Cô Về NhàRõ ràng có nhiều lời không thể nói ra như vậy, dùng một cái ôm là đủ để thay thế sao.
Ôn Miên cũng nghĩ không ra sao hành động này lại có thể trấn an được nỗi lòng của cô, cái ôm của anh mang theo hương vị đặc biệt, chỉ trong nháy mắt đã khiến cho mũi của cô chua xót, trong lòng xẹt qua một trận rung động khó tả, vừa chua xót lại vừa xen lẫn một chút ngọt ngào...
Cù Thừa Sâm cũng không sốt ruột, chỉ yên lặng ôm lấy vợ, giống như cô đã rời khỏi vô số ngày đêm, hại anh không có một ngày nào được ngủ ngon.
Hai trái tim như đập cùng nhịp đập, hình thành sự cộng hưởng dịu dàng, Ôn Miên bám vào đầu vai của người đàn ông, tay anh ôm chặt cô không rời.
Cái ôm không tiếng động an ủi nỗi bi thương nơi đáy mắt cô, chỉ đơn giản muốn ôm chặt lấy người như thật mà như mộng này.
Tất cả những thứ thuộc về cô đều kích thích trái tim đã sớm được tôi luyện thành thép của Cù Thừa Sâm.
Giờ khắc này, thiếu một lời bày tỏ còn quan trọng sao? Còn khăng khăng giữ vững sự cố chấp được nữa sao?
Cù Thừa Sâm là người mà Ôn Miên nhận định cả đời, mà cô không rời không bỏ, thì anh cũng phải đi theo đến cùng. Chỉ cần có thể nhìn thấy anh bình yên vô sự trở về, cô đã thấy thỏa mãn rồi.
Thật lâu sau, tay áo Ôn Miên bị người khác kéo kéo, tầm mắt vừa chuyển, lúc này mới nhớ tới anh bạn nhỏ đang đứng bên cạnh!
Ôn Miên giới thiệu hai người với nhau, sếp Cù đương nhiên là không hài lòng với cái bóng đèn độ sáng. cực lớn trước mắt này.
"Vire không phải là đứa nhỏ em mang từ New York về, nhưng mà, nó là đứa nhỏ nhà Thi Thiến Nhu."
Bước chân của trung tá Cù chợt dừng lại một chút, xoay người chất vấn cô, Ôn Miên vội nói thêm một cậu nữa: "Đứa nhỏ nhà họ hàng."
Tên nhóc kia lanh lợi, đôi con ngươi màu xanh đảo quanh: "Cô Ôn, con đã từng thấy chú này rồi."
"Hả? Gặp ở đâu?"
"Nhìn thấy ở bên giường của dì Thi, tấm hình đó là chú này mà, dì Thi còn nói, đây là người trong lòng của dì, bọn họ sẽ kết hôn với nhau: "
Ôn Miên: ".............."
Cù Thừa Sâm đặt mấy túi đồ ăn lên vào phòng bếp, anh đi ra, nhàn nhạt liếc mắt về phía đứa nhỏ: "Vậy con trở về nói với cô ấy, chú đã cưới vợ rồi, sau này cũng không thể kết hôn với cô ấy."
Ôn Miên đổ mồ hôi, thật lòng bội phục sếp Cù, ngay cả nói chuyện với một đứa nhóc cũng không nể mặt như vậy, cô thầm nói có cần phải làm tổn thương người ta đến thế không.
Vire kề tai cô nói nhỏ: "Cô Ôn ơi, con ghét chú này."
Hừ, ai kêu chú đó ςướק đoạt cô Ôn với mình, còn khiến dì Thi đau lòng nữa!
Ôn Miên bất đắc dĩ, kéo tay đứa nhóc để nó ngồi yên trên sofa, lại đưa điều khiển tivi cho nó: "Giờ cô Ôn phải đi nấu ăn, không phải con rất thích mấy chủ giải phóng quân sao?"
"Thật sao?" Vire nhảy dựng từ trên sofa, hừ nhẹ một tiếng: "Vậy chú ấy có thể dạy con đánh Quân thể quyền không?"
Ôn Miên bật cười, hôn một cái lên gò má béo tròn của thằng nhóc.
Trung tá tiên sinh đứng bên kia nhìn thoáng qua, nhất thời trong lòng không yên, thì ra từ sau khi trở về, cô còn chưa hôn anh.
Thừa dịp Ôn Miên ở trong bếp cắt rau thơm, Cù Thừa Sâm từ phía sau ôm lấy eo nhỏ của cô, cô dùng khuỷu tay đẩy đẩy anh, mặt đỏ lên.
"Sếp, tuy em rời nhà bỏ đi đã trở lại rồi, nhưng cơn giận này còn chưa tan đâu: "
Anh làm đau cô, còn hung hăng với cô, thậm chí còn không trả lời câu hỏi của cô, chuyện Ôn Miên cần so đo với anh có rất nhiều.
Bất quá, Ôn Miên đã nghe được ý tứ đầu hàng triệt để của người đàn ông này qua cuộc gọi kia, nếu không, cô nào dám làm càn như thế chứ: "Tóm lại, sau này anh không được ôm em: "
Thanh âm trầm thấp của Cù Thừa Sâm truyền đến bên tai: "Nếu anh vẫn muốn ôm?"
"Phản kháng."
"Nếu anh muốn hôn em?"
"Đương nhiên cũng phải phản kháng."
"Nếu......"
Ôn Miên cắt ngang giả thiết của anh, nói rõ một câu: "Tóm lại là phản kháng."
"Tỉnh lại đi." Con ngươi đen của trung tá Cù hiện ra chút ý cười, anh nhéo mũi vợ, cười nhạo cô: "Không biết sức lực của phụ nữ có hạn hay sao?"
Ôn Miên chán nản, quả nhiên là cô quá ngây thơ rồi, từ đầu người đàn ông này đã không muốn nhượng bộ!
*****
Buổi tối làm cho Vire một bàn toàn những thứ nó muốn ăn, anh bạn nhỏ này ăn đến bụng căng phồng lên, vẫn chưa chịu ngừng lại.
Ôn Miên thu dọn bàn ăn xong, vừa định đi rửa chén, bỗng nhiên khăn lau trong tay bị Cù Thừa Sâm rút đi, liền thấy sếp đi về phía bồn rửa, cô nghĩ nghĩ, ánh mắt không tự chủ được dừng ở cánh tay phải của người đàn ông.
Tuy Ôn Miên cũng không biết trên cánh tay phải của anh có vết thương, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra được chút manh mối. Cúi đầu than nhẹ một tiếng, trên mặt tươi cười nói: "Sếp, phiền anh giúp Vire làm bài tập đi, một lát anh còn phải dẫn nó đi tắm nữa."
Vừa nói, vừa cẩn thận quan sát vết thương trên tay Cù Thừa Sâm, anh biết rõ dụng ý của Ôn Miên, đành phải đi tới xoa đầu cô nhóc.
"Đừng nghĩ nhiều, anh không sao."
Ôn Miên ngẩn ra, sau đó nghe thấy câu an ủi nhàn nhạt của anh thì thoáng an tâm.
Mặc dù Cù Thừa Sâm không có kinh nghiệm dạy con nít, nhưng lại có tư thái lãnh đạo trời sinh, dù Vire có phá phách, ở trước mặt anh cũng trở thành dễ bảo, theo dự kiến, thằng nhóc này sẽ làm xong bài tập rất nhanh.
Ôn Miên vốn tưởng rằng bình yên vô sự, chờ đến khi Vire ngủ rồi, có thể tiến hành một cuộc đối thoại nghiêm túc giữa vợ chồng với trung tá.
Ai biết, đứa nhỏ này đột nhiên lại mở cửa phòng tắm, Tʀầռ tʀʊồռɢ chạy ra: "Cô Ôn! Con không muốn tắm chung với chú này!"
Ôn Miên ngẩng người, sợ nó bị cảm lạnh, giơ tay lấy quần áo bên cạnh bọc người nó lại: "Sao thế? Không phải ở chung với chú ấy rất tốt sao?"
"Bình thường luôn là dì Thi tắm cho con, chú ấy...... Không giống: "
Vire còn chưa nói xong, Cù Thừa Sâm đã nghiêm mặt xuất hiện.
Trái tim Ôn Miên đập mạnh, muốn nói sếp ra ngoài sao lại không mặc quần áo cho đàng hoàng, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cả người lại còn ướt đẫm, đây là sự hấp dẫn trần trụi mà!
Cù Thừa Sâm xoa xoa tóc, cơ иgự¢ như ẩn như hiện, đôi mày rậm của anh chau lại, đường nét lạnh lùng còn đọng đầy những giọt nước: "Bao lớn rồi hả? Còn muốn tắm chung với con gái."
Vire quay người lại, trợn mắt chống lại biểu cảm lạnh như băng của Cù Thừa Sâm.
Tuyên bố một lớn một nhỏ lại bắt đầu giận dỗi nhau rồi.
Ôn Miên đành phải dỗ nó: "Vire, con phải tắm chung với chú mới đúng, dì Thi của con là vì không có ai giúp, nên đành phải tắm với con."
Bỗng nhiên, Vire nói mấy câu vào tai Ôn Miên, nhất thời, cô không dám nhìn chồng của mình nữa.
Tuy rằng cô gái nhỏ đang cúi đầu, nhưng Cù Thừa Sâm cũng không bỏ qua cho hai cái lỗ tai nhỏ đang đỏ bừng lên của cô, đứa nhóc này lại nói cái gì vậy?
"Cô biết rồi, cô Ôn tắm chung với con, được chưa."
Dứt lời, cô kéo tay Vire đi vào phòng tắm, trung tá Cù đứng phía sau nhíu mày, sau đó, khóe miệng đột nhiên giương lên, anh kéo cái khăn lông trên người ra.
Bên này Ôn Miên vừa đưa anh bạn nhỏ vào bồn tắm lớn, đồng ý cho nó chơi với con vịt một lát, vừa quay đầu đã thấy Cù Thừa Sâm toàn thân Tʀầռ tʀʊồռɢ nhưng lại xem như không có việc gì, còn mở vòi hoa sen!
Cô giơ hai tay che mắt, ngượng ngùng đến ૮ɦếƭ: "Em giúp Vire là được rồi, anh còn vào làm gì?"
"Tắm rửa." Thanh âm của người đàn ông tràn ngập ý cười: "Nếu không thì sao chứ?"
Ôn Miên lặng lẽ hé mắt, chỉ thấy Vire ở trong nước đang nhìn chằm chằm vào bộ dáng buồn cười của mình, cô nới tay: "Còn cười nữa, thoa sữa tắm nhanh lên, tắm xong đi ngủ."
Thật vất vả mới hầu hạ xong thằng nhóc này, Ôn Miên võ một cái vào ௱ôЛƓ nó, chợt nghe thấy mệnh lệnh lạnh nhạt của đàn ông từ phía sau truyền đến: "Vire, tự mình về giường, chú có chuyện muốn nói với cô Ôn."
Bây giờ? Còn ở ngay đây?"
Ôn Miên nâng trán, cũng may Vire còn chưa biết được người đàn ông này đang nghĩ gì.
"Anh muốn nói gì?" Cô ngồi bên bồn tắm lớn, ngoái đầu nhìn vị trung tá tiên sinh khoác một cái áo tắm.
Thân hình rắn chắc chìm trong lớp sương mù lượn lờ tạo nên một vẻ đẹp rất ௱ôЛƓ lung, dòng nước xuôi theo vùng bụng săn chắc của anh, hai chân cường tráng càng làm tăng vẻ gợi cảm của người đàn ông.
"Tả Luân thế nào rồi?"
Anh thật đúng là châm kim đá vào lỗi sai(chỉ ra sai lầm để mong sửa chửa), Ôn Miên báo cáo chi tiết tình huống bị thương của đối phương, cuối cùng, trung tá Cù nhìn vào đôi mắt ẩn chứa chút chất vấn của cô: "Hắn có nói gì khác không?"
Ôn Miên có chút khó xử, vốn cô đã đồng ý là sẽ không giấu diếm gì, nhưng lúc này lại muốn giấu kín chuyện đó trong lòng, dù sao thì làm thế mới không xúc phạm đến anh ta.
Cù Thừa Sâm lại chỉ dùng bốn chữ, đã khiến cô chấn kinh: "Hắn từng hôn em."
Ôn Miên nghe xong một màn tự thuật về tấm hình này, quả thật là hoa mắt choáng váng một trận, không khỏi thầm mắt Tả Luân vài câu, người này thực thích gây rối.
Cô thấp giọng nói: "Em, em không biết chuyện này.... Lúc đó em thật sự bị say."
Ôn Miên ngẩng đầu lên lần nữa, chống lại vẻ mặt giảo hoạt của sếp, bỗng nhiên cô có cảm giác, chẳng lẽ anh đang ra oai phủ đầu cô, để tỏ ra mình là người khoan dung sao.
"Anh đoán ra được, cho nên, anh không trách em."
"Lần này em đã nói rõ với anh ta, sau này em cũng sẽ không liên lạc với anh ta nữa."
Tất nhiên là anh tin tưởng cô, đi đi lại lại một hồi, hỏi: "Ôn Miên, ba điều quân quy này, em đều nghe theo sao."
Cô nở nụ cười, kháng nghị: "Sếp, cái này không phù hợp với hiến pháp."
"Được, vậy có phải em muốn tố cáo anh không? Đưa em đến tòa án quân sự nhé?"
Ôn Miên mím mím môi: "Vậy đáp án của anh đâu."
Cù Thừa Sâm biết nhất định cô sẽ hỏi, anh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng rồi, không phải sao.
Giữa bọn họ, vốn không thể có được cái gọi là tình tiết lãng mạn.
Trung tá chỉ nhớ, cô đi rồi, anh yên lặng ngồi trong ký túc xá quân doanh, muốn gọi cho cô một cú điện thoại, lại nhớ ra cô đã tắt máy.
Anh muốn uống ly nước, lại nhớ đến chén trà Phổ Nhỉ cô pha.
Anh muốn ra cửa đi dạo, lại thấy trên xâu chìa khóa có treo một con cừu nhỏ do cô tặng.
Cô đối tốt với anh, luôn như thế, vậy thì, đến cùng thì anh yêu hay không yêu cô.
Đợi đến khi anh ngồi xuống, mới biết tình yêu đã mất.
Cù Thừa Sâm nhìn như tự nhiên nói: "Ôn Miên, có nhớ lần đầu tiên chúng ta ở nhà hàng, anh ngồi cạnhem, em luôn luôn lẩn tránh không muốn nói chuyện với anh. Nếu đổi lại một người khác, anh có thể dựa theo phẩm chất quần áo, hoặc là một số động tác, đoán ra được tính cách của người này, nhưng hôm đó anh ngồi cả một buổi tối, kết quả phát hiện ra, anh không nhìn ra gì cả."
Người đàn ông cười cười, thanh âm có chút khàn khàn: "Dựa theo chủ quan của anh, anh lại không nhìn thấu được em, cũng không hiểu được tính cách của em. Cho nên, đành phải lấy em về, nghiên cứu thật kỹ, muốn nhìn xem bên trong em rốt cuộc ẩn giấu những thứ gì."
Giọng nói của người đàn ông này cũng đủ khiến cho người ta đắm chìm, Ôn Miên buồn bực định lên tiếng, chợt nghe anh nói tiếp: "Vấn đề em hỏi anh, anh đã nghiêm túc suy nghĩ, cho tới tận bây giờ, chưa từng nói qua lời nào đáng để em thấy vui vẻ, anh đáng phải bị em bỏ lại một mình ở đây, kỳ thực em có thể ác hơn một chút."
Ôn Miên nghe câu nói đùa này của anh thì mỉm cười, lắc lắc đầu, hạ mí mắt: "Em nhớ khi kết hôn với anh, anh có nói, anh sẽ cố hết sức, em đã rất vui rồi... Vốn là, em không cần nhiều như vậy, em cũng không biết từ khi nào.... Em lại muốn nhiều hơn. Không phải em muốn anh thỏa hiệp, trên thực tế cho dù anh thỏa hiệp, cũng không phải cái em muốn, thực xin lỗi..... Em hơi rối, em cũng biết kết quả mà mình muốn là gì nữa."
Dù sao, chỉ là một câu "yêu hay không yêu em", căn bản không đủ để biểu đạt sự khó chịu và khát vọng của cô.
Cù Thừa Sâm trầm mặc, anh hắn giọng một cái, như là muốn sắp xếp lại mạch suy nghĩ.
Nếu bây giờ anh không nói ra những lời này, cô sẽ rất khó chịu, còn anh sẽ buồn phiền hối hận, những thứ anh để lại trong ký ức của cô thật sự quá ít, quá ít, ít đến nỗi muốn cô phải so đo từng tí.
"Anh biết anh muốn cái gì, Ôn Miên, anh không muốn bỏ lỡ bất cứ chuyện gì của em, anh muốn tất cả, còn muốn cho em một gia đình, sau này, cùng sống với anh thật hạnh phúc."
Đây xem như, lời thông báo của anh sao? Sau khi nghĩ thông suốt Ôn Miên cảm thấy hơi buồn cười, nhưng khóe miệng còn chưa nâng lên, sếp Cù đã nói một câu khiến cô khắc ghi cả đời.
"Ôn Miên, đối với quân nhân mà nói, lời tỏ tình êm tai nhất không phải là "anh yêu em", anh nói cho em, câu này chính là "Anh sẽ vì em, liều mình sống sót."
Liều cả sinh mạng, cũng muốn sống sót.
Ôn Miên hạnh phúc muốn chảy nước mắt.
Đây là là một người quân nhân, một bộ đội đặc chủng có tài năng có tất cả sự chính trực và lòng hăng hái, anh cho cô tất cả của anh.
------Mẫu chuyện nhỏ------
Nhiệm vụ kết thúc, Cù Thừa Sâm còn phải viết báo cáo mấy vạn chữ.
Đối với nhóm quân nhân bộ đội đặc chủng này, bọn họ tình nguyện chọn mang vật nặng chạy việt dã 20km, cũng không muốn phải làm cái việc vùi đầu viết văn buồn tẻ này, vì vậy, trung tá tiên sinh của chúng ta đi tới ký túc xả của đám binh lính.
"Ai giúp tôi hoàn thành bản báo cáo, tôi sẽ trả lại cho người đó những vật phẩm riêng tư bị tôi tịch thu trong đợt kiểm tra phòng vừa rồi."
Chuột: "Đội trưởng! Chọn tôi đi! Tôi viết giúp anh!"
Tiểu Đao: "Đội trưởng! Tôi là người thức thời! Tôi không cần nghỉ phép về nhà thăm bạn gái!"
Đại Khuất: "Đội trưởng chọn tôi đi! Chọn tôi đi! Từ nhỏ tôi đã có giấc mộng trở thành một nhà văn!"
A Tường: "Đội trưởng! Quyển tạp chí mà anh thu chính là sinh mệnh của tôi!"
Tốt lắm, trung tá Cù nghĩ, vậy thì có thể lập tức về nhà tìm vợ rồi.