Chương 20: Đi đăng kýCù Thừa Sâm nhíu mi nhìn cha, dường như không hiểu vì sao thái độ của ông với con dâu lại thay đổi, ông chột dạ, trợn mắt nhìn con trai một cái.
Nếu Cù Thừa Sâm không phản đối, mà Ôn Miên còn tìm lý do để từ chối, vậy thì quá không nể mặt ông Cù rồi.
Cô giúp mẹ Cù thu dọn chén đĩa xong, lúc này mới bị giục về phòng nghỉ ngơi, Ôn Miên đứng trước cửa phòng của Cù Thừa Sâm ở lầu hai nửa ngày, mới lấy dũng khí gõ cửa.
"Vào đi: " Thanh âm nhẹ như nước của anh từ bên trong truyền tới.
Ôn Miên đóng cửa lại, liền nghe thấy giọng Cù Thừa Sâm phía sau lưng cô: "Quần áo để thay, lát nữa em qua mượn Tiểu Quang đi." Đợi đến khi cô ngước mắt lên, lại thấy trung tá Cù đã bày ra bộ dáng tra hỏi.
Trên dung mạo đoan chính của người đàn ông hiện lên một tầng băng thật mỏng, chuông báo trong lòng Ôn Miên lại vang lên, cô cố gắng trấn tĩnh, quyết định tùy cơ ứng biến.
Cù Thừa Sâm nhìn cô gái đang bình tĩnh yên lặng trước mặt, thật sự muốn tức cũng không được, cười cũng không xong, đúng là chuyện cô giấu anh lần này, là vì suy nghĩ cho anh, nhưng sao anh có thể chịu được cảm giác lúc nào cũng bị chặn trước cánh cửa tâm hồn cô?
"Lần trước là sự anh không vui, xem ra, lần này là sợ anh lo lắng?"
Không thể không nói, là cô quá khinh địch, quên rằng ở nhà họ Cù có một người chú út làm ở cục tình báo của bộ An Ninh.
"Em rất thích giữ khoảng cách với anh, hả?"
"Không phải............Không phải lúc đó anh đang bận diễn tập sao? Em sợ ảnh hưởng đến việc của anh." Tầm ảnh hưởng của cô mặc dù ít, nhưng cũng coi là có đi.
Cù Thừa Sâm không nhanh không chậm mỉm cười, nếu không nói rõ ràng, cô sẽ không cách nào tỉnh ngộ, đúng không/
Con ngươi lạnh lùng trầm xuống, anh nghiêm giọng cảnh cáo cô: "Ôn Miên, đừng để anh phát hiện em lừa gạt anh chuyện gì nữa."
Cù Thừa Sâm vẫn chưa nói xong, cô đã không thể chờ đợi gật đầu, cô gái này luôn tích cực nhận lỗi, đánh ૮ɦếƭ cũng không đổi mà.
Nhìn cô vẫn đang ngây ngốc đứng ở đằng kia, Trung tá cau mày, tầm mắt nhàn nhạt rơi vào cô gái không biết đang suy nghĩ chuyện gì kia.
Căn phòng này chắc là phòng của anh trước khi nhập ngũ, Ôn Miên suy nghĩ, chăn ra sạch sẽ, các vật trang trí đếu mang theo một cỗ ngạo khí quật cường của người thiếu niên, trên kệ sách, những cuốn sách giáo khoa được sắp xếp rất ngay ngắn, còn có những cuốn sách có hình vẽ, hoa lá sặc sỡ không giống như là của anh.
Trùng hợp, Cù Thừa Sâm lên tiếng: "Sao em lại biết Tả Huân?"
Nghe anh hỏi vấn đề này, Ôn Miên trầm mặc trong chốc lát, nghĩ thầm một súng của trung tá Cù cũng sắp bắn nát lòng cô!
Lắp bắp kể lại quá trình, sếp Cù nghiêm túc ngồi ở mép giường, không nói lời nào chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
"Em biết thân phận của anh ta không?"
Ôn Miên lắc đầu, cho biết đáp án.
"Sau này đừng dại dột đến gần anh ta, hoặc là bất cứ người nào." Anh đứng lên, đi tới ôm lấy Ôn Miên, Ôn Miên lần đầu tiên ngồi trên đùi trung tá Cù tiên sinh, mặt bỗng dưng nóng lên, nội tâm của cô không nhịn được nói thầm, lần này đùa quá rồi!
"Sao em có thể gây chuyện như thế?" Ngay cả tội phạm quốc tế không có chút liên quan nào cũng có thể gặp được trong thang máy, nghĩ đến việc suýt chút nữa Ôn Miên gặp bất trắc, lúc anh nghe được không khỏi đổ một thân mồ hôi lạnh.
Ôn Miên nghĩ không ra lý do, không thể làm gì khác hơn là hơi nghiêng đầu: "Em đã đi miếu thắp hương với Chu Như, sau này sẽ không sao."
Cù Thừa Sâm liếc cô một cái: "Chuyện anh nói với em trong xa, còn nhớ?"
"Dạ."
"Nếu tái phạm?"
Ôn Miên không nghĩ ra câu trả lời.
Cù Thừa Sâm thưởng thức dáng vẻ mặt ủ mày chau của cô, bất giác mỉm cười: "Giam giữ em."
Anh giữa cằm của cô, Ôn Miên khoác tay qua cổ anh.
Chợt, trung tá Cù ôm Ôn Miên từ trên đùi lên, xoay người ném cô lên chiếc giường mềm mại.
Đau thì không đau, nhưng lại dọa Ôn Miên giật mình, thân thể trên giường run rẩy mấy cái mới dừng lại, còn chưa kịp đứng dậy đã thấy một thân thể cao lớn áp trên người.
"Cù Thừa Sâm?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Miên đỏ lên trong nháy mắt, người đàn ông trước mặt đang dùng ánh mắt trần trụi nhìn cô.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trán cô: "Ừ? Chuyện gì?" Giọng nói trầm thấp, đã biết rõ còn hỏi.
"Không có gì............ " Ôn Miên nghiêng mặt sang bên, lộ ra lỗ tai đã đỏ hồng. Ngón tay thô ráp lướt tới cằm, nhẹ nhàng vuốt ve, khiến cho cô gái không thể không quay khuôn mặt nhỏ nhắn trở về.
Anh cúi xuống nhìn cô, lông mi đen nhánh dưới ánh đèn phản chiếu ra bóng đen: "Không có gì?............Lúc này không phải em nên chủ động hôn anh để xin lỗi sao?"
Hả? Cái này có liên quan gì sao? Phải dùng nụ hôn mới có thể bày tỏ sự áy náy sao!
Ôn Miên nghiêm túc suy tư, bộ dáng có chút khả ái, khiến cho người đàn ông đang đè lên người cô không nhìn được cong lên khóe miệng, nghiêng người, ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô bắt đầu hôn.
"Ưm............ " Ôn Miên kinh hô một tiếng, trợn to hai mắt nhìn anh, không phải muốn cô chủ động hôn sao?
Cù Thừa Sâm thấy cô gái này đang hôn còn bày ra vẻ mặt ngơ ngác mở to mắt, thở dài một tiếng, bàn tay nhẹ nhàng phủ lên hai mắt cô: "Ôn Miên, nhắm mắt lại."
Nói xong, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, tìm được lưỡi của cô, triền miên hôn.
Bày tay trung tá bắt đầu dò xét bên dưới của cô, kéo đầu cô về phía trước để nụ hôn càng thêm sâu.
Ôn Miên "ưm" một tiếng, hiz............anh hôn thật sâu. Khí lực ở đầu lưỡi ngày càng tăng, quấn vòng quanh lưỡi cô ʍúŧ thật mạnh.
Lúc hai người dính sát vào nhau, vạt áo của Ôn Miên đã sớm bị xốc xếch mà tốc lên, lộ ra cái bụng trắng nõn và cái quần nhỏ màu xanh lam.
Cù Thừa Sâm thoáng đứng dậy, bàn tay chạy dọc theo vạt váo chui vào bên trong, nhẹ nhàng vuốt ve bên hông trắng mịn, mềm như sóng nước. Cảm giác tê dại từ hông truyền tới, khiến cô giãy dụa thân thể, ai ngờ đầu gối không cẩn thận ᴆụng phải một vật cứng rắn nào đó, thân thể trung tá cứng đờ.
Ngay sau đó Ôn Miên cũng cảm giác được bàn tay của người đàn ông kéo quần áo của cô xuống.
"A!" Ôn Miên giãy dụa đưa lưng về phía anh, quần áo cởi xuống cũng chỉ còn sót lại một cái quần nhỏ.
Cù Thừa Sâm giơ tay ném quần áo cô xuống giường, đỡ khuôn mặt cô bắt đầu hôn từ gáy đến thắt lưng, nụ hôn tinh tế trải dài, bàn tay giữa bên eo, cô nức nở uốn éo người, tiếp nhận sự khuấy động anh mang đến.
Lúc anh hôn đến eo, cô không nhịn được run lên. Haizzz, vào thời điểm này thì không khác nào thêm dầu vào lửa, hai tay Cù Thừa Sâm ôm hông cô, xoay người cô lại, cũng nhân cơ hội này cỡi luôn chiếc quần nhỏ còn sót lại.
Thân thể trắn noãn nằm trên giường lúc này đã không còn bất cứ vật gì che chắn, hô hấp của cô gái nhỏ không còn vững vàng, thân thể hơi phập phồng, hai chân hơi mở ra, có một chút nước, là dịch tiết ra do sự kích thích vừa rồi.
Hô hấp của trung tá Cù trở nên căng thẳng, thuần thuận ૮ởเ φµầɳ áo của mình ném xuống giường, sau đó ôm cổ Ôn Miên, chen vào giữa hai chân cô, cúi người vừa ngậm vừa ʍúŧ đầu nhọn nhô lên.
Người đàn ông hút rất mạnh, vật nhỏ khả ái có chút sưng lên. Trướng dựng thẳng lên, anh lại đổi qua một cái khác, dùng tay nắm lấy một bên dựng thẳng còn lại phóng túng vuốt ve.
Khoái cảm chồng chất khiến cho thân thể Ôn Miên gần như bốc cháy, cô giơ tay ôm chặt lấy anh, theo bản năng càng muốn tiếp xúc với anh nhiều hơn nữa.
Bàn tay rời đi bộ иgự¢ tràn đầy vết đỏ và nước miếng, đi tới vùng bụng trơn nhẵn trắng bóng, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào cửa động một cái, sau đó, từng chút từng chút cắm ngón tay của mình vào, thân thể Ôn Miên lập tức run lên, hai chân theo bản năng muốn khép lại, nhưng giữa hai chân còn đang kẹp một người, mặc cho cô giãy dụa thế nào cũng đều phí công.
Miệng đã bắt đầu hô hấp khó khăn. Kích thích kịch liệt phía dưới khiến cho cô khó có thể kiềm chế cắn môi dưới lị, không biết làm cách nào để tránh đi đầu ngón tay tà ác kia.
Tần suất ra vào của người đàn ông ngày càng nhanh, đôi chân trắng cũng giãy dụa càng dữ dội, muốn chạy trốn, nhưng lại không có nơi nào để trống, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Dịch thể ướƭ áƭ chảy xuống đùi, khiến cho bàn tay của vị sếp cao ngạo và phía dưới giường cũng ướt đẫm. Một chân bị đẩy dựng đứng lên, một vật gì đó to lớn chợt đâm vào, Ôn Miên theo tiềm thức giãy dụa, mang theo nức nở kinh hô một tiếng: "Không muốn............ "
Cả người Cù Thừa Sâm đột nhiên lạnh xuống, chân mày nhíu lại thật chặt.
Không muốn............!
Vẫn không muốn sao.
Một loạt tiếng gõ cửa dồn dập cắt đứt dư vị trong phòng.
"Anh hai, chị dâu! Em đã về rồi! Chú Bùi Sách nói, hai người đang tìm em?" Cù Thần Quang đứng ở cửa đợi một lát, ngẫm nghĩ cảm thấy không đúng lắm, "Hai người............có phải đang bận việc hay không? Tiếp đi nha, đừng để ý đến em!"
Lúc này cửa lại mở ra, đồng chí Tiểu Quang nhìn thấy gương mặt còn đen hơn cả than.
"Ôn Miên tìm em."
"À............ "
Em gái cô đi vào từ bên người vị anh hai quần áo vẫn còn chút xốc xếch.
Trung tá Cù nhìn thấy bóng lưng chú út Bùi trên hàng lang, lại nhìn đến Tiểu Quang càng lớn càng xinh đẹp động lòng người trong nhà, anh mỉm cười.
Bùi Sách, chú cũng có lúc rơi vào tay tôi.
*****
Sáng sớm, Cù Thừa Sâm dẫn Ôn Miên đi mua chút quà ra mắt, đưa đến Ôn gia giao cho bà Nghiêm.
Lúc trước trung tá vì bận việc trong bộ đội, không kịp gặp mặt bà Nghiêm một lần, chỉ gọi điện cho bà mấy lần, khuyên tai chân trâu cũng là do Ôn Miên đưa dùm, lúc này mới được xem là buổi gặp mặt chân chính giữa mẹ vợ và con rể.
Cù Thừa Sâm nói buổi tối bọn họ đặt một bàn ở nhà hàng, hai bên gia đình ăn chung một bữa cơm, bà Nghiêm không nói gì xem như là đồng ý.
Thái độ của mẹ với trung tá Cù rất khách khí, khiến cho Ôn Miên có chút kinh ngạc, cô nghĩ, trong lòng bà Nghiêm vẫn không thể chấp nhận Cù Thừa Sâm, nhưng mà tương lai phụ nữ sau này còn rất dài, chỉ sợ kết cục tất cả niềm vui đều tan thành bọt biển.
Buổi chiều mẹ nói muốn ở nhà chọn quần áo, còn nói muốn đến cửa tiệm sửa lại tóc, thua người không thua trận.
Cù Thừa Sâm không hổ danh là huấn luyện viên tiếng tăm vang dội, cầm đầy đủ thủ tục giấy tờ cần thiết, liền trực tiếp mang Ôn Miên đến cục dân chính.
Hai người một trước một sau bước bào cửa lớn, vừa mới bước mấy bước lên thềm đá, Ôn Miên chợt dừng bước.
Ánh mặt trời mùa đông chiếu lên bóng lưng nghiêm chỉnh của trung tá tiên sinh, cô gọi anh: "Sếp Cù............ "
"Cù Thừa Sâm." Người đàn ông quay đầu lại, khóe môi hơi cong, vô cùng nhẹ nhàng chậm chạp sửa lại cách gọi của cô."Em cũng có thể bỏ họ gọi tên."
Như vậy anh sẽ hài lòng hơn.
Ôn Miên kinh ngại đứng tại chỗ, nhìn vào ánh mắt đầy vẻ nuông chiều của trung tá Cù.
Thần thái anh thong dong, khí chất thân kinh bách chiến (trải qua hàng trăm trận chiến), còn có bộ quân phục màu xanh biếc thường dùng, hàng nút được cài vô cùng tỉ mỉ, quân hàm hai bên góc cạnh rõ ràng, lúc này Cù Thừa Sâm không cười, bớt đi chút vẻ giễu cợt, tác phong nghiêm chỉnh, nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô đã quên lời lúc nãy định hỏi anh, chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng: "Em thích kêu anh là sếp hơn."
Em cũng thích, ở thời điểm đẹp nhất này, gả cho anh.