Tình Yêu Một Màu Trắng - Chương 37

Tác giả: Ánh Dương

“Anh đến bệnh viện gấp đi ạ, cô ấy vừa bị tai nạn giao thông. Hiện giờ tình thế cấp bách, nếu không e rằng cô ấy sẽ không qua khỏi mất!”
“Xin lỗi, tôi không phải chồng cô ấy.”
“Ơ thế tại sao trong diện thoại cô ấy lại lưu tên anh là chồng cô ấy?”
Vị y tá thắc mắc hỏi lại, lúc này Trác Duẫn không muốn quan tâm gì đến Triển Nhan nữa. Lạnh lùng vô tình đến đau lòng, không kịp để đối phương nói thêm một lời nào thì đã cúp máy ngay lập tức.
Vì là con một nên Trác Duẫn không có em gái, chính vì thế anh luôn xem Triển Nhan là em gái của bản thân mình. Hết mực yêu thương và chiều chuộng cô vô cùng.
Nhưng thật tiếc thay, Triển Nhan lại tưởng rằng thứ tình cảm ấy là tình yêu, cộng thêm cả sự ích kỷ chính cô đã phá tan đi mối quan hệ của hai người suốt mười mấy năm qua.
Lạnh lùng, vô tình đến đau lòng.
“Bác sỹ, người đầu dây bên kia bảo anh ấy không phải người nhà của bệnh nhân.”
“Bây giờ tình hình khẩn cấp lắm rồi, cứu người trước đi!”
Bác sỹ và y tá gấp rút chuẩn bị ca phẫu thuật. Không biết Triển Nhan có thật sự nghe được những lời ấy không, thì khóe mắt của cô đã dần ướt mi.
Tại sao, tại sao anh lại đối xử với cô như vậy? Chẳng lẽ anh thật sự ghét cô đến vậy sao?
Vốn dĩ biết tình yêu này không có kết quả, thì tại sao cô vãn cố chấp đâm đầu vào?
Có những mối quan hệ dẫu biết rằng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp, nhưng chỉ vì một khoảnh khắc đẹp đẽ ấy mà liều mình cá cược với số phận. Để rồi giờ đây, người bỏ đi mất, để mình ta ôm lấy hồi ức đã vỡ tan từ khi nào.
Tình yêu không có lỗi, chính chúng ta đã chọn sai cách để có được tình yêu mà thôi.
“Bác sỹ ơi, bệnh nhân đã tỉnh rồi!”
Đã mấy ngày trôi qua, Triển Nhan giờ đây cuối cùng cũng tỉnh lại. Mùi thuốc sát trùng sộc lên khiến cô khẽ chau mày, dần dần mở mắt ra nhìn mọi vật xung quanh.
“Sao tôi lại ở đây?”
“Cô quên rồi sao? Cô gặp tai nạn trên đường, được mọi người đưa đến đây đấy!”
Vị y ta tiến dần đến rồi đỡ cô ngồi dậy vừa nói tiếp:
“Tôi có gọi đến số của người tên là chồng cô, nhưng anh ấy nói không biết cô là ai.”
Triển Nhan đơ người mất vài giây, hàng mi cụp lại trông buồn bã vô cùng. Dẫu cô đã dần quen với sự lạnh lùng của anh, nhưng cô vẫn không thể ngờ rằng anh lại vô tâm đến như vậy.
À không, anh không hề vô tâm. Chỉ là tâm anh không hướng về cô mà thôi.
Có phải tình yêu của cô đã sai rồi không?
Có lẽ là vậy rồi.
Ting ting.
Chiếc chuông điện thoại reo lên, Trác Duẫn vẫn như mọi khi, định không nhấc máy lên gọi. Nhưng không hiểu lý do vì sao, có một điều gì đó thu hút anh đến lạ.
Mẹ Hạ Thư?
“Trác Duẫn, cậu có muốn gặp Hạ Thư hay không?”

Còn tiếp....

Đọc thêm những truyện hay khác TẠI ĐÂY
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc