Lòng Anh Vẫn Vẹn Nguyên Như CũMáu tươi bị bùn đất che phủ.
Người bị thương trong lúc thi hành nhiệm vụ đều đã được trực thăng đưa đi, quân y cùng nhau cứu giúp đội trưởng đội hành động hạng nhất, Cù Thừa Sâm mất máu quá nhiều, thương thế lại nặng, biến chứng của bệnh khiến cho cơ thể suy kiệt....
Bọn họ tính đến tình huống tồi tệ nhất, liền liên lạc với thủ trưởng Cù Viễn Niên đang họp ở quân khu.
Ở Nam Pháp, tiếng chuông di động của Ôn Miên vang lên thật lớn, đầu kia điện thoại là Tiểu Ngô, cậu ta nói nửa ngày, mới nửa che nửa hở tiết lộ tình huống của trung tá cho vị con dâu nhà quân này biết, sau đó kêu cô, mẹ chồng và Tiểu Quang đứng chờ ở địa điểm định sẵn, đến lúc đó quân khu sẽ phái trực thăng đến đón bọn họ tới bệnh viện của Cù Thừa Sâm.
Huy động lực lượng nhiều như thế, đương nhiên không chỉ bởi vì quân hàm của Cù Viễn Niên, quan trọng hơn là ngay cả Trang Chí Hạo cũng đã chạy tới biên cảnh, ông ta còn cầm điện thoại ở trên không, mắng thẳng vào đám người của bộ Quốc An: "Mẹ nó, cậu ta là ai các người có biết không! Cậu ta quý giá hơn nhiều so với cái nhiệm vụ rách này của mấy người! Nếu cậu ta mà xảy ra chuyện, từ nay về sau ông đây sẽ không nhận nhiệm vụ mà mấy người sắp xếp nữa!"
Lúc Ôn Miên nghe được tin tức, giống như đang nằm mơ, nhìn cái gì đều cách một tầng sương, có cảm giác không nói nên lời, bờ vai cô sớm đã sụp xuống, mắt trố ra, nhưng vẫn không quên thời thời khắc khắc phải an ủi mẹ chồng.
Đoàn người vừa xuống máy bay, tất cả những người có liên quan đều đứng ở cửa, tình huống đã có chút đi ngoài dự liệu, Ôn Miên nhìn thấy một vòng người vây quanh phía trước sân bay, lúc này Tiểu Ngô chạy về phía bọn họ.
"Sao lại thế này? Hiện giờ nó thế nào rồi?" Bùi Bích Hoa kéo tay cậu ta hỏi.
Tiểu Ngô miễn cưỡng cười, vẻ mặt có chút khác thường, lại như là không có gì: "Người đã đến, đang được chuyển xuống máy bay........."
Lúc này Ôn Miên cũng bất chấp quy củ gì đó, chạy đến vào vào giữa đám người, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy trung tá Cù đang nằm trên cáng, cả người của anh đều đầy vết thương, trắng bệch không còn chút máu, trên người cắm đầy các loại ống dẫn, cô cảm thấy đến cả dấu hiệu sinh tồn của anh cũng sắp không còn rồi, vẫn còn có thể sống được sao?
Ánh mắt chua xót, bỗng nhiên, Ôn Miên phát hiện trong một bàn tay của anh còn lộ ra một đoạn dây đỏ, đó là lá bùa hộ mệnh mà cô đưa sao?
Cô ngơ ngác như bị rút mất đi linh hồn, di chuyển khó khăn.
Van cầu các người, đừng mang anh ấy đi, anh ấy là một trong những đội trưởng ưu tú nhất của Hoa dao, anh ấy giỏi như vậy....
Súng của anh đảo qua, trong vòng 800m không còn một bóng người.
Cô vẫn muốn nụ hôn ấm áp của anh như lúc trước, cô vẫn muốn nắm chặt lấy đôi tay kia, cho dù có khó khăn thế nào cũng không buông ra. Cứ như vậy, năm tháng trôi đi, đến rất nhiều năm, rất nhiều năm về sau, cho tới khi trái tim vẫn còn yêu anh như trước của cô ngừng đập...
Tin tức bệnh tình nguy kịch được truyền tới, nơi nơi đều là khuôn mặt căng thẳng và tiếng ՐêՈ Րỉ được đè nén đầy thống khổ.
Ông Cù nói, đội quân tóc dài của nhà họ Cù đều là mẫu người xuất sắc, mà quả thật như lời ông nói, Bùi Bích Hoa cúi đầu khóc ròng, khóc đến sưng cả mắt, nhưng vẫn không hề từ bỏ hi vọng, tin tưởng vững chắc con trai sẽ vượt qua được nguy hiểm!
Cù Thần Quang lại càng trực tiếp hơn, Ôn Miên vừa bước ra khỏi toilet, đã nghe thấy cô chỉ vào mũi Bùi Sách mắng: "Bùi Sách cháu hận chú! Nếu anh hai cháu có gì bất trắc, cả đời này cháu sẽ không bao giờ tha thứ cho chú!"
"Cháu cũng biết đây là công việc của chú."
"Cháu cũng đã sớm nói chú nên bỏ cái công việc tổn hại âm đức này đi! Cảm giác làm quan thực tốt như vậy sao?"
Bùi Sách nhìn cô gái trước mắt, nước mắt còn chưa khô, khóa chặt ánh mắt vào người cô: "Chú cũng đã sớm nói với cháu, trừ phi chú ૮ɦếƭ, bằng không thì không bao giờ."
Trên hành lang, một hàng bảy tám chiến sĩ bị thương hoặc chờ kết quả đang ngồi, Ôn Miên nghĩ hai chú cháu gây gổ với nhau ở đây cũng không phải là cách, cô xấu hổ ho khan vài tiếng, mới giảm bớt không khí quỷ dị giữa bọn họ.
Tất cả mọi người đều nín thở, lúc này Ôn Miên nghe thấy tiếng khóc nức nở của ai đó.
Bọn họ đã sớm không còn là tân binh thích khóc, nước mắt của bọn họ là dành cho chiến hữu đã hy sinh.
Tiểu Đao ru rú trong góc, nhỏ giọng khóc, trong lòng chỉ còn lại bi thương và oán giận, hiện giờ mạng sống của đội trưởng thần thánh đang nguy ở sớm tối, người anh em tốt nhất thì biến thành một khối thi thể lạnh băng....
Tiếng cười của A Tường còn phảng phất vang lên bên tai, trong lòng Tiểu Đao tràn đầy tức giận và phẫn uất.
Ôn Miên đã từng ở đại viện quân khu, bọn họ đã từng tiếp xúc với nhau, hơn nữa cũng biết được cách thức chung sống giữa các bộ đội đặc chủng và trung tá Cù, cô nghĩ bất kể thế nào cũng nên thử một lần xem có thể an ủi được đối phương hay không.
Đám người Đại Khuất và Chuột cũng ngồi ở một bên, hốc mắt cũng đều ẩm ướt, Ôn Miên chậm rãi bước về phía trước vài bước, khiến cho người ta bất ngờ: "May mắn là đội trưởng của các người bây giờ còn đang hôn mê, không nhìn thấy đám quân tiên phong mà anh ấy tân tân khổ khổ dạy dỗ ra đều đang mang vẻ mặt sợ hãi thế này."
Tiểu Đao vừa nhìn thấy người chị dâu luôn ôn nhu dịu dàng trong ấn tượng, nước mắt liền trào ra khỏi hốc mắt, thả lỏng νũ кнí trong tay ra.
"Tiểu Đao, tôi còn chưa khóc, cậu khóc lóc vớ vẩn cái gì chứ?"
Vẻ trào phúng của Ôn Miên quả thực giống hệt với Cù Thừa Sâm: "Các cậu nghe kỹ cho tôi, phải cất hết nước mắt vào, đừng có ngồi ngốc ở đây nữa! Chờ Cù Thừa Sâm tỉnh lại, tôi sẽ kêu anh ấy thu dọn hết đám các cậu!"
Dường như thấy được nụ cười tự phụ và giọng nói lạnh nhạt của đội trưởng nhà mình, Triểu Đao ngẩng người, nín cả khóc.
Ôn Miên nắm vai cậu nhóc, lúc này mới ôn nhu trấn an cậu ta: "Không sao, tên nhóc cậu nghĩ thử xem, cho dù anh ấy muốn ૮ɦếƭ, Diêm vương dám nhận anh ấy sao?"
Đúng vậy, đừng nói đội trưởng Cù của bọn họ là tay thiện xạ, chỉ riêng một cái miệng thôi, chưa cần dùng đến nửa chữ thô tục cũng có thể mắng đến người ta phải quỳ xuống cầu xin tha thứ rồi.
"Chị dâu......."
"Tiểu Đao, đừng khóc, tôi biết."
Cô thật sự biết.
Ôn Miên cho người quân nhân đáng để tôn kính nhất này một cái ôm cảm kích, cậu ta không chỉ là bộ đội đặc chủng đội trời đạp đất, kỳ thực cậu ta chỉ mới là một tên nhóc chưa đến 20 tuổi.
Cù Viễn Niên ở một chỗ không thấy được một màn này, vị quan lớn bên cạnh ông thấp giọng khen ngợi: "Thừa Sâm nhà ông, thực đã cưới được một người vợ tốt nha!"
Ông Cù hơi nở mặt, nếp nhăn nhạt đi không ít: "Căn chính miêu hồng (gốc rạ cũng đỏ, ý chỉ con cháu gia đình có xuất thân cách mạng), câu này là dùng để chỉ con dâu nhà họ Cù."
Sau khi mấy bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật, vừa thấy Cù Viễn Niên, ông ta liền cảm thấy nhiệm vụ lần này áp lực quá lớn, càng miễn bàn tới cái gì mà Bùi Sách, Trang Chí Hạo..... vị nào cũng là sếp lớn!
Quân y cũng rất thức thời, câu nói đầu tiên thốt ra chính là: "Cậu ta sẽ không có chuyện gì!"
Mọi người thở một hơi thật dài, lại nghe bác sĩ bổ sung thêm một câu: "Chỉ là còn phải dựa vào ý chí của bệnh nhân, có thể qua được cánh cửa nguy hiểm nhất hay không."
Bùi Sách là người phản ứng đầu tiên: "A, ý chí của nó thuộc loại không phải của người thường, cứ việc yên tâm."
Ôn Miên hít thở thật sâu, cố gắng khiến cho chính mình trở nên phấn chấn, cô đồng ý với lời của chú út Bùi, cũng tin người đàn ông kia sẽ không dễ dàng đầu hàng trước mặt tử thần!
Không quan tâm ngươi là đầu trâu mặt ngựa, tiên ma quỷ quái gì đó, một cây súng trường của anh sẽ bắn tới khi các ngươi không động đậy được nữa mới thôi.
Phẫu thuật xong, Cù Thừa Sâm trực tiếp được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, rất nhiều chiến hữu, binh lính thủ hạ của huấn luyện viên Cù, trên người còn đang mặc trang phục chiến đấu dính đầy máu, hoặc đứng hoặc ngồi trên hành lang, vẻ mặt mệt mỏi và lo âu.
Ôn Miên nhìn cảnh tượng này, rốt cuộc nước mắt cũng rơi xuống, im hơi lặng tiếng, lại mãnh liệt đến mức khiến người ta không thể kiềm chế, nóng rực, hỗn loạn, cảm xúc đè nặng trong lòng, cái gì gọi là tình đồng đội, còn thâm sâu hơn biển, cô nhìn ra được sự vĩ đại này từ trong mắt những người đàn ông đó.
Giờ khắc này cô có chút vui sướng, thật sự thật sự, vô cùng vui sướng.
Đồng đội cùng vào sinh ra tử, bọn họ kề vai chiến đấu bằng cả sinh mệnh, bọn họ dùng sinh mệnh đáng quý nhất thế gian để gây dựng nên phần tình cảm đáng quý này, hòa thành một khối với tình bạn.... Điều này còn không khiến người ta cảm động hay sao?
Cù Viễn Niên và Bùi Bích Hoa tìm bác sĩ để trao đổi bệnh tình, nói về khả năng bình phục, Ôn Miên đứng ngoài phòng bệnh bám vào cửa số cố sức lắng nghe, người kia đang nằm trên khăn trải giường trắng, giống như là đang ngủ.
Thời gian lại qua đi thật lâu, Ôn Miên gọi điện thoại cho Nghiêm Di nói sơ qua tình huống, cũng không dám miêu tả bệnh tình của trung tá nặng đến mức nào, sợ khiến cho mẹ thấy ấm ức trong lòng.
Mà đám quân nhân thì đã bị đuổi đi hơn phân nữa, nhất thời trong bệnh viện trở nên yên tĩnh đi không ít, cô nghe người ta nói, nếu lần này trung tá Cù có thể vượt qua, sẽ được thăng hàm, nếu không phải vì đây là nhiệm vụ đặc biệt, phải tuyệt mật không thể để lộ ra, khẳng định còn ghi cho anh một công lao hạng nhất.
Ôn Miên đã nghĩ, những thứ này có là gì chứ, cho dù đối với quân nhân mà nói, vinh dự là vô cùng cao thượng, nhưng cô chỉ cần chồng mình sau này đừng quá anh dũng chiến đấu, cái gì nguy hiểm đều ôm hết vào người mình là được.
Mỗi một người vợ, đều ích kỷ hèn mọn như thế, đều có những suy nghĩ vô cùng tầm thường.
Lúc này y tá chạy đến nói, nếu mọi người không yên tâm, có thể để một người ở lại canh chừng, những bác sĩ, y tá bọn họ cũng sẽ ở bên chăm sóc trung tá.
Bùi Bích Hoa nhìn chồng một cái, sau đó liền đẩy cô con dâu nhu thuận lên, lúc này Ôn Miên mới như tỉnh khỏi giấc mộng, đi theo cô y tá trẻ tuổi kia vào phòng bệnh.
Giờ phút này, chỉ cần có thể nhìn thấy mặt chồng, đã là niềm hạnh phúc rất lớn của cô rồi!
Đã không còn phân biệt rõ kim đồng hồ đã quay bao nhiêu vòng, ban ngày hay ban đêm cũng không còn quan trọng đối với Ôn Miên nữa, cô canh giữ trong phòng bệnh, mệt đến mức phải dựa vào đầu giường ngủ một hồi.
Bỗng nhiên có người gọi cô, Ôn Miên vội vàng mở to mắt, chỉ thấy trên mặt Tiểu Quang tràn ngập vẻ chờ mong, hô lớn: "Chị dâu! Anh trai em tỉnh rồi!"
Ôn Miên đứng lên, tầm mắt lướt qua người cô, trong khoảnh khắc, liền không hề báo trước mà chống lại mắt của Cù Thừa Sâm.
Con ngươi của anh bất động dừng lại trên mặt cô, vẻ mặt như có lớp sương mù che phủ, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, kéo mặt nạ hô hấp xuống, cho nên mới có thể nhìn rõ khuôn mặt suy yếu.
Nước mắt Ôn Miên theo gò má chảy xuống, rất nhanh đã lạnh đi, đôi môi của cô vì kích động mà run lên nhè nhẹ, cô rất muốn nói, rất muốn nói, Cù Thừa Sâm, em hận anh! Quả thật hận anh ૮ɦếƭ đi được!
Lục phủ ngũ tạng đều như bị dính hết vào nhau, sau khi nghe được tin tức, cô như ngừng thở, trong lòng đau đến ૮ɦếƭ lặng, không còn cảm giác gì đối với mọi vật chung quanh.
Sao anh có thể đối xử với cô như thế, đặt cô vào hoàn cảnh sống không bằng ૮ɦếƭ như thế.
Nhưng sao cô lại có thể vui vẻ đến thế.
Tình yêu có thể mang đến sự vui sướng, vượt xa những gánh nặng mà bạn phải chịu đựng.
Nước mắt Ôn Miên chảy không ngừng, khuôn mặt ướt đẫm nước, vị bác sĩ bên cạnh cũng bị ý chí kiên cường và sự hy sinh quên mình của quân nhân làm cho cảm động: "Con em của quân đội nhân dân, giỏi lắm."
Đúng vậy, dường như bọn họ gánh vác phải gánh vác kỳ vọng to lớn của nhân dân, nên cũng trở nên vô cùng vĩ đại.