Không thể đi được nữa.
Từng thứ lọt vào mắt cô đều rất rõ ràng, người đàn ông đó đi thẳng tới chỗ để các hòm thư. Ông đứng trước mặt một dãy hòm thư cá nhân, lấy ra một chiếc chìa khóa từ cái cặp mang theo rồi tra vào ổ khóa ở hòm thư số 167. Ánh mắt của cô từ giây phút đó dán chặt vào chiếc chìa khóa hòm thư, rồi từ từ chuyển lên khuôn mặt ông.
Là ông ấy? Sao có thể là ông ấy?
Bảo Lam không kìm chế được, nhích dần lên từng bước chân, đứng sát vào cửa sổ quan sát khuôn mặt ân nhân mà mình ngày đêm mong muốn được gặp mặt: Ít nhất cũng khoảng 45 tuổi, khuôn mặt vẫn vô cùng anh tuấn, mấy sợi tóc bạc báo hiệu rằng tuổi tác đã ảnh hưởng tới ông. Một người đàn ông phong độ ngời ngời, chả trách mẹ lại yêu ông như vậy. Giấu giếm thân phận tài trợ cho cô đi học, chắc chắn là vì ông muốn bồi thường cho mẹ cô bằng hình thức khác. Nghĩ tới đây, một cảm giác như bị sỉ nhục dâng lên trong lòng, Bảo Lam nghiến răng quay người đi nhưng đã bị ông nhìn thấy. Ông cau mày, số thư trong tay rơi lả tả xuống đất.
- Bảo Lam? – Ông thấy cô định đi bèn gọi lớn, đuổi theo ra ngoài. Bảo Lam rảo nhanh bước chân sang bên kia đường rồi vẫy một chiếc taxi, chỉ còn một bước nữa là vào tới trong xe thì bị ông kéo lại.
- Bảo Lam, Bảo Lam, cháu nghe bác giải thích. – Ông nói thấp giọng. – Cháu nhất định phải nghe bác giải thích.
- Thưa cô, rốt cuộc cô có đi hay không? – Tài xế taxi bực mình giục, anh chỉ có thể dừng lại trên đoạn đường này 5 phút. Người đàn ông giữ chặt cánh tay Bảo Lam bèn thò tay vào túi lấy ra hai tờ 100 tệ rồi nhét vào tay người lái xe, nói:
- Không cần nữa, cảm ơn. – Người lái xe lập tức im lặng, vui vẻ lái xe đi.
Bên đường chỉ còn lại ông và Bảo Lam. Bảo Lam nhìn thấy cảnh tượng ông ném tiền cho người lái xe, nhất thời nhớ tới mẹ mình – Khi ông tới với mẹ cô, có phải ông cũng ném tiền cho mẹ như một người ở trên bố thí cho kẻ dưới hay không?
Khi ông đi nộp học phí cho cô, khi ông mở những bức thư mà cô gửi tới, khi ông thấy cô thân mật gọi ông là Uncle Rain... Có phải trong lòng ông thầm cười cô là một con ngốc, có phải ông cảm thấy coi thường cô phải không?
Đúng vậy.
Chắc chắn là như thế. Đã chịu ơn người khác thì không có tư cách tỏ ra lạnh lùng với người ta, nhưng giây phút này, cô dường như đã nhận ra ân huệ mà cô vốn tưởng rằng là "lòng tốt" đó là do mẹ cô dùng xác thịt để đổi lấy, bởi vậy cô nở một "nụ cười" rất lễ phép nhưng cũng rất xa cách, đẩy tay ông ra.
- ... Bác Thần? Bác có chuyện gì muốn nói?
- Trong lòng cháu biết rõ. – Ông thả lòng bàn tay đang nắm tay Bảo Lam ra, nhún vai. – Xin lỗi, vừa nãy bác sợ cháu hiểu lầm, bởi vậy mới... – Bảo Lam lùi về sau hai bước, ngắt lời ông:
- Sao lại hiểu lầm được? Cảm ơn bác luôn giúp đỡ cháu, cháu sẽ tiết kiệm tiền và trả cho bác. – Cô chần chừ một lát rồi vẫn cúi lưng trước người "ân nhân" trước mặt. – Cảm ơn chú...
- Chờ chút đã! Bảo Lam! – Thấy Bảo Lam lại định đi, ông vội giữ cô lại, bỗng dưng điện thoại của ông vang lên, ông vội vàng nhấc lên. – Alô? Ân Tá?
Bảo Lam kiên quyết đòi bỏ đi, nhưng vừa nghe thấy hai tiếng "Ân Tá" lập tức khựng lại.
- ... Con nghe ai nói vậy? Đừng có tin mấy tin đồn vớ vẩn. – Khuôn mặt ông Thần tỏ ra căng thẳng. Khi nghe nói Âu Dương Tú chính miệng nói với Ân Tá sự thực, khóe miệng ông Thần thoáng nét lo âu mà người khác khó nhận ra được, ánh mắt ông dường như trở nên sâu hơn.
- Ừm, vậy được rồi, lát gặp lại. – Ông gật đầu rồi tắt điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt nghi ngờ của Bảo Lam, cô không nhịn được, cất tiếng hỏi:
- Sao bác lại quen Ân Tá?
Người đàn ông xua tay:
- Xin lỗi, bác chưa giới thiệu với cháu, bác tên là Lâm Minh Thần, là bố của Lâm Ân Tá.
Chương 6 - Mưa rào
Kim đồng hồ lại nhích thêm một chút, không khí trong phòng làm việc vô cùng căng thẳng, Ân Tá khó nhọc ngồi trên salon, dường như phải dùng toàn bộ sức lức của mình mới có thể tin được sự thực mà Âu Dương Tú vừa nói ra.
- Ý của báclà... Bảo Lam có thể là con của bác và bố cháu? – Anh cố gắng kìm nén sự phẫn nộ trong phòng lòng. – Bảo Lam và chồng bác có biết không?
- Không, không, họ đều không biết. – Âu Dương Tú tự biết mình có lỗi với người nhà, nhất là với Bảo Lam. – Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi, nếu xét ngày tháng thì khả năng rất cao. Nếu Bảo Lam thực sự là em gái của cậu, Ân Tá...
- Bác đừng nói nữa! – Ân Tá chỉ cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung. Anh tới bên cửa sổ, mở rèm ra, cảnh biển rộng lớn bên ngoài ùa vào mắt anh. Anh đứng ở đó rất lâu, không nói lời nào. Âu Dương Tú căng thẳng nhìn lưng anh, chỉ sợ ngay cả hơi thở của bà cũng làm phiền tới anh.
Một lúc lâu sau, Ân Tá gọi điện thoại cho bố, hẹn ông chiều cùng đi uống trà, bàn về biện pháp giải quyết. Ân Tá lúc đó không biết là bố mình sẽ đưa Bảo Lam tới, Bảo Lam cũng không biết Ân Tá sẽ đưa mẹ mình tới. Mẹ và con gái, bố và con trai, một cặp tình nhân đang yêu nhau say đắm, một cặp tình nhân đã lén lút qua lại nhiều năm, người gây ra tai nạn xe hơi và gia đình người bị hại, người làm từ thiện và người nhận giúp đỡ... Mối quan hệ phức tạp trùm lên bốn người, khiến họ đều cảm thấy khó xử.
Nếu biết rằng đi uống trà với ông Lâm Thần không những gặp Ân Tá mà còn gặp mẹ mình, chắc chắn Bảo Lam đã không đi. Trong quán trà yên tĩnh, ngồi chưa được bao lâu thì cảm giác khó chịu trong cổ họng lại dâng lên. Cô chạy vội vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo, mãi mới trở về chỗ ngồi, lúc đó thấy Ân Tá đã tới.
Điều đáng sợ hơn là, sau lưng anh là mẹ cô.
Mẹ tới đây làm gì?
Cùng người tình cũ gặp mặt con cái hai bên sao? Hay là họ sắp kết hôn với nhau, muốn được con cái đồng ý? Hay là Ân Tá phát hiện ra tư tình giữa bố anh và mẹ cô nên ép họ phải chia tay nhau?
Giây phút đó, hàng ngàn ý nghĩ, hàng ngàn giả thuyết lướt qua đầu Bảo Lam, cô muốn tránh xa khỏi cảnh tượng ngượng ngập này nhưng ánh mắt tìm kiếm của Ân Tá lại dừng lại trên người cô.
Không thể trốn được nữa.
Cô tuyệt vọng nhắm chặt mắt.
- Các vị muốn dùng trà gì? Tiền chỗ ngồi 8 tệ một người, chỗ chúng tôi có trà hoa cúc, trà Thiết Quan Âm, trà Long Tỉnh... – Cô nhân viên giới thiệu.
- Uống Thiết Quan Âm đi, được không? – Ân Tá hỏi mọi người, bên cạnh anh là người bố Lâm Thần, ngồi đối diện là Bảo Lam, bên phải cô là mẹ của Bảo Lam, Âu Dương Tú. Từ lúc ngồi xuống chỗ này, Bảo Lam luôn giữ một khuôn mặt không biểu cảm và thái độ lạnh lùng, vừa nãy nghe mẹ giải thích, cô đã hiểu rằng mẹ "tình cờ" gặp Ân Tá, sau đó cùng tới quán trà. Cô tin vào lời giải thích của mẹ mình, cũng không biết nên đối diện với tình cảnh khó xử này như thế nào. Nhân viên phục vụ mang ấm tách lên, rót trà đầy các chén, Bảo Lam trong lòng rối bời, không để ý gì vội vàng nâng chén trà lên miệng.
- Cẩn thận nóng! – Ân Tá và mẹ cô đồng thời hét lên, nhưng tiếc là đã muộn.