạn Lam lớp Hai khối Mười một của trường Nhất Trung, Vấn Sơn..." Mặc dù đã dự đoán được kết quả, nhưng trước khi tham gia cuộc thi cô vẫn có tâm lý cầu may, hy vọng chị khóa trên khối Mười một kia vì một lý do nào dó không tham gia kỳ thi lần này, hoặc là cô có thể làm bài tốt hơn Diêu Nhạn Lam một chút. Sự căng thẳng vài giây trước đó giờ cũng tiêu tan, suy nghĩ trở về với hiện thực phũ phàng, cô thở hắt ra một hơi dài, khó che giấu nổi sự thất vọng trên nét mặt.
Ánh mắt của cô giáo Dư tìm về phía cuối lớp, dừng lại trên người cô, vẫn giống như mọi lần, giọng bà cất lên đầy tự hào, khích lệ và sự kỳ vọng tha thiết: "Giải nhì, Thẩm Khánh Đệ lớp Một khối Mười trường trung học Nhất Trung, Vấn Sơn…".
Tất cả các bạn trong lớp đều quay đầu lại, không chút ngạc nhiên, ngay sau đó là tiếng vỗ tay vang lên như sấm, lẫn trong đó là những âm thanh xuýt xoa khen ngợi đầy thiện ý.
Cô giáo Dư lần này đã rất rộng lượng bỏ qua tiếng la ó của các bạn nam trong lớp, mỉm cười nói: "Mời bạn Thẩm Khánh Đệ lên bảng nhận thưởng".
Giải nhì thôi mà, còn vài bạn nữa cũng được đồng giải nhì, chỉ kém giải nhất một chút, nhưng đối với cô ý nghĩa của nó khác hẳn một trời một vực. Thẩm Khánh Đệ miễn cưỡng nở nụ cười, đứng lên định đi đến chỗ bục giảng. Vừa đứng dậy cô đã loạng choạng, cả người bổ nhào xuống mặt bàn, chiếc bàn lắc lư dữ dột lần thứ hai cô lại đứng không vững, bàn tay hoảng loạn giơ ra như muốn túm lấy vật gì đó: "Á...", sau tiếng kêu thất thanh, lòng bàn tay cô đau rát nhói lên, một bên mặt ngã đập xuống nền xi măng mát lạnh.
Tất cả chỉ xảy ra trong vài giây, các bạn khác trong lớp vẫn đang sững sờ chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ bừng tỉnh lại sau tiếng hét của Thẩm Khánh Đệ. Cô giáo Dư vội vàng đi về phía cuối lớp, mấy bạn ngồi bàn trên đứng hẳn dậy quay đầu lại để nhìn. Thẩm Khánh Đệ bỏ ngoài tai tiếng cười rúc rích của ai đó, một tay cô nắm lấy cánh tay của người bạn bàn bên cạnh vừa đưa ra, bàn tay bị trầy xước rớm máu kia túm lấy chân bàn đứng dậy, ngay sau đó, cô lại tiếp tục ngã phịch ௱ôЛƓ xuống đất.
Hai dây giày của Thẩm Khánh Đệ đã bị ai đó buộc lại với nhau
"Diêu Cảnh Trình!"
Trong tiếng cười ầm ĩ của các bạn, cô không thể nhẫn nhịn hơn nữa, tức giận trừng mắt nhìn cậu bạn ngồi bàn phía trước, ánh mắt như phóng ra lửa. Diêu Cảnh Trình đang nằm bò trên bàn, hai vai rung lên bần bật, rõ ràng là đang cười trên nỗi đau của người khác.
"Diêu Cảnh Trình!" Thẩm Khánh Đệ lại hét lên một lần nữa, muốn chửi bậy một câu gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt nên lời, khuôn mặt tức giận đỏ phừng phừng. Cô giáo Dư đã đi xuống trước mặt Thẩm Khánh Đệ, đưa tay đỡ cô dậy, sau đó ánh mắt lạnh như băng hỏi: "Diêu Cảnh Trình, đứng dậy, có phải do em làm không?".
Cậu bạn này ngược lại rất thật thà, lề mề đá ghế đứng dậy, đôi vai rũ xuống trả lời bằng giọng bất mãn: "Vâng".
Thủ phạm bị cô giáo chủ nhiệm mời lên phòng giáo vụ nói chuyện, lúc Thẩm Khánh Đệ từ phòng y tế đi ra thì cũng đến giờ tan học. Khi cô đến gặp cô giáo Dư nhận thưởng, Diêu Cảnh Trình đang cúi đầu với vẻ mặt đầy ăn năn hối lỗi, nhân lúc cô giáo Dư đang nghe điện thoại quay sang nhìn cô toét miệng cười, khiến bàn tay cầm túi phần thưởng của Thẩm Khánh Đệ tức run lên: "Đồ xảo quyệt", Thẩm Khánh Đệ dùng khẩu hình mắng Diêu Cảnh Trình bằng một từ địa phương Tế Tây, sau đó quay người ra khỏi phòng giáo vụ.
Thẩm Khánh Đệ cùng lớp với Diêu Cảnh Trình từ hồi tiểu học, những kiểu trêu chọc đó cô đã phải chịu không ít, mỗi lần sau khi cảm thấy bản thân đã thông thuộc hết các chiêu trò của cậu ta rồi, thì lần sau cậu ta lại có trò mới. Vốn luôn mang tâm lý đề cao cảnh giác nhưng lúc ấy cô lại đang tập trung toàn bộ suy nghĩ vào danh sách học sinh đoạt giải, kết quả là bị cậu ta đùa ác lần nữa. Thẩm Khánh Đệ buồn rầu đi về phía khoa cấp Hai, trong lòng chất đầy buồn bực, Diêu Cảnh Trình từ hơn ba năm về trước đã trở thành sát tinh của cô, còn chị cậu ta Diêu Nhạn Lam... Cô nhìn túi đồ trong tay mình, buông tiếng cười khổ, nhét toàn bộ giấy khen và phần thưởng vào trong cặp.
Em gái Ái Đệ đang học cấp hai của cô hôm nay nghỉ học. Buổi chiều trong giờ nghỉ giữa tiết, nó đến mượn chìa khóa xe đạp cô mới biết, hôm nay trong huyện rất náo nhiệt, Ái Đệ mặt mày hớn hở chờ hết giờ học để được sổ lổng đi chơi.
Cô phải dặn đi dặn lại nó, hôm nay bố đi công tác về, phải ngoan, về nhà sớm một chút, đừng để mẹ phiền lòng. Nhưng những lời này của cô hoàn toàn vô dụng với Ái Đệ.
Trong đầu Khánh Đệ thoáng hiện ra khuôn mặt vô cảm của mẹ sáng nay khi nói với cô rằng tối bố cô sẽ về đến nhà, trái tim cô khẽ nhói đau, miễn cưỡng mỉm cười với bạn của Ái Đệ rồi nhìn em gái mình từ từ đi ra phía cổng trường.
Vấn Sơn ngày xưa chính là đầu mối giao thông của phía đông Tế Tây, khoáng sản phong phú, vài năm gần đây do có mấy doanh nghiệp lớn về tọa lạc, thành phố nhỏ phía bắc vốn hẻo lánh lạc hậu này ngày một phát triển, phồn hoa. Nhưng dù sao vẫn là thành phố công nghiệp nặng, nên những con đường to rộng luôn bẩn thỉu, không khí ô nhiễm bụi bặm, cả năm không nhìn được bầu trời xanh lần nào. Trong trí nhớ của Thẩm Khánh Đệ, màu sắc của thành phố này lúc nào cũng là một màu xám xịt.
Bố mẹ cô vốn là người quê gần đầy, cô dì chú bác của Khánh Đệ vẫn một năm mười hai tháng bán mặt cho đất bán lưng cho trời cày cấy lao động. Chỉ vì ngày đó mẹ cô đã "tinh mắt" chọn bố cô, mà bố cô lại có một ông anh rể rất tốt - phó thị trường của thị trấn Dã Nam. Mà ông bác của Khánh Đệ được điều chuyển công tác từ thị trấn lên huyện, bố cô vì thế cũng được kéo đi theo, từ trạm hạt giống của thị trấn lên làm ở Cục vật tư của huyện, hôm nay huyện Vấn Sơn được lên thành phố, họ Thẩm nhà cô chẳng khác gì nước lên thì thuyền cũng lên, không còn như ngày hôm qua nữa.
Trước mắt Thẩm Khánh Đệ hiện ra khuôn mặt với nụ cười kiêu ngạo tự đắc của bố, lòng thầm cười nhạt, hờ hững nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ xe buýt. Tính cách của cô đặc biệt giống mẹ, ăn nói vụng về. Còn Ái Đệ lại giống bố, khéo mồm khéo miệng. Bố cô thường xuyên đi công tác xa nhà, mỗi lần đi giao hàng thường mang theo vài xe hàng hóa độc đáo từ khắp nam bắc về bán lại ở Vấn Sơn. Cô còn nhớ gia đình mình là hộ đầu tiên lắp điều hòa và có xe máy trong khu tập thể của Cục vật tư, nhưng cuộc sống vật chất trở nên đầy đủ lại khiến đôi mắt mẹ cô ngày càng tĩnh lặng và không khí gia đình thêm phần nặng nề.
Về đến nhà không nghe thấy mẹ gọi mình là cô biết bố đã về. Bếp ở ngay cửa, mẹ cô đang cán mỳ trên chiếc thớt cũ, chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, rồi hỏi nhỏ: "Ái Đệ đâu?".
"Khi con về lớp em còn chưa tan." Cô bao che cho Ái Đệ, nói xong mới nhìn thấy nửa khuôn mặt bên kia của mẹ. Ba lô trên vai từ từ trượt xuống, nặng trịch, nhưng không thể nặng bằng thứ đang đè nơi trái tim cô. Khánh Đệ nén giọng hỏi: "Ông ấy lại đánh mẹ à?”
"Bị va thôi." Mẹ cô không giải thích nhiều, quay người lại tiếp tục cán mỳ, giấu bên mặt bầm tím vào bóng tối: "Anh họ con cũng ở đây, vào trong chào một câu đi".
Thẩm Khánh Đệ mím chặt môi hồi lâu rồi mới vâng một tiếng, kéo ba lô trên tay đi vào phòng khách.
Hai bác của Thẩm Khánh Đệ chỉ có một người con trai, là Ngụy Hoài Nguyên lớn hơn cô bảy tuổi. Tục ngữ có câu: Cháu trai bên ngoại thường giống cậu, nên tính cách ham chơi thích náo nhiệt giao tiếp rộng của Ngụy Hoài Nguyên rất giống bố cô. Từ nhỏ anh ta đã không thích học hành, cấp một cấp hai lưu ban mấy năm, tốt nghiệp trung học dựa vào quan hệ của bố mới xin vào được một trường cao đẳng, mãi hai mươi tư tuổi mới tốt nghiệp. Bác gái nhờ người xin cho Hoài Nguyên vào làm công chức nhà nước nhàn hạ ở tỉnh, anh ta lại không thích làm, ngày nào cũng đòi ra ngoài kinh doanh, cứ năm ba ngày lại chạy về Vấn Sơn, tụ tập chơi bời với một đám vô công rồi nghề.
Thành tích bất hảo của ông anh họ này từ nhỏ tới lớn không đếm xuể, đối với Thẩm Khánh Đệ mà nói, nỗi sợ hãi bắt đầu từ mùa hè năm ngoái, khi Ngụy Hoài Nguyên uống quá chén ở nhà cô, nhìn thấy cô từ phòng ngủ đi vào nhà vệ sinh, hai mắt của anh ta đảo liên tục quét về phía bắp chân thon dưới chiếc váy ngủ, ỡm ờ nói: "Khánh Đệ lớn thật rồi, chân dài thế kia mà".
Khi đó cô không dám trả lời dù chỉ một câu, nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, mong muốn thoát khỏi đôi mắt hau háu ᴆục ngầu của người anh họ ở đằng sau. Nhưng ánh mắt ấy vẫn hằn vết trong tâm trí của cô, đến nỗi năm ngoái sau khi tham quan xong căn hộ mới mà bác mua cho anh họ, trên đường về nhà khi Ái Đệ nói với giọng đầy ghen tỵ rằng không biết cô gái nào có phúc sau này được làm chị dâu của họ, Khánh Đệ đã buột miệng mắng em: "Đừng suy nghĩ linh tinh, việc đấy thì liên quan gì tới em?", hai chị em gần như đã cãi nhau trên đường.
"Bố về rồi ạ?" Cô bước vào phòng khách, mùi rượu xộc thẳng lên mũi.
Hai người họ chắc đã uống được một lúc rồi, đến màu da ở cổ bố cố cũng tái đi. "Nhiều chuyện! Mỳ tao bảo mẹ mày nấu đâu?"
“Mẹ đang làm ạ.” Ngữ khí phì phò đó cô đã quen rồi, nên chỉ điềm đạm trả lời một câu, rồi quay sang gật đầu với người ngồi bên kia bàn: "Anh Hoài Nguyên!".
"Tan học sớm thế? Ái Đệ đâu?" Giọng Hoài Nguyên vẫn rất tỉnh táo, rõ ràng.
Ái Đệ có khuôn mặt xinh đẹp giống hệt mẹ cô hồi còn trẻ, tính cách lại vui vẻ, hoạt bát hướng ngoại: "Em ấy chưa làm xong bài tập, vẫn đang ở trường", khuôn mặt Khánh Đệ đột nhiên trở nên nghiêm nghị: "Anh Hoài Nguyên, anh ngồi chơi với bố, em vào phòng đây".
Còn chưa đi được hai bước, bố cô đã hét lên: "Ông mày hơn mười ngày đi công tác, vừa về đến nhà hết đứa lớn rồi lại đứa bé trưng ra cái bản mặt khó ưa. Ông mày do chúng mày đẻ ra chắc? Mau đi báo mẹ mày nấu mỳ đi, cho thêm giấm vào".
Bàn tay đang đẩy cánh cửa của cô thoáng dừng lại: "Con …cất cặp xong sẽ ra bếp giúp mẹ", vừa nói vừa chặn những lời mắng chửi xối xả của bố ở lại ngoài cửa.
Đặt cặp sách lên bàn, Khánh Đệ lấy tờ bằng khen ra, hai chữ Giải Nhì thật khiến cô chướng mắt. Cô đã phải thức không biết bao đêm để viết về cuộc sống ở quê của bà ngoại, cô đã cân nhắc từng từ từng chữ dưới ngọn đèn leo lét, cuối cùng lại không sánh được với những tình cảm biết ơn xuất phát từ trái tim, được tuôn ra như nước chảy của Diêu Nhạn Lam dành cho mẹ.
Cô lại thua rồi.
Khánh Đệ hai tay giơ lên so le, xé tấm bằng khen thành từng mảnh nhỏ. Lại nghe thấy tiếng bố cô đang léo nhéo bên ngoài phòng khách: “Mẹ chúng mày! Hỏng hết cả rồi. Ông đây bán mạng bên ngoài, về nhà đứa lớn đứa bé đều muốn trèo lên đầu lên cổ, lần lần sờ sờ mãi không nấu xong cho ông bữa cơm.”
Tấm bằng khen trên tay bị cô xé vụn, nghiến chặt răng, cố gắng không tưởng tượng đến nét mặt và phản ứng của mẹ bên ngoài.
Điều này cũng không thể ngăn chặn được cảm giác thất vọng tràn trề với cuộc sống, một cảm giác dường như mãi mãi không có điểm dừng.
Tối hôm đó Ái Đệ không những không về nhà ăn cơm mà ngay cả lớp tự học buổi tối cũng không đến, trước khi bước chân vào cửa nhà cô còn nhẩm lại những lời giải thích nói đỡ cho nó, nhưng vừa mở cửa đã nghe thấy giai điệu vui vẻ của bộ phim "Hoàn Châu Cách Cách" và tiếng cười nói của Ái Đệ
Mẹ cô và Ái Đệ đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, thấy cô vẫn đứng nguyên ở cửa, mẹ cằn nhằn nói: "Sao về muộn thế? Bên ngoài trời đang mưa, đêm hôm khuya khoắt còn lang thang ở đâu không chịu về nhà".
Xe đạp của Khánh Đệ buổi chiều bị em gái mượn đi mất, hết giờ tự học cô còn đi bộ cả quãng đường lất phất mưa về nhà. Cuối tháng Mười hai, gió rít vừa sắc vừa lạnh, cuốn theo nước mưa chảy dài xuống cổ. Cô đứng ở cửa lau bùn đất trên giày, phải mất một lúc trên người mới tìm lại được chút hơi ấm. Nghe mẹ nói thế, cô liếc mắt về phía Ái Đệ, cô em gái lè lưỡi, lúc này cô mới cất tiếng giải thích: "Con sắp thi cuối kỳ, bài tập rất nhiều".
Về phòng của mình, Ái Đệ cũng nem nép bám đuôi theo, nhanh chân đi lấy một chiếc khăn bông đưa cho cô. Khánh Đệ cầm khăn lau khô tóc, đứa em gái bướng bỉnh Ái Đệ khom lưng để nhìn cho kỹ nét mặt của chị: “Chị, giận em rồi à?".
Cô chỉ hừ một tiếng: "Buổi chiều đã nói với em thế nào? Hôm nay bố về. Em có ngứa chân ngứa tay thì cũng, đừng làm liên lụy tới người khác".
"Xí! Chị nghĩ em ham vui chắc? Chính vì biết bố về nên em mới cố ý tránh đi đấy. Ai ngốc như chị? Ngoan ngoãn giơ đầu ra chịu đòn? Ai biết hôm nay tâm trạng của bố tốt hay xấu chứ?", Ái Đệ bĩu môi nói.
"Em thông minh..." Khánh Đệ định phản bác lại em gái, nhưng cảm thấy những gì Ái Đệ nói cũng có lý của nó.
"Không cần phải nhìn ra ngoài đâu. Em khóa cửa rồi. Mà bố cũng không có nhà, đi đánh mạt chược."
Khánh Đệ hất mái tóc đã lau khô sang một bên, vừa treo khăn mặt vừa nói: "Chỉ có em là thông minh, gặp chuyện biết đường mà tránh. Em tránh chị cũng tránh, còn mẹ thì sao?".
Ái Đệ nằm dựa nửa người vào chiếc chăn đã gấp gọn xếp ở đầu giường, sa sầm nét mặt một lúc mới trả lời: "Chị em mình ở đây thì cũng làm được gì? Chị có đỡ được nắm đấm, ngăn được những cú đá của bố không?".
Từ khi hiểu chuyện đến nay, trong nhà lúc nào cũng tràn ngập những lời mắng chửi của bố, tiếng nức nở và xuýt xoa vì đau của mẹ. Mỗi lần cô lao tới dùng cơ thể nhỏ bé của mình ôm chặt lấy mẹ và hét: "Đừng đánh mẹ con nữa!" đều bị bố túm tóc ném sang cạnh, Ái Đệ lúc đó đang sợ hãi tới mức khóc cũng không dám khóc. Còn chuyện cô và Ái Đệ bị đánh thì lại càng như cơm bữa, những lúc như thế mẹ thường dang đôi tay ấm áp ôm chặt lấy hai chị em cô đang run lẩy bẩy như những chú chim non, và giơ lưng mình ra chịu trận mưa đòn.
Khánh Đệ không hiểu, cô vẫn nghĩ rằng tại mình và em gái không ngoan, không nghe lời, mỗi lần bố về đều tỏ ra thận trọng cười nói lấy lòng ông, trái tim nhỏ bé tràn đầy hy vọng hành động đó của mình sẽ đổi lại được nụ cười và sự bình an cho mẹ. Nhưng sau này cô biết, ông đánh chỉ vì công việc của ông không được thuận lợi, hoặc vì thua bạc, hoặc đôi khi chẳng vì điều gì cả.
Giống như đứa em trai nhỏ đã ૮ɦếƭ trong bụng mẹ chì vì một cú đạp của ông.
Máu chảy ướt quần, mẹ nằm nửa người trong vũng máu, đau đớn cùng cực nhưng vẫn cẩn thận đưa tay lên ôm bụng...
Khánh Đệ khẽ nhắm hai mắt, vội vàng xua tan cảnh tượng xảy ra hồi cô bảy, tám tuổi khỏi đầu.
"Sắp thi cuối kỳ rồi, còn không chịu ôn tập sao? Thi trượt bố sẽ lột da em." Khánh Đệ ngồi vào bàn, thành thục lấy sách vở và 乃út ra
Ái Đệ lười nhác đổi tư thế, chuyển thành nằm sấp, "Thi trượt thì thôi, em ra đường Đại Hưng bán đồ. Kiếm tiền tự nuôi sống mình là được chứ gì, sau đó tìm ai đó để lấy làm chồng, thế là đời lại tươi sáng ngay".
Con bé mới mười sáu tuổi! Khánh Đệ dừng 乃út, nhìn em gái hồi lâu, ngoài lắc đầu ra cô cũng chẳng biết phải nói gì nữa.
“Chị, chị hao tâm tổn sức để học thì có ích gì? Theo em, chị vẫn ngốc lắm, học giỏi thì sao nào? Chị thi đỗ đại học rồi chẳng phải vẫn phải ngửa tay xin bố tiền học phí, tiền tiêu vặt ư? Sớm kiếm tiền, sớm độc lập mới là con đường đúng đắn nhất."
Khánh Đệ cắn chặt môi, ngẫm nghĩ một lúc mới nói: "Chị có dự định của riêng mình”.
"Dự định gì?" Không nghe thấy chị trả lời, Ái Đệ bắt đầu thấy mất hứng: "Thôi bỏ đi, hỏi chị cũng như không hỏi".
Im lặng một lúc, đột nhiên Ái Đệ sán tới gần bàn học, cười híp mắt hỏi: \'"Đoán xem hôm nay em gặp ai?".
Khánh Đệ quay sang nhìn em gái với ánh mắt dò hỏi.
"Có người gọi em là em vợ..."
Khánh Đệ hơi sững người lại, phản ứng ngay sau đó, tai nóng bừng lên. "Xì!"
"Ha ha, chị đoán ra là ai rồi phải không?" Ái Đệ toét miệng cười: "Anh chàng Diêu Cảnh Trình đó cũng rất thú vị, em nói với anh ta rằng đợi bao giờ anh ta cao tới một mét tám rồi hãy nói, thế mà anh ta cũng đỏ mặt đấy. Lùn một mẩu như thế mà đòi với tới chị?\'\'.
"Em nói linh tinh gì thế?" Khánh Đệ mắng khẽ nó một câu, rồi cô nghiêm mặt lên giọng giáo huấn: "Hôm nay em lại đến phòng máy phải không? Nói với em bao nhiêu lần rồi? Đừng...".
"Đừng đến những nơi vớ vẩn gặp những người vớ vẩn. Em biết, nhưng nếu em không gặp gỡ nhiều người, thì đến bao giờ em mới lấy chồng được chứ?"
Khánh Đệ lại một lần nữa không biết phải nói lại cô em gái thế nào.
Ái Đệ đột nhiên vùi mặt xuống gối, càu nhàu một câu gì đó, cô không nghe rõ, khi nó ngẩng đầu lên, lại hào hứng nói: "Chị, hôm nay em gặp một người. Chính là ở ngay cửa hàng bán nhạc cụ bên cạnh phòng máy, vừa cao vừa đẹp trai, hát cũng rất hay nữa. Chị, chị không nhìn thấy đâu, lúc anh ấy chơi ghita trông rất hấp dẫn. Diêu Cảnh Trình bá vai bá cổ xưng huynh đệ với anh ấy, chị nói với Diêu Cảnh Trình, giới thiệu bọn em với nhau đi".
"Người mà Diêu Cảnh Trình quen thì sao có thể là người tốt?"
"Chị..."
Khánh Đệ không hề động lòng trước lời oán than của cô em gái, cầm 乃út tiếp tục làm bài tập.
"Chị..."
"Không rảnh..."
"Em mặc kệ, cho dù anh ấy có là anh rể của Diêu Cảnh Trình, một kẻ lăng nhăng, thì em cũng phải ςướק về cho bằng được! Ngày mai em sẽ đăng ký vào lớp học ghita."
Bạn trai của Diêu Nhạn Lam? Khánh Đệ giật nảy mình: “Thẩm Ái Đệ, em đừng lên cơn thần kinh nữa".
"Dù cùng phải thử xem, dù sao trai chưa vợ, em lại là gái chưa chồng. Mặc kệ. Chị! Cho em mượn ít tiền, ngày mai em đi đăng ký học ghita."
Sáng sớm hôm sau cô lại "vô tình" gặp Diêu Cảnh Trình ở đầu phố, cậu ta vừa đạp xe vừa gào tướng gọi tên cô khi hai người cách nhau khoảng mười mấy mét. Khánh Đệ làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục đạp về phía trước.
Ái Đệ ngồi phía sau nhéo vào eo cô: "Chị, Diêu Cảnh Trình".
"Sắp muộn rồi." Khánh Đệ vẫn vờ như không biết. Vì gắng sức đạp xe tay phải nắm chặt ghi - đông khiến vết thương lại há miệng, đau tới mức cô phải chau mày.