Tình Yêu Một Màu Trắng - Chương 26

Tác giả: Ánh Dương

"Không bình tĩnh gì hết, lên giường giải quyết!"
Không thương hoa tiếc ngọc, Trác Duẫn ném ngay Hạ Thư ngay lên chiếc giường êm ái. Mặc cho cô có phản kháng kịch liệt, nhưng vốn dĩ sức của một cô gái làm sao có thể so bì được với một người đàn ông trưởng thành?
"Trác Duẫn, anh thôi ngay đi!"
"Em mới là người nên thôi ngay đi đấy!"
Cơn giận dữ tựa như trận cuồng phong đang dâng lên, muốn san bằng và càng quét tất cả mọi thứ. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô gái đang ở dưới thân, thật khiến hắn muốn đánh cô để cô ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng, đó là người mà hắn yêu. Đến cả việc làm cô khóc hắn còn không dám đối diện, vậy thì làm sao hắn có thể làm như thế?
Hạ Thư bần thần ngước nhìn người đàn ông trước mắt, nước mắt không kìm được nữa mà tuôn ra không ngừng.
Tủi thân cứ thế vỡ oà trong vô thức, tấm khiên chắn mạnh mẽ nay đã trở nên rạn nứt. Dần dần cứ thế đã vỡ tan.
Anh thật sự có hiểu nỗi lo sợ của cô không?
Anh có bao giờ nghĩ đến việc bị đám tếu hay chưa?
Thầy giáo yêu học sinh, nghe thật đẹp như một bức tranh đầy màu sắc. Nhưng trong mắt mọi người, nó là cái gai hận không thể đạp bỏ.
Sự thiêng vị, sự ganh ghét. Đó là những gì họ có thể nghĩ được khi nghĩ đến thầy trò yêu nhau.
Con đường sự nghiệp của anh cũng sẽ dần trở nên gập ghềnh khó khăn, cũng có thể sụp đổ vì cô thì sao?
Nghe thật phi lý, nhưng không điều gì là không thể.
"Hạ Thư, cầu xin em."
"Đừng bỏ anh lại một mình, anh xin em."
Lòng tự tôn của một thằng đàn ông, nay vì một nàng thiếu nữ mà trở nên yếu mềm.
Ngoài gia đình, hắn chưa từng sợ một điều gì khác. Nhưng lần đầu tiên vì một cô gái nhỏ, lại khiến tâm tư hắn trở nên rối bời đến lạ.
Đúng, hắn sợ mất cô.
Hắn rất sợ khi nghĩ đến việc sớm mai thức dậy, bên cạnh hắn chỉ là một khoảng trống lạnh lẽo.
Hắn rất sợ khi nghĩ đến việc nhìn cô đi theo một người đàn ông khác. Hắn không cam tâm.
Không bao giờ!
Trố mắt nhìn người đàn ông đang gục trên vai mình, Hạ Thư lại càng khóc to hơn trước. Cô cũng không biết vì sao nữa, mọi chuyện xảy ra nhanh quá.
Cô chỉ muốn một cuộc sống bình thường, một tình yêu thật giản dị. Ngày ngày yên bình trôi qua, như thế là đủ.
Vậy tại sao...
Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má, tiếng khóc cứ thế trôi qua màn đêm dài.
Hôm nay, ai cũng mệt.
Hôm nay, ai cũng cảm thấy tổn thương.
Yêu nhau, nên lo lắng cho nhau. Nhưng cũng vì thế mà họ mới biết, bản thân sợ mất đi đối phương nhiều đến thế nào.
Tình yêu là thế, một ẩn số mà cho dù trải qua bao thế kỷ mà con người ta vẫn chưa có đáp án ghi thành lời.
Màn đêm cũng nhanh chóng qua đi, bình minh cũng nhanh chóng toả nắng khắp một vùng trời.
Trác Duẫn mệt mỏi lờ đờ tỉnh dậy, tay theo thói quen kéo người con gái bên cạnh lại vào lòng để ủ ấm. Tay vươn ra chỉ thấy một khoảng trống bên cạnh, anh cũng dần tỉnh giấc mà đảo mắt nhìn xung quanh.
"Hạ Thư!"
Tiếng gọi vô thức cất lên trong căn phòng không một tiếng nói, tâm trí anh vốn đã trở nên yếu mềm. Có phải là vì thế, giờ đây anh mới trở nên hoảng loạn như thế?
"Mẹ, Hạ Thư đâu rồi?"
"Con bé bảo đi học rồi mà? Sao thế?"
Chuẩn bị nhanh chóng rồi phi như bay xuống nhà, bà Trác cũng cảm thấy không ổn khi nhìn đứa con trai của mình tiều tụy như thế.
"Có phải ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?"
Bà tiến lại gần rồi giúp anh chỉnh lại quần áo, ôn tồn nhìn anh hỏi nhỏ. Lần đầu tiên bà nhìn thấy anh như thế, một người đàn ông trưởng thành giờ đây lại sợ mất đi một thứ quý giá nhất của mình.
"Khi nào có dịp con sẽ kể với mẹ sau. Nếu cô ấy có quay về đây thì mẹ nhớ gọi con nhé!"
Không chần chừ thêm một giây phút nào nữa, chiếc xe phóng nhanh như bay chạy trên con đường quen thuộc trước mắt. Tâm tư rối bời, trái tim tựa như bị ai đó Ϧóþ nghẹn lại.
Đau, sao anh lại có cảm giác như thế?
Chân đạp ga, tay nắm chặt vô lăng mà cứ thế di chuyển nhanh về phía trước. Đến trường anh liền chạy nhanh chóng về phía lớp, đảo mắt nhìn một lượt mọi người xung quanh.
Hạ Thư, cô ấy không có ở đây hay sao?
"Chi, Thư đã đến lớp chưa?"
"Ơ, em tưởng hôm nay cậu ấy xin nghỉ?"
Cái Chi nhìn anh, ánh mắt lộ vẻ hoang mang trong phút chốc. Định thần lại thì cũng không còn thấy anh ở đâu nữa.
"Em ở lại bảo lớp tự học, tôi đi kiếm Hạ Thư!"
"Đừng tìm nữa, con bé rời đi rồi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc