“Cô gái, giảm tốc độ lại mau!”
Rầm!
“Mau mau gọi xe cấp cứu nhanh lên! Có người bị tai nạn kìa!”
Chiếc xe bị đâm vào cột điện méo mó đến đáng sợ, Triển Nhan cũng vì choáng váng mà dần rơi vào cơn mê man. Mọi người ai nấy cũng dùng hết sức để mở cánh cửa ra để kéo cô ra ngoài.
Nhưng mà khoan đã!
Chẳng phải, người đó là Hạ Thư và mẹ của cô ta sao?
Cô ta cố gắng nhíu mày lại để có thể nhìn rõ hơn, nhưng dường như sức lực không cho phép mà ngất đi. Trong đám đông đang hỗn loạn, hai người phụ nữ mặc áo đen đứng từ xa quan sát tất cả mà chẳng có biểu cảm gì.
Không sai, người đó chính là Hạ Thư và bà Hạ- mẹ của cô.
“Đây có thể tính là cô ta bị quả báo không?”
“Có chứ, đây coi như là quả báo do ông trời mang lại đi!”
“Cô ta còn phải trả một cái giá đắt hơn như thế này nữa.
Liệu rằng, đây có phải là kết cục cuối cùng của Triển Nhan hay không?
Tôi nghĩ là có.
Hạ Thư xoa lên gò má, thấp thoáng vết sẹo dài trên khuôn mặt thanh thoát của bản thân. Như một lời khắc cốt ghi tâm hằn sau trong thể xác lẫn cả tâm trí.
Bà Hạ nhìn con gái của mình mà xót xa không thôi. Ba năm trước, khi mà nghe Trác Duẫn đưa tin con gái mình sắp bị đưa đến trại trẻ mồ côi mà bà tức tốc mò theo địa chỉ để đón cô. Nhưng không ngờ rằng, thay vì được ôm con gái sau bao ngày xa cách, thì chính bà lại thấy con gái mình đang nằm trên vũng máu khiến bà đau nhói không thôi.
Chính vì không muốn cho Triển Nhan biết rằng con gái mình còn sống, bà đã lặng lẽ đưa con gái đến một thành phố khác để điều trị. Nhưng đáng buồn thay, do vết thương quá sâu nên giờ đây, nó đã trở thành vết sẹo trên gương mặt mình, khiến Hạ Thư cũng thấy tự ti rất nhiều trong suốt ba năm qua.
Ngước nhìn lên bầu trời tràn ngập tia nắng của ánh chiều tà, Hạ Thư lại nhớ đến những ngày còn trong vòng tay của Trác Duẫn. Biết bao kỷ niệm đẹp bỗng chốc ùa về trong tâm trí, vừa khiến cô cảm thấy ấm áp, nhưng cũng khiến cô cảm thấy tủi thân đến tột cùng.
Trác Duẫn, liệu anh có còn đợi em hay không?
Anh nhớ em, nhớ đến điên cuồng Hạ Thư ạ!
Ngồi một mình trong phòng học, ánh chiều tà cứ thế mà len lỏi vào cánh cửa sổ mà chiếu vào lớp học. Đã tan học từ rất lâu rồi, nhưng anh vẫn miệt mài bên đống giáo án. Dù cho đồng nghiệp khuyên anh rất nhiều lần, nhưng anh cũng mặc kệ mọi thứ, cứ thế lao đầu vào công việc từ sáng sớm đến khuya muộn.
Bởi anh biết chắc rằng, nếu anh không vùi đầu vào công việc, thì anh sẽ nhớ cô đến phát điên mất!
Nhìn một lượt khung cảnh phía trước mà lòng anh đau nhói không thôi. ૮ɦếƭ tiệt, chỗ nào cũng đều có kỉ niệm của cô và anh, nó không khiến Trác Duẫn cảm thấy vui vẻ gì, hệt như ôm đóa hoa hồng vậy.
Càng ôm vào lòng, càng bị gai đâm đến đau rát.
Kể từ khi Hạ Thư mất tích, anh cũng không còn giữ được liên lạc với bà Hạ. Lo lắng chồng chất hoang mang, anh dường như đã lục tung thành phố lên mà vẫn không có tin tức gì của họ.
Giờ đây, tin tức về họ gần như không còn, tựa như bốc hơi vậy.
Hạ Thư, rốt cuộc em đang ở đâu cơ chứ?
“Ting ting!”
Tiếng chuông điện thoại reo lên khiến anh dường như bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp. Trác Duẫn cởi kính ra, rồi mở điện thoại trả lời:
“Xin cho hỏi anh có phải chồng của bệnh nhân Triển Nhan không ạ?”
“Anh đến bệnh viện gấp đi ạ, cô ấy vừa bị tai nạn giao thông. Hiện giờ tình thế cấp bách, nếu không e rằng cô ấy sẽ không qua khỏi mất!”