"Đau..."
Cảm giác đầu tiên khi Mạc Thanh Ngải tỉnh dậy là đau đầu, cô xoa huyệt thái dương, chậm rãi ngồi dậy, miệng đắng khô, chỉ có thể thì thào: "Nhan Hàn Thành, lấy nước cho em."
Sau một lúc lâu, căn phòng vẫn yên tĩnh, Mạc Thanh Ngải thấy không đúng, cô mở mắt ra, nhìn chiếc chăn mỏng trượt xuống trên người mình, lộ ra... thân hình trơn bóng, nghiêng đầu, sau đó cô phát hiện, người đàn ông ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ đang nằm bên cạnh...Không phải là Nhan Hàn Thành đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, mà là Mạnh Đa!
Trong nháy mắt đó, đầu óc Mạc Thanh Ngải trống rỗng, chỉ cảm giác máu đang dần đông lại, lắc đầu không dám tin, nhảy xuống giường mặc quần áo.
Khi cô đã mặc quần áo chỉnh tề, lại bị một cánh tay nắm chặt từ phía sau, Mạnh Đa ôm đầu vai Mạc Thanh Ngải, giọng nói khẩn cầu: "Tiểu Ngải, đừng đi."
Mạc Thanh Ngải cắn môi dưới, liều mạng tránh thoát: "Mạnh Đa, buông ra, điều này không đúng."
"Vì sao không đúng, không đúng chỗ nào?" Mạnh Đa không chịu buông tay.
Dưới tình thế cấp bách, Mạc Thanh Ngải cắn vào tay Mạnh Đa, để anh ta phải buông tay, kéo áo khoác bọc lấy người mình, khuôn mặt tái ngợt đối mặt với Mạnh Đa: "Tôi... Sao chúng ta có thể như vậy."
"Chúng ta uống rượu say." Đôi mắt to của Mạnh Đa nhìn chằm chằm Mạc Thanh Ngải, nhưng không có một nét hối hận.
"Trời ơi." Lòng Mạc Thanh Ngải xoắn lại, ký ức tối qua hiện lên trong đầu, vì thấy bức tranh Nhan Hàn Thành vẽ cô gái khác nên cô mới không khống chế được mà uống nhiều rượu, nhưng sau khi uống rượu xảy ra chuyện gì thì cô không nhớ, nhưng dù khó chịu thế nào, cô cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ phản bội Nhan Hàn Thành, sao cô có thể làm như vậy, cô không thể tin được, sao mình có thể làm ra chuyện như vậy.
"Mạnh Đa, đồng ý với tôi, hãy quên đi,DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn mặc kệ chúng ta đã làm cái gì, nhất định phải quên, chúng ta hãy coi như chưa từng xảy ra chuyện gì."
"Vì sao? Tôi không muốn, chị biết rõ là tôi luôn thích chị."
Mạnh Đa ra vẻ có thể trả bất cứ giá nào: "Từ lần đầu gặp tôi đã thích chị, nhưng chị chưa bao giờ cho tôi cơ hội, cho nên tôi không dám tiến tới, tại Nhật Bản không phải chị đã rõ rồi sao?"
Đúng vậy, Mạc Thanh Ngải đã sớm cảm nhận được, nhưng cô không muốn đối mặt, vì cô chỉ coi Mạnh Đa như em trai, bây giờ cô chỉ biết mình hối hận đến mức muốn cắn lưỡi tự sát, cho dù trong lòng Nhan Hàn Thành không phải cô, cô cũng không muốn làm ra chuyện có lỗi ới anh.
"Đó là suy nghĩ của cậu, tôi đã..."
"Đã có Nhan Hàn Thành, phải không?"
Đầu Mạc Thanh Ngải đau muốn nứt ra, cô nhìn Mạnh Đa: "Sao cậu lại biết Nhan Hàn Thành?"
"Bởi vì tôi yêu chị nên tôi đương nhiên là biết, nhưng chị biết rõ người Nhan Hàn Thành yêu nhất không phải chị, sao chị vẫn muốn kết hôn cùng anh ta?"
"Cậu..." Mạc Thanh Ngải có cảm giác hít thở không thông: "Cậu cố ý? Cậu cố ý để tôi thấy bức tranh đó?"
"Thật xin lỗi." Mạnh Đa tiến lên nắm lấy vai Mạc Thanh Ngải: "Tôi chỉ không muốn chị sống trong ảo tưởng của mình, đau khổ yêu Nhan Hàn Thành, vì sao chị không chọn tôi."
"Đủ rồi!"
Mạc Thanh Ngải tức giận hất tay Mạnh Đa: "So với Nhan Hàn Thành, cậu càng làm tôi thấy ghê tởm, ít nhất anh ấy chưa bao giờ lừa gạt tôi, anh ấy làm chuyện gì cũng bình thản, thẳng thắn, mà cậu vì muốn chen vào mà giả bộ như không biết gì để lừa gạt tôi, cậu nghe đây, vĩnh viễn cũng không có khả năng tôi ở một chỗ với cậu, tôi cũng không muốn gặp lại cậu nữa."
Nói xong, Mạc Thanh Ngải cầm túi chạy ra khỏi phòng.
Mạnh Đa đứng yên tại chỗ, nhưng lại không cười nổi.
Nếu theo tính cách của Mạc Thanh Ngải, anh đã thành công, trong tình yêu của Mạc Thanh Ngải không thể có sự phản bội, dù là Nhan Hàn Thành phản bội hay chính mình phản bội, điều đó sẽ giống như một vết nứt khiến mọi thứ rơi xuống vực sâu.
Đã thành công, nhưng Mạnh Đa lại thấy buồn cười, anh làm như vậy tới cùng là vì cái gì, vì một người cả đời sẽ không yêu mình, chỉ biết lợi dụng mình, nhưng mà chỉ có làm như vậy, anh mới có thể nhẫn tâm rời xa Hạ Đồng, không bao giờ lưu luyến nữa.
Mạc Thanh Ngải... Trong lòng anh bỗng cảm thấy đau khổ, thật khó hiểu, câu nói yêu kia là do anh diễn trò mà nói sao? Anh sắp không phân rõ nữa rồi, cô gái mọi cảm xúc đều thể hiện trên mặt, cô gái thẳng thắn không có chút nào kệch cỡm, cô gái mỗi một nụ cười, một cái nhăn mày đều vô cùng rực rỡ...
Ngồi xổm bên cạnh bồn lắm lớn, Nguyễn Phỉ lo lắng nhìn Mạc Thanh Ngải không ngừng tấy bông tắm chà xát người mình, cuối cùng không nhin được thốt lên: "Cậu đã ở trong này kỳ cọ một giờ rồi, cậu có thể nói cho tớ biết đã xảy ra chuyện gì không, cậu cứ như vậy làm tớ rất sợ."
Mạc Thanh Ngải cắn môi nhìn Nguyễn Phỉ, vẫn không nói một chữ, tiếp tục chà mạnh.
Nguyễn Phỉ dùng lực đoạt lại bông tắm, nói to: "Mạc Thanh Ngải, cậu cứ tiếp tục như vậy, tớ sẽ gọi Nhan Hàn Thành đến!"
"Không, đừng gọi anh ấy, cầu xin cậu." Ba chữ Nhan Hàn Thành đã làm Mạc Thanh Ngải có phản ứng, oan ức phải chịu đựng lập tức trào ra, nước mắt tí tách rơi vào bồn tắm lớn.
"Không khóc không khóc." Nguyễn Phỉ đau lòng đặt tay vào trán Mạc Thanh Ngải: "Tớ không gọi nữa, nhưng cậu nói cho tớ biết, làm sao vậy, cậu như vậy làm tớ sợ muốn ૮ɦếƭ, Nhan Hàn Thành vẫn gọi điện cho tớ hỏi cậu ở đâu, nói cả đêm qua cậu không về nhà, cậu mà không xuất hiện sợ cậu ta sẽ điên lên mất.
"Phỉ Phỉ..."
Mạc Thanh Ngải khóc đến mức giọng nói khàn khàn: "Tớ không dám gặp anh ấy, tớ... Thấy mình rất bẩn."
Bẩn?
Mặt Nguyễn Phỉ trắng bệch: "Cậu... Tối qua cậu gặp người xấu?"
Mạc Thanh Ngải lắc đầu, nắm chặt quả đấm: "Nếu là thế tớ cũng không ghét mình như vậy, tối qua tâm trạng tớ không tốt, uống rượu, sau đó cái gì cũng không nhớ rõ, buổi sáng tỉnh dậy liền thấy... Thấy Mạnh Đa nằm trên giường, sao tớ có thể như vậy?"
Lại là Mạnh Đa?
Nguyễn Phỉ nhíu mày, chuyện lần trước không nói cho Tiểu Ngải, tưởng là tốt cho cô ấy, ngược lại lại khiến Tiểu Ngải mất cảnh giác.
Nhìn Nguyễn Phỉ yên lặng không nói, đáy lòng Mạc Thanh Ngải có cảm giác mất mát: "Phỉ Phỉ, cậu cũng thấy khinh thường tớ sao? Tớ... ở trong lòng Nhan Hàn Thành còn có thể phát sinh quan hệ với Mạnh Đa."
"Ngốc!" Nguyễn Phỉ vỗ má Mạc Thanh Ngải: "Tớ không bao giờ vì chuyện này mà khinh thường cậu, mà một đêm cũng không sao, là do say rượu thôi, nhưng mà, Tiểu Ngải, cậu không nhớ gì sao, cậu chắc chắn... Phát sinh quan hệ với Mạnh Đa?"
Mạc Thanh Ngải mờ mịt nhìn Nguyễn Phỉ, không hiểu rõ: "Cậu có ý gì?"
"Thôi." Nguyễn Phỉ biết bây giờ Mạc Thanh Ngải không thể nghĩ được điều gì: "Không phải cậu không uống rượu sao, dieendaanleequuydonn sao tâm trạng cậu lại không tốt?"
Nói tới đây, Mạc Thanh Ngải càng đau khổ: "Có lẽ như vậy cũng được, để tớ có cớ rời xa Nhan Hàn Thành, Phỉ Phỉ, cậu biết không? Tớ đã thấy bức tranh của Nhan Hàn Thành, cô gái ấy rất xinh đẹp, tớ đã gặp, lúc ở Nhật Bản..."
"Từ từ!" Nguyễn Phỉ nhức đầu, chuyện gì thế này, chẳng lẽ Tiểu Ngải vẫn không biết cô gái Nhan Hàn Thành vẽ là mình? Sao Nhan Hàn Thành có thể vẽ người khác: "Cậu chắc chắn?"
"Chắc chắn." Mạc Thanh Ngải trườn xuống mặt nước, đầu tựa vào bồn tắm: "Những nét vẽ đó, là của Nhan Hàn Thành.."
Nhìn Mạc Thanh Ngải mất mát, Nguyễn Phỉ thật sự là không biết nói gì, vốn tưởng rằng hai người này đã có thể trời quang mây tạnh, nhưng không biết vì cái gì lại trở về điểm ban đầu, yêu càng sâu càng mù quáng sao?
"Vậy cậu định làm thế nào? Nói thẳng ra với Nhan Hàn Thành sao?"
Mạc Thanh Ngải ôm иgự¢, nước mắt tràn ra: "Nơi này nói cho tới biết, tớ không thể rời xa anh ấy, nhưng lý trí lại nói, tớ và anh ấy không thể tiếp tục như vậy, tớ muốn được chăm sóc anh ấy không làm được, anh ấy muốn yêu tớ lại bỏ lỡ, bây giờ không phải xã hội cũ, thật ra tớ có thể không để ý đến sai lầm tối qua, nhưng tớ không làm được, Phỉ Phỉ, đến giờ tớ cũng chưa nói với cậu, bốn năm trước, đêm trước khi Nhan Hàn Thành đi Ý tớ đã trao thân cho anh ấy, ở bên ngoài là Nhan Hàn Thành bá đạo giữ chặt lấy tớ, nhưng thực tế thì đúng như lời anh ấy nói, anh ấy không phải người tình nguyện, trong tiềm thức tớ tự cho phép mình, cho anh ấy, thể hiện tớ có thể kiên nhẫn chờ dù là bao lâu, tớ muốn anh ấy biết tớ chỉ thuộc về Nhan Hàn Thành, nhưng mà bây giờ... Ha ha, tớ đã không xứng với tình yêu này rồi."
"Đồ ngốc!" Nguyễn Phỉ ôm Mạc Thanh Ngải , cũng bất giác khóc lên: "Ai nói cậu không xứng, không phải cậu cố ý, Nhan Hàn Thành sẽ không để ý đâu."
"Không, anh ấy sẽ để ý, tớ hiểu mà, đúng vậy, nếu anh ấy biết có lẽ sẽ không khinh thường tớ, nhưng sẽ vô cùng thất vọng, bởi vì tớ đã đi tìm hiểu bí mật trong lòng anh, không tin tưởng anh, tiếp đó lại để cảm giác chỉ thuộc về một mình Nhan Hàn Thành biến mất..."
"Tiểu Ngải." Nguyễn Phỉ có chút bất đắc dĩ: "Cậu có biết không, cậu yêu Nhan Hàn Thành đến mức quên bản thân mình, sao cậu có thể suy nghĩ theo cảm giác của cậu ta, chẳng lẽ cậu không thất vọng về Nhan Hàn Thành sao?"
"Tớ không biết." Mạc Thanh Ngải bật dậy: "Tớ muốn về nhà."
"Cậu muốn làm gì, thật sự muốn nói ra?"
"Không. . . . . . Chỉ là. . . . . ." Mạc Thanh Ngải vừa mặc quần áo vừa nhẹ giọng nói, khiến cho Nguyễn Phỉ không nghe rõ: "Tớ muốn giữ lại một chút trong lòng anh ấy, thà rằng anh ấy chỉ thất vọng về tớ."
"Mạc Thanh Ngải! Em giải thích rõ đi."
Lúc Mạc Thanh Ngải mở cửa đi vào, Nhan Hàn Thành đang ngây ngốc cúp điện thoại, biểu cảm lo lắng chuyển sang thả lỏng, khiến Mạc Thanh Ngải cảm thấy chua sót.
Cố gắng thể hiện mình không sao cả, Mạc Thanh Ngải lạnh nhạt bỏ túi sách xuống: "Giải thích cái gì?"
Nhan Hàn Thành nhíu mày, đôi mắt đen nheo lại: "Em thấy không có gì phải giải thích với anh à?"
"Không có, nếu chỉ là chuyện cả đêm không về, thì đúng là em không có gì cần giải thích."
Sự lạnh lùng của Mạc Thanh Ngải khiến Nhan Hàn Thành tức giận: "Mạc Thanh Ngải, cuối cùng em coi anh là gì, em thấy chơi đùa anh rất vui sao?"
Mạc Thanh Ngải cười lạnh, không dám nhìn thẳng Nhan Hàn Thành, sợ để lộ mặt yếu ớt của mình: "Vậy anh coi em là gì hả?"
Tiến lên nắm chặt cổ tay Mạc Thanh Ngải, khiến cô đau đến kêu lên, nhưng không thể nghi ngờ sự tức giận của Nhan Hàn Thành đã tăng nhanh sau một đêm mất ngủ: "Em đừng nói những điều quái gở nữa, vì sao em lại vô duyên vô cớ như vậy?"
Ngẩng đầu nhìn Nhan Hàn Thành, cảm thấy hơi thở nóng rực của anh đang gần mình như vậy, khiến cô rất muốn nhào vào lòng anh khóc lớn, ôm thắt lưng anh mà khóc, nói mình hư hỏng thế nào, cái gì cũng không biết lại có thể thức dậy cùng người đàn ông khác trên giường, thật ra cô vô cùng sợ hãi, sợ mất anh, nhưng cô đã không thể.
"Vô duyên vô cớ?" Mạc Thanh Ngải cắn môi dưới, châm chọc: "Tới địa ngục mà vô duyên cô cớ, Nhan Hàn Thành, chúng ta có thể thôi diễn kịch không, vì sao anh muốn ở một chỗ với tôi, vì sao lại muốn kết hôn với tôi, cô gái trong lòng anh không phải tôi, anh không thích tôi, vì sao lại muốn lừa tôi."
Nhan Hàn Thành bắt được nét không muốn trong mắt Mạc Thanh Ngải, nhưng không cách nào hiểu được suy nghĩ của cô: "Em đang nói bậy gì vậy, rõ ràng mấy ngày nay đều rất tốt, sao đột nhiên lại như vậy."
"Không phải là đột nhiên! Nhan Hàn Thành, đủ rồi, tôi đã biết người duy nhất anh vẽ là ai, anh vẫn còn muốn tiếp tục lừa tôi sao, tôi đã nói với mình là không cần để ý, nhưng tôi không làm được, cho nên chúng ta kết thúc!"
Chúng ta kết thúc!
Những lời này nói ra làm Mạc Thanh Ngải đau thấu tâm can, hiểu là điều này đối với Nhan Hàn Thành cũng vô cùng đáng sợ, giống như trước kia Nhan Hàn Thành nói chúng ta dừng ở đây đi, vô cùng tàn nhẫn.
Ánh mắt Nhan Hàn Thành sâu thẳm, dần trở nên lạnh lẽo, giọng nói lạnh tới mức không thể lạnh hơn: "Em có giỏi thì nói lại lần nữa xem."
"Tôi nói, chúng ta kết thúc!" Mạc Thanh Ngải nghẹn ngào, cố gắng nói ra những lời này.
"Tốt nhất là em nói với anh cô gái anh vẽ là ai, nếu không thì có ૮ɦếƭ anh cũng không tha cho em."
"Tôi đã thấy rồi, ngoài cửa "Danh Quốc Lưu Quang" ở Nhật Bản, dfienddn lieqiudoon cô gái đứng cùng anh, chính là người anh vẽ."
Đường Yên?
Môi Nhan Hàn Thành mím lại, đột nhiên nhớ tới chuyện "ngoài ý muốn" kia: "Anh có thể giải thích."
"Tôi không muốn nghe!"
"Em phải nghe."
"Tôi đã không cần nữa rồi."
"Em gạt người."
"Mọi chuyện của anh đều đã không liên quan gì tới tôi."
Nhìn Mạc Thanh Ngải dứt khoát, Nhan Hàn Thành thấy lòng mình chưa bao giờ lạnh như vậy, môi mỏng chậm rãi phun ra từng từ lạnh băng: "Anh chưa từng hối hận vì đã yêu em như bây giờ, nếu có thể, anh rất muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ em, sau đó đi cùng em tới chỗ ૮ɦếƭ."
Cố kìm nén nước mắt, Mạc Thanh Ngải gần như hít thở không thông, cô tình nguyện để Nhan Hàn Thành cứ như vậy mà Ϧóþ ૮ɦếƭ mình, cũng không muốn rời xa anh.
Đột nhiên, Nhan Hàn Thành nắm chặt tay, kéo Mạc Thanh Ngải đi ra cửa, da đầu Mạc Thanh Ngải run lên: "Anh muốn làm gì, buông ra."
Mà Nhan Hàn Thành không cần biết Mạc Thanh Ngải có bị đau không, cứ kéo cô đi.
Nơi đến là "Đại Thành tiểu ái", đá văng cửa phòng vẽ tranh, Nhan Hàn Thành kéo mạnh Mạc Thanh Ngải vào bên trong, tim Mạc Thanh Ngải đập rất nhanh, cô vùng vẫy: "Buông ra!"
Nhan Hàn Thành vẫn mím môi không nói như cũ, sau đó đá cửa phòng trong ra, ném Mạc Thanh Ngải vào.
Mạc Thanh Ngải hoa mắt chóng mặt, sau đó ngẩng đầu, phát hiện đây là một phòng để tranh, tranh lớn tranh nhỏ bày đầy phòng, đều là vẽ người, nhân vật chỉ có một, là cô, là Mạc Thanh Ngải, tất cả đều là cô, từ đầu đến cuối tất cả đều là cô.
Cười, nhíu mày, khóc, mặt xấu, tức giận, suy nghĩ, đờ đẫn . . . . Để cô biết, thì ra cô có thể có nhiều biểu cảm như vậy.
Một phút đó, Mạc Thanh Ngải hối hận đến mức muốn ૮ɦếƭ, nhưng Nhan Hàn Thành không cho cô bất kỳ cơ hội nào để hối hận, anh tiến lên hai bước, thô lỗ xé tranh rồi lại lấy bức khác xé: "Đúng là tôi điên rồi, mới có thể nhớ rõ từng câu nói của em, mới có thể làm họa sĩ vì một người ngay cả lời nói của mình cũng không nhớ, vì em mà vẽ từng bức tranh, đều không có ý nghĩa, tôi làm nhiều như vậy cũng không đạt được dự tin tưởng của em, cũng không được em hiểu, em không đáng, Mạc Thanh Ngải, em không đáng để tôi phải làm như vậy."
Mạc Thanh Ngải hoàn hồn, cô bám vào ống quần Nhan Hàn Thành cầu xin, khóc lớn: "Đừng, cầu xin anh, đừng... Nhan Hàn Thành, đừng xé, đừng xé, cầu xin anh."
Dừng lại động tác, Nhan Hàn Thành cúi đầu nhìn Mạc Thanh Ngải, khép mắt lại, sau đó lạnh lùng nói: "Em biết không? Nơi này có tên của hai chúng ta, từ giờ trở đi, không tồn tại rồi."
Sau đó Nhan Hàn Thành xoay người rời đi.
Lần này, Mạc Thanh Ngải cảm giác khóc là điều quá xa xỉ, cũng biết, lần này, Nhan Hàn Thành sẽ không trở về nữa, trong lòng trống trơn, đều là do cô tự chuốc lấy, cô đã quá sai lầm, không có Nhan Hàn Thành, cái gì cũng không có rồi.