Trời xanh
Bảo Lam bước trên đôi giày cao gót khó nhọc đi xuống sân khấu, chờ đón cô trước mặt là một chai Coca rỗng, cô không kịp tránh, bị ném trúng đầu, chất nước Coca màu nâu vàng chảy ra mặt cô, khiến lớp trang điểm bị nhòe đi. Cô không khóc, khuôn mặt tái nhợt, vẫn tiếp tục đi xuống, lại mấy cái chai nữa được ném tới, lần này chúng không rơi trúng cô vì Ân Tá đã thay cô đỡ lấy.
- Anh?! – Cảm giác buồn vui lẫn lộn khiến Bảo Lam tưởng rằng mình đang nằm mơ.
- Ân Tá?! – Đứng trên sân khấu cô không hề khóc, nhưng giờ phút này, nước mắt cô lại tuôn ra như mưa. Cô sợ đây chỉ là ảo giác, đưa tay ra sờ lên má Ân Tá, cảm thấy sự ấm áp của anh là có thật, đúng là anh rồi.
Ân Tá kéo cô lên sân khấu, giằng chiếc micro của người dẫn chương trình, bình tĩnh nhìn khắp nơi.
Sau một hồi la ó, phản đối, bỗng dưng có người ra mặt, kéo nhân vật nữ chính trở lại sân khấu, đám đông hiểu rằng có lẽ người này sắp giải thích cái gì đó, bèn yên tĩnh lại. Một sân khấu lớn, hoành tráng nhưng không còn bất cứ tiếng động nào vang lên.
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Ân Tá, lập tức có người nhận ra anh là một trong 10 thanh niên xuất sắc nhất của thành phố, là một "công tử con nhà".
- Thưa các vị, trước tiên, tôi cảm thấy vô cùng đáng tiếc với cảnh vừa rồi. Cô An Bảo Lam là một nhà biên kịch rất yêu nghề, vậy mà ở một nơi như thế này, bị người khác sỉ nhục, quả là một chuyện hết sức vô lý, khiến tất cả những ai có lương tri ngồi ở đây đều cảm thấy phẫn nộ. Chắc chắn tôi sẽ truy cứu sự việc này tới cùng, đồng thời cũng hy vọng mọi người cùng tôi chống lại sự phỉ báng công khai này. – Dường như nếu đổi lại là người khác nói những lời này, chắc sẽ không có hiệu quả lớn, nhưng phong thái của Ân Tá đã được thể hiện một cách hoàn hảo, anh bẩm sinh đã có một khả năng thuyết phục người khác, chỉ đơn giản vài câu nhưng anh đã khiến đám khản giả u mê khi nãy tỉnh táo lại.
Đúng thế, một lễ trao giải lớn như thế này mà lại có người cho phát những thứ vớ vẩn như thế, chắc chắn là vì ghen ghét. An Bảo Lam giành được giải thưởng, đang trên đà nổi tiếng, đâu cần phải trả một cái giá lớn như thế để tạo scandal?
- Nếu có một ngày nào đó, anh chị em của các bạn cố gắng nỗ lực, khó khăn lắm mới giành được sự khẳng định của xã hội, lại bị người khác vu khống chỉ vì đố kỵ, nếu những người xung quanh cười nhạo họ, không đưa tay ra giúp đỡ họ, chính nghĩa của xã hội chúng ta nằm ở đâu? Còn ai chịu giúp những người yếu thế như chúng ta?
Các khán giả dưới sân khấu lại bắt đầu huyên náo.
- Cô gái này đúng là đáng thương.
- Chắc chắn là bị người ta hại rồi. Giới nghệ sĩ mà, loạn lắm.
- Tác phẩm củacô ấy quả thực không tồi. – Tư duy của các khán giả lập tức thay đổi, bỗng dưng có người vỗ tay cho Bảo Lam, tiếng vỗ tay đó kéo tay hàng ngàn tiếng vỗ tay khác, át đi cả lời nói của Ân Tá trên sân khấu. Ân Tá quay đầu nhìn lại, nhưng không thấy Bảo Lam đâu.
Cô nhân lúc tất cả mọi người đều đang tập trung vào Ân Tá, kéo váy chạy thẳng ra khỏi hội trường.
Trời mưa như trút. Bảo Lam giẫm phải vũng nước trước cửa khiến chiếc váy ướt sũng. Không khí trong lành của cơn mưa nhuộm lên cây cối một màu tươi mát.
Cô giữ chặt trái tim đang nhảy điên cuồng, thở hổn hển.
Là anh ấy, vừa rồi đúng là anh ấy?
Dưới ánh đèn chói lóa, trong con mắt chứng kiến của hàng ngàn người, bỗng dưng gặp lại người mà mình ngày đêm mong nhớ, cô còn tưởng rằng đó là giấc mơ. Cô đứng trên sân khấu, bên dưới chỉ là một lớp màn trắng xóa. Trong mắt cô, cả thế giới chỉ còn lại một mình Ân Tá đang thay cô giải thích.
Là anh, đúng là anh.
Ân Tá đuổi theo cô, giữ chặt tay Bảo Lam.
- Sao em lại ở đây?
- Câu này phải em hỏi anh mới đúng. – Bảo Lam vẫn chưa quên việc anh từng "mất tích". – Anh vẫn luôn ở đây sao? Nếu đã quyết định không gặp nhau nữa, sao lúc này anh lại ra mặt?
- Bởi vì anh lo cho em. – Ân Tá cố gắng kìm nén tâm trạng xúc động đang dâng lên trong Ⱡồ₦g иgự¢... Bảo Lam không biết, lúc này có một chiếc nhẫn rất đẹp đang tỏa sáng lấp lánh trong bàn tay ấm áp của anh.
Bảo Lam quay đầu đi để lấy lại bình tĩnh.
Cô nhìn Ân Tá, anh trưởng thành hơn trước kia, nhưng vẫn không thay đổi được tình yêu trong đáy mắt.
Ân Tá trang trọng nói:
- Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?
Anh lấy ra chiếc nhẫn mà vẫn luôn mang theo bên mình từ rất lâu, nhẹ nhàng Ⱡồ₦g vào ngón tay cô. Trong ký ức của anh, cảnh này đã từng xảy ra một lần. Bảo Lam khóc, nhìn anh đeo nhẫn vào tay mình.
Năm đó, ngày đó, trong nhà cô, anh cũng làm như vậy, sau đó tàn nhẫn nói với cô rằng hai người chia tay thôi; hôm nay cuối cùng cô cũng chờ được anh quay về, một lần nữa nhìn anh trao nhẫn cho cô.
- Cảm ơn. – Cô tháo nhẫn ra, đặt vào tay anh. – Em không thể nhận được, quá muộn rồi.
- Muộn rồi? – Trái tim Ân Tá chùng xuống.
- Đúng, muộn rồi, quá muộn rồi. – Bảo Lam quay người định đi, Ân Tá kéo tay cô, hỏi:
- Thế nào gọi là muộn rồi? Bảo Lam, có phải em trách anh đã để em chờ quá lâu không?
Bảo Lam cười lạnh lùng:
- Không, chúng ta không thể ở cùng nhau.
- Tại sao?
- Vì chúng ta là anh em.
- Anh em? – Ân Tá hối hận vò đầu, năm đó anh lấy lý do này để chia tay với cô, ngay cả anh cũng quên mất. Trong xét nghiệm ADN ghi rất rõ rằng anh và Bảo Lam không có mối quan hệ huyết thống. – Bảo Lam... Em biết mà, chắc chắn là em biết, đó không phải là sự thực, chúng ta không phải là anh em!
- Nếu đã không phải, tại sao anh lại lấy lý do này ra để chia tay? – Bảo Lam hỏi. Cô đã cùng Lâm Thần xét nghiệm quan hệ cha con, kết quả cho thấy họ không có mối quan hệ gì.
- Em biết rồi hả? – Ân Tá kinh ngạc. Anh buồn rầu cúi đầu. Người trên đường đi qua đi lại, trời đã tối, những đám mây nặng nề che khuất ánh mặt trời.
- Đúng, em biết lâu rồi. – Nói rồi nước mắt cô lại rơi. – Em đã sớm biết anh em chỉ là một cái cớ, thế thì làm sao? Bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi. – Bên đường, một chiếc BMW dừng lại, cửa xe mở ra, một chàng trai khôi ngô, phong độ không kém gì Ân Tá bước xuống.
- Bảo Lam? – Chàng trai này là Kevin, một nhà đầu tư đã khổ công theo đuổi Bảo Lam suốt nửa năm nay. – Thế nào? Chúng ta đi được chưa?
Ân Tá kéo Bảo Lam lại.
- Em nói dối, An Bảo Lam! Em nói với đạo diễn Trương xin từ chức để đi tìm anh.
Cô kinh ngạc mở lớn mắt:
- Sao anh biết. – Rồi ngay sau đó cô hiểu ra nguyên nhân. – Anh ở trong phòng hả?
Ân Tá gật đầu. Bảo Lam càng thất vọng:
- Hai năm nay không có bất cứ tin tức chính xác nào về anh, người nhà anh thì chỉ nói anh đang dưỡng bệnh, ngoài ra không chịu nói thêm gì khác. Em chỉ muốn biết, anh có còn sống hay không? Sống có tốt không? Bây giờ em nhìn thấy rồi, anh sống rất tốt, bình phục rồi, em cũng yên tâm rồi. Từ hôm nay trở đi, anh vẫn là Uncle Rain mà em tôn kính, nhưng anh không còn là Lâm Ân Tá mà em từng yêu nữa.
Kevin khoác tay lên eo Bảo Lam:
- Chúng ta đi.
- Bỏ cô ấy ra. – Ân Tá gạt cánh tay của Kevin trên người Bảo Lam ra, người đàn ông này chính là nhà đầu tư mà đạo diễn Trương nói? Bảo Lam thực sự động lòng với anh ta sao? Ân Tá ghen tới phát điên, giữ chặt Bảo Lam:
- Hôm nay em đừng có hòng đi đâu.
- Sao anh lại ngang ngạnh như thế? – Bảo Lam muốn thoát khỏi tay anh.
- Người ngang ngạnh là em! An Bảo Lam! Em lấy trộm trái tim của anh, giờ vẫn không chịu trả lại! – Anh không thể nào nổi giận với cô, mọi tức giận đều đã biến mất không để lại dấu vết khi mắt anh nhìn vào mắt cô.
Bảo Lam đẩy anh ra, lùi về sau hai bước, nước mắt tràn mi.
- Em lấy trộm trái tim của anh? Lâm Ân Tá... anh yêu em không? – Sống mũi cô cay cay, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, như một lon Coca đã bị bật nắp, không thể nào dừng lại được. Hai năm nay, cô vất vả tìm anh khắp nơi, anh biết rõ mà không chịu gặp cô.
Đây là tình yêu sao?
Ân Tá không ngờ cô lại tưởng rằng anh không yêu cô.
- Chính vì yêu nên anh mới rời xa em! Ung thư dạ dày giai đoạn đầu mặc dù đã tiến hành phẫu thuật, nhưng cũng có 10% cơ hội phát bệnh! Nếu sau này anh phát bệnh, em phải làm thế nào? Ai chăm sóc cho em? – Cuối cùng anh cũng nói ra những lời nói mà mình giấu trong lòng đã lâu.
Bảo Lam nghẹn ngào.
- Tại sao lúc nào cũng là anh chăm sóc em mà em không thể chăm sóc cho anh? Ân Tá, tại sao anh luôn cho rằng em là một đứa trẻ con? – Cô chán nản nói. – Em cũng sẽ trưởng thành, em cũng có khả năng chăm sóc anh. Cho dù anh bị bệnh, chúng ta sẽ luôn bên nhau, không bao giờ từ bỏ, chẳng phải đây là lời hứa mà những người yêu nhau dành cho nhau sao? Tại sao anh lại dễ dàng nói chia tay rồi ra đi như thế? Lẽ nào anh thực sự cho rằng như vậy sẽ tốt cho em sao?