Chân TướngNgười nào đó ngồi ở chỗ kia, khóe miệng vẽ ra một nụ cười thật tươi. Theo động tác cởi đồ của Ôn Miên, cơ thể vai rộng, eo thon của anh hoàn toàn lộ ra trước mắt cô.
Một tay Cù Thừa Sâm giúp cô ૮ởเ φµầɳ lót ra. Ôn Miên kêu lên một tiếng, ôm cổ anh thở nhẹ, người đàn ông chuyển tư thế.
"Tay của anh........ lấy ra đi." Ôn Miên lo lắng cau đôi mày thanh tú, "Đừng chạm vào kim truyền."
Cô cẩn thận ngồi lên eo anh. Đường cong xinh đẹp gần ngay trước mắt, lại bởi vì tình trạng vết thương, anh không có cách nào hung hăng đè cô dưới thân để giày vò.
Hai chân Cù Thừa Sâm thoáng giơ lên, ý bảo cô tách đùi ra, vật thô dài cố gắng ma sát nhè nhẹ, chầm chậm đâm vào bộ phận ướƭ áƭ.
Ngón tay của người đàn ông nắm bầu иgự¢ trắng mềm của cô, độ mạnh yếu vừa phải, khiến cô vô cùng thỏa mãn, không ngừng bị Dụς ∀ọηg ђàภђ ђạ. Ôn Miên cắn môi dưới, không để tiếng rên tràn ra khỏi khóe miệng.
Dù sao cũng để anh nắm quyền chủ đạo, cô gái nhỏ thật sự không còn cách khác, hai tay ôm lấy thân hình cao lớn rắn chắc của anh, mềm mềm nhẹ nhẹ cọ xát vào người Cù Thừa Sâm. Con ngươi đen trầm xuống, anh cúi đầu ngậm chặt lấy đóa hoa ngượng ngùng, lúc này mới tiến vào nơi mềm mại của cô.
Anh bi nơi tư mật của cô kẹp thật nhanh, cơ thể hư không của Ôn Miên bắt đầu thừa nhận từng đợt tiến công dồn dập.
Thắt lưng của người đàn ông không ngừng luật động đưa đến từng trận khoái cảm, cô muốn né tránh những trận công kích quá mức mãnh liệt này, nhưng với tình hình hiện tại của đội trưởng Cù, căn bản không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
Cô chỉ có thể cắn răng, tùy ý để anh tấn công, đầu óc choáng váng, dòng dịch nóng ẩm ướt theo khe hở chảy xuống, thấm một mảng lớn lên khăn trải giường.
Cơ thể dần dần tiếp nhận sự kích thích cuồng dã, ௱ôЛƓ của cô hơi nhô lên, vô thức nỉ non, khẩn cầu động tác của Cù Thừa Sâm có thể mãnh liệt hơn.
Một tay anh vòng qua eo nhỏ của cô, tầm mắt hai người giao nhau, khóe mắt Ôn Miên phiếm đỏ, theo từng động tác ra vào, rốt cuộc nước mắt cũng chảy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn dần bị che phủ bởi một tầng nước mắt.
Sếp Cù ôn nhu hôn lên từng giọt nước mắt mặn chát đọng lại trên khuôn mặt, cự vật vừa cứng vừa nóng phối hợp với hạ thân của cô nhóc, dần dần đạt được thỏa mãn.....
Ôn Miên hô hấp nặng nề, hai người ôm nhau ngồi trên giường, quên đi cả thời gian, chậm rãi hôn nhau, nụ hôn ngày càng cuồng nhiệt, không ngừng thay đổi tư thế và góc độ, nếm thử những phương thức khác nhau, mãi đến khi mặt trời lặn về phía tây.
Rốt cuộc Cù Thừa Sâm cũng buông tha cho người nào đó bị mệt mỏi quá độ, dường như còn rất hài lòng với sự phục vụ của cô nhóc này. Anh xoa nắn cặp ௱ôЛƓ nhỏ đàn hồi của Ôn Miên, khóe miệng cong lên: "Hai bình dịch đều đã cạn, nên rút kim rồi."
*****
Lớp bọt màu trắng chạy vòng quanh miệng, dao cạo râu lướt qua hai má của người đàn ông, Ôn Miên cũng không dám lơ là, theo động tác kéo xuống của bàn tay, hình ảnh đẹp mắt nổi bật ở đáy mắt cô.
Người nào đó cười yếu ớt, sửa lại cổ áo, hai người đều đã thay quần áo.
Trước khi Cù Thừa Sâm xuất viện, phải đi tham gia nghi thức từ biệt Tề Tường.
Hiện giờ nhắc tới người lính này, anh vẫn thấy vô cùng tiếc hận: "Lúc cậu ta vừa tới, anh vẫn còn là đội phó."
Từng trải qua một khoảng thời gian ở chức vị của A Tường, nhớ tới bộ dáng lúc trước của mình, lại nhìn người lính đang nằm dưới lá quốc kỳ kia, bản chất của bọn họ vốn không có gì khác nhau.
"Cậu ta là tổn thất của toàn quân các anh."
Cù Thừa Sâm nghe xong cười cười, nhàn nhạt phủ lên mù bàn tay của cô nhóc.
Mấy hôm trước đã phát tin cáo phó, toàn bộ lễ tang cũng tổ chức rất đơn giản, lại cực kỳ trang trọng. Bộ đội còn phải quan tâm tới qua quyến của sĩ quan bị mất, người đàn ông sắp được thăng lên thành thượng tá dẫn vợ đi an ủi ba mẹ của A Tường, Ôn Miên xoa xoa đôi mắt thô ráp, cô hiểu nhất nỗi đau khi mất đi người thân.
Ngơ ngác đứng một chỗ hồi lâu, mãi đến khi chống lại đôi mắt lành lạnh của đội trưởng, cô mới cảm thấy kiên định thêm một chút, đúng vậy, may mắn là anh vẫn còn ở đây.
Trong thời khắc u tối nhất của cuộc đời cô, khi đang đứng ở cạnh vách núi dày đặc sương mù, may mắn cô đã gặp được anh, chỉ cần đi theo bước chân của anh, thì có thể tìm được con đường đúng đắn.
Ôn Miên tỉnh lại, bị đối phương nhéo mũi. Bởi vì sắp bước vào tháng sáu, khí hậu ở Nam Pháp bắt đầu nóng dần lên, cô ϲởí áօ khoác ra.
Cù Thừa Sâm nắm chặt tay của cô gái nhỏ, có thể là vì hoạt động nhiều, miệng vết thương có hơi đau, xong việc, hai người ngồi yên trên xe trở về bệnh viện.
Buổi chiều, Nghiêm Di mang theo một ấm canh gà thật ngon tới tẩm bổ cho con rể, thuận đường giao bưu kiện nhận được mấy ngày trước cho con gái, Ôn Miên nhìn vào dòng địa chỉ được ghi bằng tiếng Anh ở phía trên, lại nhìn xuống khoảng ghi tên người gửi, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Sherry Winchester.
Không chỉ nhớ được cái tên này, còn có ấn tượng rất sâu sắc, chỉ cần người hoặc chuyện có liên quan đến Ôn Tinh, cô không có cách nào quên được!
Nghiêm Di phát giác thấy sắc mặt của con gái không bình thường, không khỏi ngắm nghía gói bưu kiện trong tay con gái thêm vài lần: "Là ai gửi tới vậy?"
Ôn Miên líu lưỡi, vội nói: "Là một người bạn ở nước ngoài."
Nghiêm Di ho khan vài tiếng, trước mặt con rể cũng không thể tức giận: "Bạn bè cũng phải lựa người mà kết giao."
Cù Thừa Sâm nhớ tới vị FBI kia, con ngươi nghiêm lại, thần sắc khiến cho người ta không nhìn được manh mối: "Ôn Miên, mẹ nói đúng đó."
Rốt cuộc bà Nghiêm cũng rời đi, Ôn Miên bắt đầu cúi đầu xé gói bưu kiện, đội trưởng Cù tiến gần lại một chút, cô ngẩng đầu, thần sắc có chút kích động: "Em không biết cái này là cái gì, nhưng sợ là có liên quan đến anh trai, nên không dám mở ra trước mặt mẹ."
Tay người đàn ông phủ lên bờ vai cô, nhẹ nhàng ấn xuống, trấn an tâm tình thấp thỏm của cô nhóc.
Kết quả, bên trong lại là một tấm thẻ ngân hàng, bình thường đến mức khiến cho người ta cảm thấy ngạc nhiên. Ngoài ra, còn có một bức thư viết tay, lời giải thích được ghi rõ trên tờ giấy trắng.
Ôn Miên chăm chú đọc, mới biết được gói bưu kiện này là do một người họ hàng của Sherry Winchester gửi giúp cô ấy, sau khi Sherry qua đời, gói bưu kiện này luôn được đặt trong nhà cô ấy, có thể là khi còn sống đã định gửi đi.
Mấy ngày trước đây, người họ hàng tới dọn dẹp phòng ốc, mới phát hiện ra di vật mà Sherry để lại.
Cù Thừa Sâm mở máy tính, vào mạng, tìm được website của ngân hàng, giúp Ôn Miên nhập tên và mật khẩu của tấm thẻ, không khí có chút khẩn trương, cô hít vào một hơi, mới dám nhìn vào màn hình máy tính.
Một tay Cù Thừa Sâm xoa xoa cái trán, ngay cả anh cũng không khỏi ngạc nhiên, tấm thẻ không chút đặc biệt này cư nhiên đang có....... Năm trăm vạn?!
Ôn Miên dụi dụi mắt, cô không có nhìn lầm chứ? Cô gái ngoại quốc này sao phải gửi một tấm thẻ có giá trị lớn như thế cho cô?!
"Sherry Winchester là ai?" Cù Thừa Sâm hỏi, đứng dậy rót cho cô một ly nước, an ủi cô.
Ôn Miên kể lại chi tiết những tin tức biết được từ chỗ Tả Luân cho đội trưởng Cù, cô chu mỏ, bộ dạng vẫn không dám tin như cũ: "Vậy là tấm thẻ này là anh em để lại cho em sao?"
Dù sao khi còn sống cô gái này cũng đã quen biết với một vị có diện mạo giống hệt với Tả Luân, không phải sao.
Người đàn ông ôn nhu ôm cô nhóc vào lòng, đưa cốc nước tới: "Xổ số?"
Đúng rồi, trước kia cô không có nói đùa, nói mình đã trúng một giải thưởng lớn!
"Là anh ấy nhờ cô FBI này, gửi số tiền trúng độc đắc cho em sao?" Đã uống vài ngụm nước ấm, tâm tình của cô mới bình tĩnh được đôi chút.
"Nhưng nếu anh ấy có thể đi lãnh tiền xổ số, thì sao mất tích được?" Ôn Miên không khỏi có chút đau đầu, động tác nhíu mày lọt vào trong mắt Cù Thừa Sâm, anh than nhẹ một tiếng.
Cù Thừa Sâm cũng biết kết quả không mấy rõ ràng này là tình huống gì, nếu Ôn Tinh thật sự là "nằm vùng", anh ấy sẽ không thể tùy ý bại lộ thân phận, lúc đó đi nhận tiền thưởng, anh ấy đã dùng thân phận thật sao?
Tuyệt đối là không có khả năng, tổ chức tất nhiên sẽ điều tra, cho nên sẽ phát hiện ra hành động của anh ấy, anh ấy không có khả năng sẽ mạo hiểm lớn như vậy.
Có lẽ, là cô gái FBI này thay anh ấy đi lãnh tiền? Vậy thì, tấm thẻ vốn nên được gửi đi từ sớm này, chẳng khác nào gián tiếp thay Ôn Tinh nhắn với người nhà anh ấy vẫn chưa ૮ɦếƭ.
Nhưng mà, nếu anh ấy thật lòng muốn nói cho người trong nhà, sao lại không nhờ người đưa gửi chút tin tức, dù là hơi khó hiểu một chút cũng không sao.
Dựa theo logic của Cù Thừa Sâm, anh không thể giải thích được hành động của Ôn Tinh, cho nên lại càng không thể nói cho Ôn Miên, rất có thể anh cũng đã gặp qua anh trai của cô, trên mặt của người đàn ông kia còn có dấu vết chứng tỏ đã từng bị thương.
Ôn Miên cực kỳ ảo não, mỗi lần đều như đã đến gần được chút manh mối, nhưng lại không cách nào nhìn rõ được.
"Em muốn biết Sherry Winchester đã làm những gì, cô ấy bị ૮ɦếƭ thế nào."
Nhìn bộ dáng ủy khuất và thần sắc bất an của cô, anh hơi giật mình, tiếp đó ôm cô thật chặt, vén những sợi tóc che trước trán cô.
Ôn Miên bởi vì những cử chỉ của chồng mà thả lỏng tâm trạng, cô nói: "Em biết cho dù anh có điều tra được những việc này, cũng không dễ dàng tiết lộ cho em biết, anh có nguyên tắc giữ bí mật, cho nên em sẽ không làm khó dễ anh, sẽ tự mình tìm cách."
Cù Thừa Sâm ngẩn người, đường cong sắc nét trên khuôn mặt hoàn mỹ trở nên nhu hòa đi một chút: "Nếu đã muốn biết như thế, thì cứ đi tra đi."
Vào những lúc thích hợp, anh luôn dung túng cô vô điều kiện.
Mũi Ôn Miên chua xót, giấu khuôn mặt buồn vào trong lòng anh, chợt nghe thấy Cù Thừa Sâm không nhịn được cao giọng: "Nhưng mà đừng quên, em là Cù phu nhân."
Cô vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, ngoại trừ những thứ này thì trong lòng còn thấy ngọt ngào, chẳng qua chỉ muốn gọi một cú điện thoại cho Tả Luân, anh đã đề phòng như thế là sao chứ.
Rõ là.
*****
Ngày hôm đó thời tiết ấm áp, mỗi nhà đều đem quần áo chăn mền ra phơi, Ôn Miên ở nhà giúp Nghiêm Di làm tổng vệ sinh, lúc cô khom người đỡ cây sào trúc ra ngoài, Tả Luân gọi điện thoại.
"Tôi đã giúp cô tra xét chút chuyện mà cô muốn." Ở đầu kia điện thoại, khóe miệng của người đàn ông khẽ nâng lên, tựa hồ như đang mỉm cười: "Có nhớ lúc cô bị chèn ép ở trường học, những người đó là quân cờ bị một tổ chức vứt bỏ?"
"Ừ, đương nhiên là nhớ."
"Có thể tiết lộ cho cô là...... lúc đó Sherry Winchester là người được chúng tôi phái đi, thu thập tình báo cho FBI."
Ôn Miên nhắm chặt mắt, dường như cảm thấy có chút phiền muộn: "Cho nên cô ấy và anh trai tôi, rất có khả năng đã quen nhau trong hành động lần đó?"
"Cũng có khả năng bọn họ đã sớm quen biết với nhau..... Bất quá dựa theo quan điểm của Magi, có lẽ cô ấy có cảm tình với anh trai cô." Tả Luân thẳng thắn, "Sherry Winchester bị người trong tổ chức vạch trần, sau đó bị nổ súng bắn ૮ɦếƭ, người nọ nổ súng tử dưới cằm cô ấy, Sherry ૮ɦếƭ rất thảm........"
Ôn Miên nghe mà đổ mồ hôi lạnh liên tục, thầm nói người đàn ông này có cần phải miêu tả kỹ như thế cho cô biết không chứ.
"Sherry có nhắc đến chuyện muốn gửi thứ gì đó, hay là, chuyện về một số tiền lớn không?"
"Hoàn toàn không có." Tả Luân phát giác đối phương đang hoảng sợ, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói: "Khiến cô thất vọng rồi."
"Không thế nào, ít nhất, chúng tôi biết được lúc anh ấy mất tích, anh ấy thật sự còn sống."
[Truyện được chuyển ngữ và đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn]
Ôn Miên cười nói, Tả Luân nghe ra được thâm ý đằng sau nụ cười này, anh bình tĩnh nói: "Chúc cô may mắn."
"Anh cũng thế."
"Có hứng thú ra ngoài uống tách cà phê hay không?"
Ôn Miên bị vấn đề đột ngột của anh ta làm cho chấn động, đành phải lễ phép đáp lại: "Hình như là sau khi lợi dụng anh xong, không bày tỏ một chút thì thật không thỏa đáng, hay là, nếu Tả tiên sinh không để ý, tôi kêu chồng tôi mời anh?"
Mày của Tả Luân giãn ra, nhưng suy nghĩ trong mắt lại không hề đơn giản: "Tốt thôi, tôi không để ý."
Hả!! FBI rãnh rỗi như vậy sao, rõ ràng là cần phải bí mật cho nhanh rồi mau chóng về nước mới đúng chứ, Ôn Miên bị câu trả lời của anh ta đánh bại rồi.
"À, còn có một manh mối." Giọng nói của người đàn ông như từ xa xăm truyền đến: "Lúc đồng sự đuổi tới hiện trường để trợ giúp, có người thấy người đàn ông bắn ૮ɦếƭ Sherry Winchester, trên mặt có một vết sẹo."
Kết thúc cuộc trò chuyện, Ôn Miên đặt di động xuống, lẳng lặng nhìn những bức ảnh cũ dán trên mặt kính, khuôn mặt không giấu được vẻ buồn bã.
Cô đã từng là một cô gái nhỏ buộc tóc thắt bím, luôn luôn cười vui vẻ như thế. Cô co khóe môi lại, lấy bức ảnh của Ôn Tinh xuống, dùng khăn lau đi lớp bụi, sau đó, cất vào ngăn kéo thứ nhất.
Anh ấy vẫn là một sự sùng bái và ngưỡng mộ trong lòng cô, chỉ là, cô không thể ao ước dựa vào người anh như trước đây được nữa.
Cô có lý do để khiến mình phải trở nên kiên cường, cũng có người đàn ông cô cần phải dựa vào.
****
Thoáng chớp mắt, trung đội một đội hành động Hoa dao trông sao trông mây, cuối cùng cũng trông đuoc đội trưởng đại nhân vĩ đại nhất, anh minh nhất, vĩnh viễn luôn đúng của bọn họ trở về.
Cù Thừa Sâm luôn luôn nhanh nhẹn, bộ đội đặc chủng cũng không cần nghỉ ngơi để điều chỉnh gì đó, vừa về bộ đội đã tiến vào trạng thái công tác. Sau khi A Tường hi sinh, tạm thời không có đội phó, người dự bị được tuyển chọn có hai người, Đại Khuất và Chuột.
Thượng tá Cù trải qua cân nhắc, cuối cùng chọn Đại Khuất lên làm phó đội trưởng của anh, tính cách của Chuột rất bộp chộp, mà Đại Khuất trong lần diễn tập trước có thể dựa vào khứu giác mà nổ súng và đội trưởng, đã chứng minh bản lĩnh của mình.
Tuy rằng thằng nhóc này hơi hướng nội một chút so với A Tường, nhưng đợi một thời gian nữa, tất nhiên cũng sẽ trở thành một binh lính tốt nhất dưới tay anh.
Trang Chí Hạo tiếp nhận báo cáo của cấp dưới, cũng không nhiều lời, đôi mắt đen của Cù Thừa Sâm nhìn chằm chằm vào ông ta, đối phương không hiểu ra sao: thằng nhóc này lại muốn làm gì.
"Đội trưởng, tôi biết có một số việc, không nên hỏi, chỉ là, có chút chuyện cần phải báo cáo với ngài một chút." Ngữ khí của thượng tá Cù nghiêm túc, ánh mắt nhìn không thấy đáy: "Trong hành động lần trước, trước khi hôn mê tôi gặp được một người đàn ông, bộ dạng rất giống với bộ đội đặc chủng Ôn Tinh đã \'mất tích\' trước đây của chúng ta, ngài có thể giải thích một chút được không."
Trang Chí Hạo ngẩng ra, sắc mặt trầm xuống, tiếp xúc với ánh mắt của anh, "Cậu cũng nói là "bộ dạng rất giống", vậy thì còn cái gì để hỏi chứ?"
"Nếu tôi cố ý muốn biết tình huống của Ôn Tinh thì sao?"
"Cù Thừa Sâm, cậu có biết cậu đang nói cái gì không?"
"Tôi biết."
Trang Chí Hạo đập bàn một cái, cúi người về phía trước, hai tay chống trên bàn: "Cậu không có quyền hỏi tôi về chuyện của cậu ta."
Cù Thừa Sâm gật gật đầu, ánh mắt ngưng động, khóe miệng treo lên vẻ cười nhạo: "Nói cách khác, nếu sau này khi hành động mà có gặp lại người đàn ông này, có thể bắn ૮ɦếƭ ngay tại chỗ?"
Vẻ mặt Trang Chí Hạo lóe lên, hít sâu một hơi, hơi thả lỏng: "Cù Thừa Sâm, tôi chỉ có thể nói với cậu, lúc trước khi phái cậu ta đi thi hành nhiệm vụ tiêu diệt doanh trại kẻ địch kia, quả thật cậu ta đã mất tích trong lúc hành động rồi." Ông đè nén cơn tức giận xuống, cuối cùng vẫn không muốn nói tiếp: "Về phần hành tung sau này của cậu ta..... Nếu cậu cứ nhất định muốn biết, tôi sẽ sớm nói cho cậu biết."
Cù Thừa Sâm thấy đốt ngón tay của đại đội trưởng đè chặt trên mặt bàn, anh ngẩng đầu, thần sắc như thường, không có chút biến hóa: "Tôi hiểu."
Anh tin, Ôn Tinh đang ở trong tổ chức tội phạm quốc tế kia, nhưng chỉ sợ căn nguyên không chỉ đơn giản như vậy, vốn là bọn họ cũng không định phái "Lưu tinh màu đỏ" đi nằm vùng.
Khó trách, Cù Thừa Sâm cứ thấy cả câu chuyện đều không theo lẽ thường.
Trang Chí Hạo nhíu mày, giống như cảm thấy phiền muộn đối với chuyện này, "Được rồi, không có việc gì thì cút ra ngoài cho tôi."
Người đứng đầu đối với những binh lính thủ hạ đau đầu vĩnh viễn đều cứ nóng nảy như thế, Cù Thừa Sâm cười cười, nghiêm chào đại đội trưởng.
Anh ra khỏi văn phòng, vừa vặn chạm mặt Đại Khuất bị Trang Trí Hạo gọi lên nói chuyện, người quân nhân trẻ tuổi nhìn thấy đội trưởng sùng bái nhất, sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
"Đội trưởng! Đại đội trưởng tìm em nói chuyện......."
"Ừ, cậu làm cho tốt."
Cù Thừa Sâm vỗ nhẹ bả vai của cấp dưới, quân hàm hai gạch ba sao này đặc biệt tự hào trong mắt Đại Khuất.
"Đội trưởng, bọn Chuột kêu em hỏi anh một chuyện, về mấy quyển tạp chí của phó đội trưởng......"
Đội trưởng Cù nghe thế, không khỏi cười cười: "Những thứ của các cậu ở chỗ tôi cũng lấy đi luôn đi, các cậu đổi chỗ khác mà cất, đừng để xuất hiện dưới mí mắt của tôi là được."
Hai mắt Đại Khuất sáng lên, đứng thắng người, cao giọng trả lời: "Vâng!"
*****
Đợt huấn luyện mùa hạ của bộ đội Hoa dao sắp diễn ra, lần này nghe nói cấp trên trực tiếp hạ quân lệnh, muốn Trang Chí Hạo dắt đám lính này đi Đông Hải "hải huấn (huấn luyện hải chiến)" với đội hải quân lục chiến.
Tin này vừa lan ra đã gây ra động tĩnh không nhỏ, sao có thể không động được chứ. Hoa dao đều là tinh binh trên lục địa, tuy rằng "Hải, lục, không" không chỗ nào lại bọn họ không chạm đến, không gì không đánh bại được, nhưng nếu thật muốn so công phu dưới nước với đội hải quân lục chiến, thì phải cố gắng thật nhiều rồi.
Các đội trưởng vội vàng nghiên cứu các loại kế hoạch huấn luyện. Hôm nay Lục Trang Nghiêm, Kỷ Xuyên Thần cùng tụ tập trong phòng của thượng tá để thương nghị, ở cửa có binh lính đang đứng, cầm vật gì đó trong tay muốn phân phát cho các trung đội, "Báo cáo!"
"Vào đi."
"Em đến truyền tin."
Lục Trang Nghiêm tập mãi thành quen nắm lấy bả vai Kỷ Xuyên Thần: "Tham mưu trưởng Kỷ, vợ cậu lại gửi những bức thư đầy ắp tình cảm đến đây à?"
Kỷ Xuyên Thần không khỏi có chút lên mặt, vừa đi đi qua, chỉ nghe tên lính gác ấp úng: "Tin này không phải gửi cho anh, là cho thượng tá Cù."
Cù Thừa Sâm ngẩn người, sau khi phản ứng kịp mới đi ký nhận thư, anh cũng buồn bực, ai viết thư cho anh thế?
Chăm chú nhìn vào chữ viết xinh đẹp trên phong thư, người đàn ông càng cảm thấy không thể tin được, hơi khựng lại một chỗ rồi mới mở ra, hai tên giải phóng quân thích vô giúp vui đứng hai bên trái phải làm che đi ánh sáng của anh.
Cù Thừa Sâm đen mặt, nói rõ không phải chuyện của các người.
"Thừa Sâm, có phải là thư của em dâu Ôn Miên nhà ta gửi tới không? Tôi nên giúp em ấy canh chừng cậu thật kỹ." Lục Trang Nghiêm còn làm bộ muốn giành lấy bức thư trong tay anh.
Cù Thừa Sâm xoay người tránh bọn họ, tự mình đọc bức thư tay do Ôn Miên gửi đến.
"..... Thời tiết ngày càng nóng bức, mẹ nhờ em tạm thời đến phụ giúp trong một cửa hàng của bạn mẹ, lúc không phụ giúp thì xem lại một số thư từ. Gần đây có gọi điện thoại cho bạn, cô ấy nói đến vấn đề "tiền nhiệm" này (được rồi anh có biết người bạn này chính là cô gái nhỏ Chu Như kia), em biết giữa người với người thì không thể so sánh với nhau, nhưng mà, em ở trong mắt anh, rốt cuộc là khác gì với bạn gái trước của anh?
Hắc hắc, còn về phần anh, em cũng đã nghĩ đến. Ngụy Tây Kiều là đàn anh của em, từng là người em rất sùng bái, anh ấy đã giúp đỡ em rất nhiều. Giúp đi bước ra khỏi nỗi đau, nhìn thẳng vào cuộc đời một lần nữa, dạy em cách tự tin và bình tĩnh. Mới đầu em cho rằng, em cũng sùng bái anh, có lẽ kết hôn với anh, là vì anh cũng cho em sự tín nhiệm và tin cậy, chắc đây là một trong những nguyên nhân.
Sau này, mới phát hiện ra là không phải, các anh không thể so sánh với nhau được. Bởi vì, em và đàn anh Ngụy chỉ là cùng nhau đối mặt trong lúc suy sụp. Còn anh, là toàn bộ vận may mà em có thể gặp được trong cuộc đời này.
Nếu không có anh, em không biết phải sống thế nào.
............
Tả Luân gọi điện thoại cho em, khi nào được gặp anh, thì sẽ nói chuyện này với anh."
Bức thư này quả thật còn khiến cho người ta kinh hỉ hơn là năm trăm vạn kia.
Thượng tá Cù tự nhận là bách độc bất xâm, lại chỉ vì vài câu nói của cô gái này, nội tâm cũng chỉ còn lại quyến luyến và ôn nhu.
Sao anh có thể không biết suy nghĩ của cô được chứ, những rối rắm trong đó anh đều thông suốt rõ ràng, bức thư truyền từ ngàn dặm này, rất nghiêm túc và cũng đầy thâm ý.
Cù Thừa Sâm đã sớm nhận thức, nếu đối thủ của anh là cô, anh sẽ đánh một trận về lại vốn gốc, nhưng sẽ tràn đầy niềm vui, thoải mái đến mức nào.
Thượng tá gọi điện về nhà, Ôn Miên không xác định được là anh đã nhận được thư của cô chưa, giọng điệu của người đàn ông kia vẫn thâm sâu như nước: "Qua tuần này, đợt huấn luyện của bọn anh sẽ rất căng thẳng, ước chừng là một khoảng thời gian dài nữa mới về nhà được."
Ôn Miên "À" một tiếng, chu mỏ không nói chuyện.
Cù Thừa Sâm chậm rãi nói: "Em có muốn đến đây ở hai ngày không?"
Từ lần tân niên trước cô nhóc này có đến ở vài ngày, sau đó thì không có đến bộ đội nữa.
Cô chìm vào giọng nói trầm thấp sâu xa của người đàn ông, thật lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần, anh đang nói muốn cô đến bộ đội sao?
Ôn Miên thật may mắn, anh hiểu được tâm tư của cô, mình không có đoán sai.
Con ngươi trong suốt hơi ẩm ướt, nâng tay xoa xoa cặp mắt hơi rát, cả đầu đều là vẻ mặt cười như không cười của Cù Thừa Sâm, cô rất muốn nhìn thấy anh, nhất là khi đã từng một lần bỏ mất cơ hội với Ôn Tinh.
Sự ăn ý và che chở vô điều kiện này, mới có thể khiến cho tình yêu của bọn họ, mãi được gìn giữ, không phải lo âu.