Tình Yêu Một Màu Trắng - Chương 04

Tác giả: Ánh Dương

"Vốn dĩ nếu lần này em không hỏi bài thì tôi chỉ phạt em đến gần sáng thôi. Đằng này còn hỏi bài bạn, tôi phải vừa bổ túc em, vừa phạt em một hiệp đến xuyên đêm, đến khi chân em không đi nổi nữa mới thôi."
" Không mà..."
Cô mếu máo nhìn anh mà nói nhỏ, nhìn như một chú mèo con đang làm nũng anh khiến Trác Duẫn thật sự không thể nào ra tay.
"Từ nay cứ đến tối thì đến nhà tôi."
"Để làm gì cơ? Em không muốn làm cái đó đâu..."
Cô lắc đầu lia lịa nhìn anh ngơ ngác nói. Thật sự là cô không nhớ rõ là đêm hôm qua cô và anh có thật sự đã ℓàм тìин hay không, nhưng trí nhớ của cô đang mách bảo với cô rằng:
Cái thứ đó chắc chắn không phải nhỏ bằng cái đậu cô ve!
"Nếu em muốn, tôi vừa dạy học vừa làm em. Tôi đảm bảo với phương thức giảng dạy của tôi, vừa giúp em thoả mãn về sức khoẻ, còn vừa giúp em có thêm kiến thức nữa!"
"Thầy dám ᴆụng vào người em, em sẽ đi báo cảnh sát về việc thầy cưỡng Hi*p em!"
Cô ngước lên nhỏ nhẹ phản kháng lại hệt như con nhím đang phản kháng. Anh bật cười, cúi xuống hôn lên môi cô trầm giọng đáp lại:
"Ba tôi là cảnh sát bé cưng ạ. Không lẽ nào ông nhẫn tâm bắt tôi vì tôi đang giúp ông mau lên chức ông thôi mà?"
"..."
Nhìn thấy cô ngơ ngác rồi lại xấu hổ đến đỏ mặt kia làm Trác Duẫn không kìm được mà hung hăng ngấu nghiến hôn lấy môi cô thêm một lúc nữa. Trong căn phòng giáo viên le lói ánh chiều tà, cặp đôi nam nữ cứ thế trao nhau nụ hôn nồng nàn, đẹp như bức hoạ dưới ánh chiều hoàng hôn.
Cho đến khi màn đêm buông xuống.
Trong quán bar xập xình tiếng nhạc sôi động đến chói tai, biết bao cô nàng nóng bỏng, thiếu gia giàu có đến đây nhảy múa hoà nhập vào cuộc vui. Bóng dáng cô gái bé nhỏ trong bộ quần áo phục vụ đang lúi húi lau dọn bàn ghế, rồi lại bưng bê quần quật suốt cả một buổi.
Người đó không ai khác chính là Hạ Thư.
"Này cô em, đêm nay đi với anh nhé!"
Trong lúc cô đang lau dọn thì người đàn ông trung niên đi đến ông chặt lấy cô mà cười khoái chí, mùi rượu toả ra khiến cô cảm thấy buồn nôn dâng trào.
"Xin lỗi, cháu chỉ làm phục vụ. Không phải bán thân!"
Cô thận trọng đẩy người đàn ông ấy ra rồi cúi đầu lễ phép nói, nhưng thay vì rời đi thì ông ta lại đè cô ra ghế rồi đè lên người dưới ánh mắt hoảng hốt kêu gọi cứu giúp của Hạ Thư.
"Nào, ngoan thì tôi cho nhiều tiền. Không là đến một xu tôi cũng không cho đâu!"
"Làm ơn tha cho tôi đi, tôi không muốn!"
"Đã chọn đi làm ở quán bar, cô em phải biết đến điều này chứ?"
Lời nói của hắn như sét đánh ngang tai cô vậy. Đúng rồi, ai đời một cô nhóc 17 tuổi lại đến đây làm việc cơ chứ?
Nhưng nếu không đi làm ở đây, thì chẳng ở đâu chịu nhận cô vào làm cả. Mà đã không có tiền, thì làm sao cô có thể nuôi bản thân, làm sao có thể đi học, có thể lấy tiền chăm bà đang ốm đây?
"Hức... Trác Duẫn, anh đến đây cứu em với!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc