Tuyết
Hai năm sau.
Bộ phim điện ảnh "Tình yêu là một lần cảm cúm" của đạo diễn Trương đã giành được rất nhiều giải thưởng. Trước đêm trao giải, đạo diễn Trương trốn sự phỏng vấn của các phóng viên, ở trong phòng nghỉ mà khách sạn đã sắp xếp cho ông. Vừa bước vào, ông đã ngã ngồi lên ghế salon, không dậy nổi nữa.
Người đàn ông trạc ngoại ngũ tuần nói:
- Năm nay nếu giành được mấy giải thưởng mà mình muốn nhất thì cho dù có ૮ɦếƭ cậu cũng nhắm mắt!
- Làm gì đến thế? – Ân Tá rót một tách trà nóng cho ông. – Theo như hiểu biết của cháu về cậu thì ít nhất cậu còn muốn giành giải đạo diễn xuất sắc nhất vài kỳ nữa. Thế nào? Bộ phim sau có định tiến quân vào Hollywood không?
- Hay lắm, cháu đầu tư cho cậu nhé? – Đạo diễn Trương hoàn toàn không còn dáng vẻ gì của một đạo diễn danh tiếng, nằm ra ghế salon, cười cười nhìn cậu cháu.
- Cháu bây giờ nghèo lắm rồi, có phải cậu không biết đâu.
Ân Tá lườm ông. Hai người là họ hàng, cũng là hai người bạn vong niên. Đạo diễn Trương nhớ ra tờ giấy chuyển nhượng tài sản chấn động một thời, có một việc mà ông mãi không hiểu.
- Đúng thế. Ân Tá, tại sao cháu đem tiền cho hết người con gái mà cháu yêu, nhưng lại không chịu sống cùng với cô bé? – Đạo diễn Trương xua tay. – Lẽ nào nhất định phải taytrắng mới là có tự do sao? Chẳng phải cô bé rất yêu cháu sao? Cháu cũng rất yêu cô bé ấy sao? – Hai năm nay, ông chưa thấy Ân Tá có thêm người con gái nào khác, anh vùi đầu vào làm việc, chấp nhận điều trị, hoàn toàn quên đi chuyện tình cảm cá nhân.
Anh bắt người nhà phải giữ miệng, không ai được tiết lộ bất cứ tin tức nào có liên quan tới anh cho An Bảo Lam, cũng không được tiết lộ số điện thoại mới của anh, không được công bố địa chỉ của anh, ngay cả loại xe mà anh dùng cũng phải đổi. Từ đó Lâm Ân Tá hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của An Bảo Lam, cho dù cô tìm mọi cách để thăm dò tin tức của anh, vẫn chỉ như mò kim đáy bể.
Nhưng Bảo Lam chưa bao giờ biến mất khỏi thế giới của Ân Tá. Chưa một ngày nào.
Anh giả vờ thành một người xa lạ, add địa chỉ QQ, MSN của cô, không bao giờ nói chuyện với cô, chỉ âm thầm quan sát sự thay đổi của cô qua status của QQ, âm thầm cùng cô chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn. Anh thường xuyên ghé thăm blog của cô, đi cùng cô từ lúc sụp đổ cho tới lúc lại đứng lên và mỉm cười. Cô gái cần vòng tay của anh, cô gái cần sự an ủi của Uncle Rain ngày nào đang ngày càng kiên cường hơn.
- Ân Tá, cháu không nghĩ tới việc quay lại với cô ấy sao? – Đạo diễn Trương hỏi. – Con bé này tốt lắm, hiểu việc lại chăm chỉ, bình thường ở trong đoàn phim, người quan tâm, chu đáo với mọi người nhất chính là nó. Lại ngây thơ, ngoan ngoãn nữa. Một cô bé đáng yêu như vậy được mọi người yêu quí lắm, mấy chàng trai trong đoàn làm phim đều đang theo đuổi nó.
- Ai vậy? – Ân Tá lập tức lên tiếng hỏi.
- Anh chàng quay phim tâm đắc của cậu, thằng nhóc người Hồng Kông, cháu cũng gặp rồi đấy. – Đạo diễn Trương miêu tả. – Anh chàng mắt lớn, lông mày rậm, đẹp trai lắm.
- Chẳng ra sao cả. – Ân Tá lạnh nhạt nói.
- Ngoài cậu ta ra, còn có trợ lý mới của cậu, giám đốc phụ trách hoạt động truyền thông lần này... – Đạo diễn Trương giơ tay đếm. – Lại còn người đầu tư cho bộ phim này, ông chủ cửa hàng kim cương mà chú quen từ lâu, Ân Tá, người này luận về thân thế, ngoại hình hay nhân phẩm đều không thua cháu đâu! Lần đầu tiên cậu ta đến trường quay, chú còn tưởng rằng cậu ta thích nhân vật nữ chính, những người có chút tiền đều thích bao mấy cô diễn viên trẻ đẹp mà. Ai ngờ, cậu ta không thích Vãn Vãn mà lại hỏi cậu cô bé làm biên tập tên là gì. Tới giờ đã hẹn Bảo Lam mấy lần rồi, ngày nào cũng tìm cơ hội tới trường quay để được ở gần con bé.
- Hẹn cô ấy? – Ân Tá ghen, vội vàng hỏi. – Bảo Lam có đi không.
Đạo diễn Trương xoa cằm, suy nghĩ.
- Hình như là không. Ngày nào Bảo Lam cũng ở cùng với đoàn phim, việc quay phim lại dày đặc, cậu nghĩ chắc nó không có thời gian. – Ông nghĩ ra cái gì đó. – Có điều, người đầu tư đó hôm qua còn đặc biệt hỏi cậu Bảo Lam đã có bạn trai chưa, tại sao không thèm để ý tới cậu ta.
- Ồ? – Ân Tá làm ra vẻ không quan tâm, nhưng thực ra anh đang vô cùng căng thẳng.
Bảo Lam ngày càng xinh đẹp, sang trọng, quý phái hơn người, ngày nay đã bước chân vào thế giới thượng lưu, sau này chắc chắn sẽ càng quen biết nhiều người giàu có và nổi tiếng hơn. Anh càng ngày càng lo lắng, sớm muộn gì cũng có ngày cô gặp người đàn ông tốt hơn anh và yêu người ta.
Đáng ૮ɦếƭ thật, rõ ràng là anh đòi chia tay, hai năm không gặp, tại sao chỉ cần nghĩ tới việc cô sẽ yêu người khác là anh lại ghen tức tới mức muốn phát điên?
- Cậu, cậu nói với người đầu tư đó như thế nào? – Anh không nhịn được, lên tiếng hỏi. – Cậu nói với anh ta Bảo Lam chưa có bạn trai sao?
- Dựa vào mối quan hệ giữa cậu và cháu, đương nhiên cậu nói với anh ta rằng... – Đạo diễn Trương gật đầu. – Bảo Lam chưa có bạn trai!
- Cậu... – Ân Tá nổi giận. – Sao cậu lại như thế?
Đạo diễn Trương vừa giận vừa buồn cười:
- Cậu làm sao? Tại cháu không cần con bé, hy vọng con bé sống tốt hơn, bây giờ lại hối hận rồi hả?
Ân Tá chán nản ngồi xuống ghế. Sắc mặt anh trắng nhợt, đôi mắt u ám, trông như một miệng giếng đã bỏ hoang nhiều năm, khô cằn, sâu hút.
Đôi môi anh thoáng chuyển động:
- Trước khi làm phẫu thuật, bác sĩ nói tất cả đều có khả năng, nói không chừng cháu còn không thể xuống khỏi bàn mổ. – Khi đó, anh tưởng rằng mình khó có cơ hội sống sót, vì không muốn làm lỡ dở cuộc đời của Bảo Lam, anh mới nghiến răng cắt đứt tình yêu này.
Đạo diễn càng thấy khó hiểu.
- Nhưng bây giờ cháu đã không sao rồi, phẫu thuật cũng rất thành công còn gì?
- ... Nhưng có khả năng tái phát. – Anh lo lắng. – Chỉ cần bệnh tái phát thì gần như không còn cơ hội lành bệnh nữa.
Đạo diễn cúi người về đằng trước:
- Khả năng tái phát là bao nhiêu?
- 10%.
- 10% không tái phát?
- Không. – Ân Tá buồn rầu. 10% tái phát.
Đạo diễn buột miệng "a ha" rồi kích động đứng lên:
- 10% tái phát? Vậy nghĩa là còn 90% không thể tái phát! Cháu chỉ vì 10% khả năng đó mà từ bỏ người con gái cháu thích 100% sao?
- Tại sao lại không? – Anh ngồi trong chiếc ghế salon rộng lớn, dáng vẻ vẫn vô cùng thu hút. – Nếu cháu lại ở bên cô ấy, cho dù chỉ có 1% khả năng, chỉ cần bệnh tái phát, cháu sẽ hủy hoại cuộc đời cô ấy. – Anh rầu rĩ. – Cháu không muốn làm lỡ...
- Nếu cả đời này cháu tránh cô bé thì mới là làm lỡ cuộc đời của nó! – Đạo diễn giơ tay lên nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là tới giờ trao giải, ông vào phòng vệ sinh rửa mặt, chỉnh đốn lại đầu tóc và quần áo.
- Hôm nay Bảo Lam sẽ cùng cậu tham gia lễ trao giải, có muốn tặng cho nó một niềm vui bất ngờ không?
Đạo diễn nhìn chằm chằm vào mắt Ân Tá.
Từ khi Ân Tá giới thiệu kịch bản của Bảo Lam, ông đã hiểu tấm lòng của anh. Ân Tá vô cùng nghiêm túc với cô gái này, tình cảm anh dành cho cô đã ghi sâu vào trong tim.
- Bảo Lam thực sự có rất nhiều người theo đuổi, nhưng nó vì cháu mà không quan tâm tới đám người ấy... Ân Tá, một cô gái tốt như vậy không nhiều đâu.
Kính coong.
Chuông cửa vang lên, một giọng nói dịu dàng của con gái từ bên ngoài vòng vào.
- Đạo diễn Trương, cháu và Cici cùng Quý Vãn chuẩn bị xong hết rồi, bây giờ đi tới hội trường được chưa?
Lại được nghe giọng nói quen thuộc của cô, cả người Ân Tá bất giác đổ về phía trước, nhịp tim đập điên cuồng – là Bảo Lam! Bảo Lam đang ở ngoài cửa!
Đạodiễn ra mở cửa nhưng chốt cửa đang xoay ra lập tức bị bàn tay Ân Tá chặn lại.
Suỵt...
Anh ra hiệu bảo đạo diễn đừng nói là anh ở đây, căng thẳng tới mức mồ hôi túa ra như tắm. Nếu bây giờ gặp lại Bảo Lam, anh thực sự sợ mình sẽ không thể kiên trì được nữa, sẽ lại ôm chặt cô vào lòng và không bao giờ còn có thể buông tay ra.