Tình Yêu Một Màu Trắng - Chương 05

Tác giả: Ánh Dương

"Hức... Trác Duẫn, thầy đến đây cứu em với!"
Tiếng khóc của cô, nỗi tuyệt vọng của cô cứ thế bị nhấn chìm trong tiếng nhạc xập xình của quán bar le lói ánh đèn. Lão ta hệt như một con hổ đói đang vồ vập lấy con mùi, tham lam hít lấy mùi hương dịu nhẹ của thiếu nữ mà không biết sát khí từ đâu đó đang ầm ầm kéo đến.
"Này anh kia! Anh đã bị bắt vì tội cưỡng Hi*p trẻ vị thành niên!"
Không khí sôi động dường như bị cảnh sát nhanh chóng nhấn chìm, lão già ban nãy thì rơi vào ngơ ngác khi bị đám cảnh sát tóm gọn trong tích tắc.
Cảnh sát tại sao vô duyên vô cớ lại ở đây vậy?
"Thằng nào, thằng nào dám bảo cảnh sát bắt tao?"
"Là thằng này đây!"
Trác Duẫn đi lại trầm mặt nhìn anh mà chầm chậm nói, cởi lấy áo khoác trùm lên cơ thể đang run lẩy bẩy của Hạ Thư rồi bế lên.
"Ông ở đó đợi đơn kiện của tôi luôn đi, ᴆụng đến người của tôi thì không xong đâu!"
"Duẫn, đưa con dâu về nhà cẩn thận đấy!"
Con dâu? Vậy vị cảnh sát đó không lẽ là...
"Con biết rồi, bố cứ yên tâm!"
Ôm gọn cô bé đang nép mình ở trong lòng anh mà đi một mạch ra xe, để cô ngồi lên ghế lái phụ rồi về ghế lái của mình, phóng xe một mạch đi về nhà của mình.
Không khí trong xe giờ đây thật ngượng ngùng và hổ thẹn. Cô muốn mở lời nói với anh điều gì đó, nhưng lại nhìn lại bản thân ngay lúc này lại cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Một cô gái 17 tuổi ở trong quán bar làm việc, lấy gì để anh tin được?
"Thầy..."
"Trật tự, về nhà chúng ta lên giường giải quyết!"
"..."
Đến mức này rồi anh có thể đùa giỡn như vậy được sao?
Nhưng cô không biết, vì sao khi anh nói thế này thì lý trí Hạ Thư lại không có gì gọi là phản kháng. Cô muốn trao cho anh thứ gọi là thuần khiết nhất của một đứa con gái. Nhưng lại chợt nghĩ lại, giờ bản thân nhếch nhác như thế này, làm sao mà có thể...
Đến trước cửa một căn hộ, anh liền dừng xe lại rồi bế thốc cô đi một mạch vào trong nhà. Anh không nói gì, gương mặt trở nên trầm xuống rồi nhanh chóng mở cửa phòng ra, nhẹ nhàng đặt cô ngồi trên giường.
"Thầy..."
"Tại sao em lại ở đấy? Tôi đã bảo em đến nhà tôi ôn bài mà?"
Anh chợt nghĩ lại, nếu bản thân mình đêm hôm đó không kết nối máy anh với máy cô thì không biết cô sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Cô không dám nói, cũng chẳng có đủ can đảm để ngước lên nhìn anh. Giờ phút này đây Hạ Thư cảm thấy mình thật thấp hèn, không hề xứng với anh một chút nào.
Một thầy giáo chuẩn mực, làm sao lại có thể yêu một cô bé phục vụ ở quán bar chứ?
"Hạ Thư, ngước lên nhìn tôi."
"Thầy..."
Cô e dè ngước lên nhìn anh, đôi mắt vô tình chạm vào đôi đồng tử đen láy sâu hút của anh. Phút chốc đôi mắt cô lại trở nên đỏ ngầu, nước mắt dần dần ứ đọng trên khoé mắt.
"Gọi tên anh."
"Trác Duẫn... Em chỉ muốn đi làm để có tiền trang trải cuộc sống, có tiền cho bà nằm viện, chứ em không phải loại ưm..."
Đôi môi anh lại một lần nữa ghé sát thăm dò, rồi lại tham lam chiếm hữu không hề dường lại. Cô cũng ngoan ngoãn phối hợp theo anh, ôm lấy cổ rồi chìm vào nụ hôn rực cháy ấy.
"Hạ Thư, em có yêu anh không?"
Anh dịu dàng hỏi, rồi lại tham lam hít lấy mùi hương lưu trên cơ thể cô. Như dịu dàng kích thích lấy con tim cô dậy sóng, như muốn cô gái nhỏ đối diện trước tình yêu của chính mình.
"Em yêu anh... Nhưng mà em sẽ không đồng ý đâu!"
"Vì sao?"
Anh nhướn mày nhìn cô gái nhỏ dưới thân rồi hỏi lại, không biết cô lại đang có ý nghĩ ngốc nghếch gì trong đầu đây.
"Anh không theo đuổi em, cũng chưa làm gì của một cặp đôi yêu nhau hết. Chưa kể em bây giờ..."
"Em như thế nào, anh không quan tâm. Chỉ cần là em đồng ý chịu ở cạnh yêu anh, anh sẽ không quan tâm gì hết. Chỉ quan tâm đến mình em thôi!"
Hôn lên đôi môi đang run rẩy của cô mà anh dịu dàng đáp. Đột dưng anh chợt nghĩ ra điều gì đó, lại bế thốc cô lại vào nhà tắm trong sự ngơ ngác của Hạ Thư.
"Trác, anh đưa em vào nhà tắm làm gì đấy?"
"Em nói muốn anh đưa đi hẹn hò mà? Thì anh đang đưa em đi \'hẹn hò\' đấy!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc