"Hạ Thư. Cậu nhỏ của anh đang nhớ em rồi, em thổi kèn cho nó nhé?"
"Nhà mình có ai ૮ɦếƭ à mà mày bắt con dâu của mẹ phải thổi kèn đám ma hả con??"
Không gian ám muội đột dưng phát ra thanh âm của người phụ nữ trung niên khiến cả hai đều phải ngoái đầu lại xong đó ngơ ngác không thôi.
"Mẹ! Sao đột dưng mẹ lại xông vào phòng con vậy?"
Hạ Thư xấu hổ trùm chăn lại che kín cả đầu. Nếu như ở đây có cái lỗ thì cô sẽ chui đầu xuống mất!
"Mẹ qua xem con dâu bé nhỏ của mẹ không được à?"
"Thôi mình xuống nhà đã bà ơi, tụi nhỏ đang thể hiện tình cảm mà bà cứ khăng khăng xông vào cơ!"
Ông Trác lắc đầu ngao ngán rồi đẩy vợ mình ra khỏi phòng. Già vậy rồi mà còn ngốc hết sức.
Ban nãy nếu không kìm được thì ông cũng suýt cười mất!
Trác Duẫn ra cẩn thận đóng cửa lại rồi trở lại giường ôm lấy cô nhóc đang xấu hổ ở trong chăn mà khẽ cười, chui vào trong chăn ôm lấy cơ thể không một mảnh vải che thân mà trầm giọng tà mị hỏi:
"Sao thế? Bạn học Hạ Thư cảm thấy xấu hổ sao hửm?"
"Thầy có bị ngốc không? Tự dưng thầy với em như vậy... Rồi thầy như vậy còn em như vậy..."
Cô đỏ mặt đấm nhẹ lên иgự¢ anh vài cái. Đến khi có mặt phụ huynh rồi mà anh còn vô sỹ thế được à?
"Là như thế nào cơ?"
Anh chăm chú nhìn cơ thể của cô mà cười tà, tay bắt đầu không an phận mà vuốt ve giữa hai đùi Hạ Thư.
"Thì thầy quần áo xộc xệch, em còn không có cái gì... Xấu hổ ૮ɦếƭ đi được!"
Tự dưng chỉ mới chính thức yêu nhau vào đêm qua, sáng nay phụ huynh tới tận nơi đòi xem mặt con dâu. Làm sao cô có thể không xấu hổ cho được?
Trác Duẫn, đồ đáng ghét nhà anh!
"Được rồi, em ngồi đó đi. Anh lấy quần áo rồi cho em thay."
"Tại sao trong nhà anh lại có đồ của con gái?"
Cô nghi hoặc nhìn anh đang cầm một chiếc váy xanh ngọc mà đầu óc bỗng dưng rơi vào trầm tư. Một người đàn ông khó gần, qua đêm với con gái thì càng không.
Vậy thì những thứ này ở đâu ra?
"Sau này biết em sẽ ở đây nên anh đã mua trước, được chưa hửm?"
Anh bỏ chăn ra, để cô ngồi ngay ngắn trên đùi mình rồi khẽ nói nhỏ. Sau đó bắt đầu giúp cô mặc áo lót vừa hôn nhẹ lên môi cô dỗ dành.
Hạ Thư phút đầu có chút xấu hổ, sau đó lại bật cười không ngớt. Thật không dám nghĩ cái cảnh anh phải đi vào tiệm áo lót mua lấy chúng cho cô, vừa thấy đáng yêu những cũng rất buồn cười.
"Em đừng vội cười, sau này anh sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời đấy!"
"..."
Đúng là giáo viên dạy toán. Tính toán chi ly, quyết ăn không lỗ!
Sau khi giúp Hạ Thư mặc quần áo xong xuôi thì cả hai cũng đi xuống phòng khách. Bà Trác thấy anh đang đỡ cô xuống phòng khách thì niềm nở kéo cô lại ngồi kế bên mình rồi vội quan tâm hỏi:
"Con thấy trong người thế nào rồi? Đêm qua thằng Duẫn nhà mẹ có làm con đau lắm không?"
"Dạ... Đêm qua anh ấy chưa làm gì con hết, nên bác yên tâm."
Cô xấu hổ nói nhỏ vào tai bà khiến bà hoảng hốt ba giây. Không làm gì hết? Thế là đêm qua hai đứa chỉ đi ngủ thôi ấy à?
"Mẹ, cô ấy còn nhỏ. Đợi cô ấy lớn một chút rồi tính sau!"
Anh lắc đầu cười trừ nhìn mẹ mình. Từ khi nghe nói anh thích một cô nữ sinh thì mẹ anh đã lăm le muốn gặp cô đã lâu rồi. Sợ rằng nếu bà còn thế này chắc làm cô nhóc nhỏ của hắn sợ đến phát khóc mất!
"Tính gì mà tính? Mày không nhanh chóng chiếm lấy làm của riêng, con bé xinh thế này sau này bị người ta ςướק mất thì mày khổ thôi con!"
"Thầy... Không có đâu..."
Nhìn thấy anh nhíu mày nhìn chăm chăm Hạ Thư một lượt khiến cô có chút rùng mình sợ hãi không thôi, liền vội lắc đầu nhìn anh nói.
"Nào con dâu, mình đi mua ít đồ đi con. Mẹ muốn đi mua đồ với con lâu lắm rồi!"
"Để con đưa hai người đi!"
"Mày ở nhà với bố mày đi, chiều mẹ về thì phải có cơm đấy!"
Chưa gì hết, kiếp thê nô đã tới rồi à?
Chưa kịp để Hạ Thư phản kháng thì bà đã kéo cô đi ra ngoài, đi một mạch mua sắm đến tận chiều tối.
Không biết hai người họ đã mua những gì, nhưng khi về tới nhà thì bà đã đẩy cô lên phòng, tay cầm một giỏ đồ dúi vào tay cô vừa hí hửng nói:
"Lát ăn cơm xong, đi tắm rồi mặc cái này. Làm theo những gì mẹ dạy, chắc chắn là được thôi."
"Nhưng mà bác ơi, Nó mỏng quá..."
Cô đỏ mặt nhìn bà Trác rồi nói. Thật sự bộ đồ ngủ này rất mỏng, mà còn rất gợi tình. Cô bình thường ăn mặc kín cổng cao tường, thật sự nhìn bộ này rất...
"Không lẽ con không muốn giành anh Duẫn làm của riêng à?"
"Nhớ mặc đấy nhé, không là bác buồn lắm đấy!"
"..."
Thế này có phải là bắt cô chủ động không?
Sau khi rời khỏi phòng thì bà Trác xuống dưới nhà bếp chuẩn bị thứ gì đó. Nhìn cốc nước trên tay mà bà không khỏi hí hửng không thôi, đứng cười tủm tỉm khiến ông Trác cảm thấy rùng mình vài cái.
"Đêm nay mà gạo còn không nấu thành cơm, thì cũng nấu thành cháo cả thôi!"
"Con trai yêu quý, nay mẹ cho con ăn thịt với đào tiên hết đêm nay luôn á hahaha!"