--- ----- Có vẻ cô đã là người có chồng, vẫn phóng đãng như thế sao? --- -----
Câu nói đả thương người này cứ quanh quẩn bên tai Mạc Thanh Ngải, đuổi cũng không đi.
Trốn ở trong chăn, Mạc Thanh Ngải gào khóc, cô đấm vào giường, giải tỏa năm năm oan ức của mình, giải tỏa đột nhiên gặp lại Nhan Hàn Thành lại rung động, giải tỏa lời nói tổn thương của anh.
"Nhan Hàn Thành, anh là tên khốn kiếp, anh dựa vào đâu mà nói tôi, anh dựa vào cái gì, anh dựa vào cái gì? "Tiểu Vũ là con gái cô?" Ông nội anh, cái gì gọi là Tiểu Vũ là con gái tôi, sao anh không tự hỏi lại mình xem, "Cô kết hôn bao giờ?" Con bà nó, anh hại tôi còn hỏi tôi khi nào thì kết hôn, tôi kết hôn với quỷ à, oa. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Tôi phóng đãng? Tôi phóng đãng khi nào hả? Đơn giản là vì anh, chỉ vì anh mà thôi... Đồ đáng ૮ɦếƭ, tên khốn nạn, tôi hận anh, tôi hận anh..."
Càng khóc càng hăng, nhưng tiếng mắng chửi lại dần nhỏ đi.
Mạc Thanh Ngải vì lời chỉ trích của Nhan Hàn Thành mà cực kỳ đau lòng, nếu anh không đưa ra kết luận chủ quan như vậy thì có lẽ cô đã bỏ đi tự tôn của mình mà nói tất cả với anh, nhưng hiện tại thì không được nữa, anh đã định đoạt cô là người phụ nữ như vậy, thế thì điều đó đối với cô còn đáng giá nữa không? Cô thà mang khuyết điểm này để ngẩng cao đầu mà sống cũng không cần Nhan Hàn Thành cho rằng cô đang cầu xin tình yêu của anh.
Đột nhiên, chăn bị kéo ra, lộ ra hai mắt sưng đỏ của Mạc Thanh Ngải, khiến cô co người lại nhưng cũng kịp thấy hai đứa trẻ đang quỳ gối cạnh cô.
Mạc Tiểu Vũ đáng yêu cũng rưng rưng: "Mẹ, đừng khóc nữa, sao lại khóc, nếu mẹ đau lòng, Tiểu Vũ cũng đau lòng."
Mạc Thiên Dục im lặng không nói, bé biết trong lúc mình vào thi đã xảy ra chuyện, nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp để hỏi, cũng chỉ có thể yên lặng cùng.
Mạc Thanh Ngải ngồi dậy, ôm Mạc Thiên Dục và Mạc Tiểu Vũ, khịt mũi, miễn cưỡng cười lên: "Mẹ không đau lòng, chỉ là đang nhớ nhiều người, nhớ ông ngoại, bà ngoại các con, cả Phỉ Phỉ nữa."
Thật ra đáng ૮ɦếƭ nhất, còn có tên kia.
Nhưng đối với Mạc Thiên Dục và Mạc Tiểu Vũ, những nhân vật này chỉ là nghe qua tên, trên thực tế thì chưa bao giờ gặp.
Lúc trước, Mạc Thanh Ngải không dám cho cha mẹ biết mình chưa kết hôn mà có con, nhưng vẫn cố chấp sinh con ra, năm sinh Thiên Dục và Tiểu Vũ, cô lấy cớ tòa soạn phái cô ra nước ngoài học tập, đã hơn một năm không về nhà, sau lại vì phải chăm sóc Thiên Dục và Tiểu Vũ nên cô cũng rất ít về nhà, nhìn cha mẹ lo lắng cho mình lo đến mức tóc mai cũng bạc đi, cô đã tự mắng mình bất hiếu vô số lần, nhưng không thể hối hận được nữa.
Đến như Nguyễn Phỉ, người mà đời này cô mắc nợ nhiều nhất, lúc cô kiên trì muốn sinh con,d,0dylq.d dù Nguyễn Phỉ chần chừ cũng luôn giúp đỡ cô, khi cô mang thai vẫn thường hỗ trợ kinh tế, cuối cùng còn thay cô mua căn nhà đang ở này, nhưng sau khi cô sinh con, Nguyễn Phỉ liền lập tức đi nước Pháp, cô cũng không giữ lại vì cô biết Nguyễn Phỉ đã hy sinh quá nhiều cho mình, nếu không phải vì cô, từ lúc Nguyễn Phỉ đoạn tuyệt quan hệ với Cận Diêm đã trốn ra nước ngoài gặm nhấm vết thương, tuy cô không biết hai người họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng ít nhất Nguyễn Phỉ đã thay đổi, chỉ vì cô mà vẫn cố gắng chống đỡ khiến cô rất đau lòng, cho nên cô ấy đi cũng tốt.
Cuối cùng là cha của hai bé, tới tận bây giờ cô cũng không giải thích cho Tiểu Vũ và Thiên Dục, mà hai đứa trẻ này có vẻ hiểu tâm ý của cô nên cũng không bao giờ hỏi, cũng sẽ không ương bướng giống những đứa trẻ không có cha khác, ngược lại còn khiến nhiều người hâm mộ cô vì có hai đứa con ngoan ngoãn đáng yêu như vậy.
Mạc Thiên Dục kéo tay Mạc Thanh Ngải, dịu dàng nói: "Mẹ, nếu có cơ hội, đưa con mà Tiểu Vũ đến thăm ông bà ngoại đi, con tin họ sẽ thích bọn con, cả Phỉ Phỉ nữa, một ngày nào đó dì ấy sẽ trở về."
"Ừ."
Lau nước mắt, Mạc Thanh Ngải tự nói với mình phải tỉnh lại, cô không thể thua hai đứa nhỏ được, đúng rồi...
"Thiên Dục, cuộc thi của con thế nào rồi?" Cô đúng là không xứng làm mẹ, sau khi ôm Tiểu Vũ ra khỏi phòng nghỉ của Nhan Hàn Thành, đến cuộc thi đón Thiên Dục liền vội vàng rời khỏi tập đoàn Vân Khôn, sau đó vùi đầu vào chăn đau khổ một mình, quên cả cuộc thi của con trai mình.
"Không thế nào cả, vẽ xong thì nộp thôi."
Nuốt nước miếng, Mạc Thanh Ngải khẩn trương hỏi: "Con thấy sao, có nắm chắc không?"
Trên thực tế Mạc Thanh Ngải muốn hỏi, chắc con không đoạt giải đâu? Nhưng hỏi vậy thì tàn nhẫn quá, nhưng mà cô vẫn muốn tránh cho Mạc Thiên Dục và Nhan Hàn Thành gặp mặt, bởi vì như vậy sẽ không nhận thêm câu hỏi Mạc Thiên Dục là con ai nữa, mà cô cũng không thể đoán được hậu quả khi giấu diếm Nhan Hàn Thành.
"Mẹ, mẹ không muốn con thắng giải đúng không?"
Sặc...
"Không phải, làm gì có mẹ nào không hy vọng con trai thành công." Mạc Thanh Ngải cười nịnh nọt.
Mới là lạ, Mạc Thiên Dục tự tin thấy điều này trong mắt Mạc Thanh Ngải: "Mẹ, có lẽ phải để mẹ thất vọng rồi con cảm thấy khả năng con đoạt giải lớn là rất cao."
Thượng Đế ơi, Mạc Thanh Ngải vỗ trán, mong đợi hỏi: "Con trai, con vẽ gì vậy?"
Cái này...
"Mẹ, con đói bụng, nấu cơm đi."
"Gì?"
"Nhanh lên."
".... Thiên Dục, nói cho mẹ biết đi."
"Nửa tiếng."
"Mạc Thiên Dục!"
Màn đêm buông xuống, ánh trăng mỏng vẩy vào không gian tối đen, không khí có chút lạnh, đứng trước cửa sổ sát mặt đất trong phòng, Nhan Hàn Thành một tay cầm bình rượu, một tay cào mái tóc đen rối loạn của mình, cao giọng cười.
Nhan Hàn Thành, mày đang làm gì vậy?
Anh chưa bao giờ cảm thấy khó chịu và bất an như vậy, cho dù là năm năm trước rời xa cô gái kia.
Bây giờ nghĩ lại, là do anh quá tự tin nên đã hại mình, trong tiềm thức anh vẫn luôn cho rằng cô gái kia nhất định sẽ không dám rời xa mình, dù là chín năm trước anh đi Ý du học hay năm năm trước anh mất lý trí quay lại Ý, anh đều tin rằng thời gian không phải vấn đề giữa hai người, họ vẫn sẽ ở bên nhau, anh vẫn cho là như vậy.
Nhưng thì ra không phải, rõ là anh không thể tiếp nhận nổi chuyện cô đã kết hôn cùng người khác, thậm chí đến bây giờ anh vẫn cảm nhận được dây thần kinh đang căng lên, anh không kiềm chế được mà nói lời làm cô tổn thương, làm thế với cô, thật ra anh cũng không thể dễ chịu.
Khi thấy sự bi thương trong mắt Mạc Thanh Ngải, anh lại tức giận, bởi vì anh thấy mình không chịu được, cho dù biết cô đã làm vợ người, cũng muốn không từ thủ đoạn đoạt cô về bên cạnh mình.
Sao anh lại biến mình thành một kẻ tiểu nhân buồn cười như vậy.
"Đáng ૮ɦếƭ!"
Nhan Hàn Thành ném mạnh chai rượu vào cửa, suýt nữa ném trúng người đang đẩy cửa tiến vào.
Cận Diêm cười nhẹ, tránh chai rượu bị ném vỡ đang tỏa ra hơi rượu nồng nặc, đi vào bên trong, đặt vật gì đó cầm trong tay xuống bàn làm việc: "Làm sao vậy, chuyện gì khiến đại họa sĩ Nhan Hàn Thành của chúng ta tức giận như vậy?"
Nhan Hàn Thành giận dữ nằm lên ghế: "Tốt nhất là cậu có lý do chính đáng để đột nhiên tới tìm tớ, nếu không thì tớ không có tâm trạng để nói chuyện phiếm với cậu."
"Chậc chậc, lý do chính đáng? Tớ có thể nói với cậu vài cái, nhưng cái quan trọng nhất là cậu vắng mặt trong cuộc thi buổi chiều, cậu có biết cậu tham gia ban giám khảo lần này tạo ra rất nhiều sóng gió, giới truyền thông kéo đến ít nhiều cũng là vì cậu, cậu được lắm, chơi trò mất tích với tớ, bây giờ điện thoại của Vân Khôn đều nổ tung rồi."
"Chỉ là ban giám khảo thôi mà, rất nhiều giám khảo nổi tiếng chưa đủ sao, thiếu tớ sẽ không ૮ɦếƭ." Nhan Hàn Thành nhắm mắt lại.
"Này! Nhan Hàn Thành, tốt nhất cậu đưa ra lý do cho tớ, nếu không thì nói gì đến tình cảm bạn bè nữa."
"Tớ gặp cô ấy rồi." Nhan Hàn Thành cũng chẳng muốn giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.
"Ồ."
"Cô ấy kết hôn rồi."
"Hả?"
"Có con gái."
"Gì..."
Cuối cùng Cận Diêm cũng biết vì sao Nhan Hàn Thành không kiềm chế được, nhưng điều này cũng nằm ngoài dự đoán của anh, đối với hiểu biết nông cạn của anh với Mạc Thanh Ngải mà nói, sao cô có thể cứ như vậy mà kết hôn sinh con.
Ngược lại đột nhiên Cận Diêm hỏi một cách nghiêm túc: "Cô ấy ở đâu?"
"Cậu hỏi làm gì?" Lần thứ hai Nhan Hàn Thành mở to mắt, căn bản có thể đoán được.
"Tớ muốn hỏi, có lẽ cô ấy biết Nguyễn Phỉ ở đâu."
Nhan Hàn Thành bật cười, trong nháy mắt Nhan Hàn Thành thấy bọn họ đúng là bạn bè, mà còn đáng để sống ૮ɦếƭ cùng nhau, vì sao đến lúc này mới thấy hối hận: "Biết thì sao, với tính cách của cô ấy sẽ nói cho cậu biết sao?"
Cận Diêm thở dài: "Nếu không phải người của tớ đi khắp nơi cũng không tìm thấy np, việc gì tớ phải gặp Mạc Thanh Ngải, nhưng nếu tớ là cậu, sẽ đi điều tra để biết rõ chuyện gì đang xảy ra, Mạc Thanh Ngải đã kết hôn bao lâu, con gái cô ấy bao nhiêu tuổi? Cậu không phải người ngu ngốc như vậy, cậu là thanh mai trúc mã với Mạc Thanh Ngải còn không hiểu cô ấy? Hay chỉ cần liên quan đến Mạc Thanh Ngải cậu liền biến thành tên ngốc?"
Con ngươi đen loé lên một tia sáng, ý Cận Diêm là... Đúng vậy, có khả năng chứ? Bây giờ chỉ sợ có kỳ tích gì anh cũng sẽ tin, vì anh vẫn không thể bỏ cô được.
Nhan Hàn Thành đứng dậy,dfienddn lieqiudoon không nói thêm về Mạc Thanh Ngải: "Cậu tìm tớ có chuyện gì."
Ánh mắt ý bảo Cận Diêm đặt gì trên bàn làm việc của anh lúc vào, Cận Diêm có cảm giác muốn xem kịch vui: "Cuộc thi chiều nay không có kết quả, thứ nhất là vì cậu không có ở đó, thứ hai là tất cả giám khảo đều không dám nhận xét về bức tranh này, cho nên tớ chỉ có thể mang tới cho cậu, chờ cậu cho ý kiến."
"Hừ." Nhan Hàn Thành cầm lên nói: "Chỉ là một đứa nhóc mà thôi, không đáng để cả một ban giám khảo không đưa ra được nhận xét gì, chẳng lẽ..."
Trong nháy mắt mở bức tranh ra, Nhan Hàn Thành chấn động, sau một lúc lâu, anh không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nâng mắt nhìn Cận Diêm, mà Cận Diêm vẫn giữ biểu cảm xem kịch vui như vậy, cuối cùng, nhìn phần ghi tên, Nhan Hàn Thành cuộn lại bức tranh.
"Tớ thề, bức tranh này không phải tớ vẽ."
Cận Diêm nhún vai: "Đương nhiên là tớ biết không phải cậu, cuộc thi là công khai công bằng, tại hội trường tất cả đám trẻ đều cùng vẽ, lúc thu tranh cũng có chuyên gia giám sát, chỉ là đường cong như vậy, 乃út pháp, phong cách, còn cả nội dung bên trong, nói không phải tranh của cậu thì thật khó tin."
Liếc về phía cửa sổ, hình như trong mắt liền xuất hiện một bức tranh, đó là giữa ánh nắng buổi sớm, cô gái lười biếng dựa vào giường, từ phía sau không nhìn thấy vẻ mặt, chỉ có tấm lưng trơn bóng không tỳ vết, còn dùng chiếc chăn đơn màu trắng che hai chân thon dài như ẩn như hiện, cơn gió nhẹ nhàng lay động tấm rèm, dường như cũng lay động lòng người, khiến người ta liên tưởng đến con mèo Ba Tư cao quý tao nhã.
Đó là... Sáng sớm hôm ấy, khi Mạc Thanh Ngải còn chưa tỉnh, anh đã vẽ một bức tranh từ góc độ đó, không đưa cho Mạc Thanh Ngải mà cất đi, lúc "Đại Thành tiểu ái" bị dỡ bỏ, không cẩn thận bị lẫn vào đống tranh cùng mang sang Ý, trùng hợp là năm đó Hiệp hội họa sĩ Ý tổ chức cuộc thi lớn cấp thế giới, anh đã yêu cầu không được công khai bức tranh này nhưng vẫn bị loan truyền ra ngoài, tạp chí hội họa có tiếng còn cử người tới phỏng vấn, anh mơ màng nhớ rằng mình đã từng nói.
"Phụ nữ, có lòng tự trọng của một con mèo, đặc biệt là người phụ nữ chìm đắm trong tình yêu, ở bên ngoài thì ra vẻ không quan trọng, nhưng thật ra rất cần che chở, bởi vì tình yêu, đã làm lòng cô ấy trở nên mềm mại, lòng tự trọng đó, thật ra là muốn anh phải quan tâm đến cô ấy."
Nhưng lúc ấy anh cũng rất đau lòng, anh quan tâm cô, cho cô thứ cô muốn, lại không chiếm được lòng tin.
Rốt cuộc là ai?
Có thể vẽ hoàn chỉnh bức tranh mà anh đặt tên là "Miêu tính" đó, không những đường cong, 乃út cảm, mà cả cảm giác anh muốn biểu đạt cũng rất giống, vậy là thế nào, chỉ là một đứa bé vẽ sao?
Không đúng, thậm chí không phải vẽ, sao nó có thể vẽ được.
"Nếu là cậu, cậu có tin được không?"
Cận Diêm bĩu môi: "Bản thân cậu còn không dám tin lại đi hỏi tớ? Nhưng thật buồn cười, giác quan thứ sáu của tớ cho biết, đứa bé này đang khiêu khích cậu."
"Khiêu khích? Nói rõ ra xem."
"Lần này có rất nhiều người biết cậu làm giám khảo, đám tiểu quỷ thích vẽ tranh đương nhiên cũng biết, vậy mà còn dám đường đường chính chính vẽ lại bức tranh cả giới hội họa không ai không biết này, vẽ tranh của Nhan Hàn Thành cậu, không phải khiêu khích thì là gì? Cái này là ném bài toán khó cho cậu, nếu cậu cho nó giải nhất, người ta sẽ nói Nhan Hàn Thành tự đề cao mình, còn nếu không cho nó giải gì, người ta lại nói năm đó Nhan Hàn Thành đạt giải cũng chỉ là thường thôi."
Hứng thú của Nhan Hàn Thành được khơi dậy: “Vậy nói theo cậu là tên tiểu quỷ này cố ý chơi khó tớ, có vẻ thù oán gì với tớ, tớ cũng không nhớ tớ gây thù với đứa nhóc nào.”
“Khó có thể nói, đúng rồi, tên tiểu quỷ đó là gì?”
Nhìn lại phần ghi tên, Nhan Hàn Thành nhíu mày: “Mạc Thiên Dục?”
Lại là họ Mạc, anh có thù oán gì với họ Mạc từ kiếp trước sao.
“Cận Diêm, tới muốn gặp nó.”
“Không thành vấn đề, vậy bức tranh này?”
Nhếch lên nụ cười gian xảo: “Nếu tiểu quỷ này đã thả bom xuống nước, ta cũng không thể để bị đắm được, ngày mai công bố ra ngoài đi, tớ phải để quả bom này nổ càng vang dội.”
“Được thôi, tớ đi sắp xếp để chiều mai cậu gặp nó.”
Hôm sau, giải thưởng lớn nhất của cuộc thi được công bố, mỗi tạp chí lớn nhỏ đều tranh nhau đưa tin, trang đầu in bức tranh đạt giải vô cùng bắt mắt, những tiếng giật mình, ngạc nhiên vang lên không dứt bên tai, cũng bắt đầu ồn ào suy đoán gương mặt của đứa trẻ thiên tài này, cũng có người hiểu chuyện đào ra bức tranh đã giúp Nhan Hàn Thành đạt giải lớn trên thế giới để so sánh, trò cười ngày càng lớn.
Đứng trước bàn làm việc, Nhan Hàn Thành nhếch môi cười nhìn vào tờ báo. không biết đáp lại như vậy có vừa ý tên tiểu quỷ kia không, nói đến, anh lại càng không thể chờ nổi.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, tiếng hỏi non nớt mà lễ phép: “Xin chào, cháu là Mạc Thiên Dục, cháu có thể vào không ạ?”
Đến rồi.
Nhan Hàn Thành cười cười quay lại ghế ngồi, cầm một tờ báo lên: “Vào đi”
Cửa mở ra, một bóng dáng nho nhỏ chui vào, tiện tay đóng cửa lại, rất bình tĩnh đi tới trước bàn làm việc.
“Cháu...”
Nhan Hàn Thành đặt báo xuống, lần đầu gặp Mạc Thiên Dục cũng nghẹn lại, anh thấy, gần đây tần suất anh ngạc nhiên cũng khá cao.
Nếu nói, bức tranh kia là vẽ, thì tiểu quỷ này chính là phiên bản nhỏ của anh, đặc biệt thái độ của tiểu quỷ còn bình tĩnh hơn cả anh, khiến anh cảm thấy mình đang bị nó đưa vào bẫy.
Mạc Thiên Dục tươi cười, ra vẻ ngoan ngoãn: “Xin chào, cháu là Mạc Thiên Dục.”