Cũng may, que thử thai không có hai vạch đỏ như người ta vẫn nói, Bảo Lam chưa có thai. Cô thẫn thờ đứng trong phòng vệ sinh suốt 15 phút, cho tới khi ngoài cửa vang lên tiếng mở cửa của người bạn cùng phòng, cô mới giật mình bẻ gãy que thử thai, dùng giấy vệ sinh gói cẩn thận rồi nhét vào thùng rác.
- Bảo Lam, sao sắc mặt cậu xấu vậy. – Người bạn vừa học xong tiết tự chọn, thấy Bảo Lam như một bóng ma bước ra từ nhà vệ sinh, giật nảy mình. Bảo Lam như không nghe thấy tiếng gọi của bạn, nắm chặt những mảnh vụn của bức ảnh ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ trong tay.
Làm thế nào đây?
Làm thế nào? Thì ra không phải cứ "ngoan ngoãn" là có thể quên đi được chuyện này.
Cái người bí mật đứng đằng sau đó chắc chắn sẽ không tha cho cô. Nhưng rốt cuộc người này là ai? Tại sao lại xuất hiện như một bóng ma thế? Cô không thể nào hiểu được.
Anh yêu, em có việc gấp muốn bàn với anh! Tối nay gặp ở chỗ cũ nhé. (Bảo Lam). Ân Tá đọc tin nhắn trong điện thoại, nhanh chóng nhắn lại một chữ OK rồi đặt điện thoại lên bàn. Người ngồi bên kia bàn là mẹcủa Bảo Lam. Mười phút trước, thư ký báo với anh có một phụ nữ tên là Âu Dương Tú tới tìm anh, bảo là có chuyện quan trọng cần nói.
Nhìn thấy Âu Dương Tú là Ân Tá thấy trong lòng nặng trĩu, nhưng vẻ mặt lập tức tỏ ra cung kính, lễ phép chào bà rồi mời bà ngồi xuống chiếc salon đối diện.
- Mang cho tôi một ly cà phê. – Anh dặn thư ký.
- Không cần đâu, cậu Lâm. – Thấy bà Âu Dương Tú nhìn sang cô thư ký bên cạnh, Ân Tá vội vàng bảo cô ra ngoài rồi cẩn thận đóng cửa lại, phòng làm việc chỉ còn lại hai người. Chiếc đồng hồ trên tường thong thả gõ từng nhịp. Ân Tá đang chờ bà mở miệng, nhưng bà vẫn còn chần chừ chưa biết nói gì khiến thời gian trong phòng dường như ngưng đọng.
Một hồi lâu sau, Âu Dương Tú mới thở dài:
- Cậu Lâm, cậu với Bảo Lam không hợp nhau, hay là chia tay đi.
Trái tim anh nặng trĩu, hai chữ "chia tay" khiến nó đau nhói lên từng cơn. Anh cố gắng hạ thấp giọng:
- Tại sao? Bác gái, cháu nói rồi, tai nạn năm đó đã qua đi...
- Một nửa là vì tai nạn đó, một nửa là vì... – Bà Âu Dương Tú cắn môi, bà già rồi, thực sự đã già rồi, cho dù chăm sóc cẩn thận thế nào đi nữa thì bà cũng không che được những sợi tóc ngày càng bạc đi. Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Ân Tá, bà dường như nhìn thấy hình dáng một người khác khi còn trẻ, người đó và bà có tình cảm biết bao nhiêu năm, chính vì tình cảm nằm ngoài khuôn phép đạo đức đó mà bà mất chồng, mất một gia đình hoàn chỉnh.
Đúng là thật khó để cất lời, nếu không phải tới mức vạn bất đắc dĩ, bà thực sự không muốn năm lần bảy lượt cúi đầu trước hậu bối như Lâm Ân Tá, huống hồ... Chính anh đã đâm ૮ɦếƭ chồng bà, bà phải hận anh, phải hận anh mới đúng!
Nhưng Âu Dương Tú không thể nào hận anh, bởi vì sự việc xảy ra ngày hôm đó có một nửa trách nhiệm thuộc về bà. Lúc này, nhìn ánh mắt phức tạp của Ân Tá, bà thực sự muốn bỏ đi, nhưng nghĩ tới hạnh phúc tương lai của con gái, Âu Dương Tú lại hạ quyết tâm, đứng lên rồi cúi lưng trước mặt Ân Tá.
- Tôi xin cậu, xin cậu hãy tha cho Bảo Lam.
Bình thường hậu bối mà thấy tiền bối hành lễ như thế này chắc chắn sẽ vội vàng đứng lên và nói "Bác làm gì vậy?", sau đó mời tiền bối ngồi về chỗ của mình. Nhưng Ân Tá không làm như vậy.
Anh vẫn ngồi yên trên ghế, giây phút đó, trong mắt anh thoáng qua một sự ngạc nhiên tột độ, nhưng ánh mắt đó chỉ kéo dài một giây rồi lập tức chìm lấp trong đáy mắt sâu thẳm.
Âu Dương Tú thấy Ân Tá không tỏ thái độ gì, càng sốt ruột hơn.
- Ân Tá... – Bà gọi thân mật hơn. – Năm xưa là tôi không đúng, không nên ở cùng với bố cậu. Haiz... Đây đúng là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi, chúng tôi người lớn đều phạm tội, làm liên lụy tới trẻ con các cậu. Bảo Lam vào cấp ba đã mất bố, những đứa trẻ khác nghỉ hè đều được ở nhà ngủ nướng, nó sáng ớm đã tới siêu thị làm thuê để kiếm thêm chút tiền...
- Tại sao cô ấy lại phải đi làm thuê? – Ân Tá hỏi. – Lẽ nào bố cháu không cho bác tiền sao? Theo như cháu được biết thì bố cháu rất rộng tay với những người đàn bà bên ngoài.
Anh không nhắm mắt lại nhưng trước mắt đã hiện lên hình ảnh mẹ hàng đêm ngồi lau nước mắt trong căn phòng khách rộng lớn. Khi đó anh ở Mĩ về nhà nghỉ hè, ngày nào cũng đi chơi với bạn tới gần sáng mới về. Hôm đó, khi anh về nhà mẹ vẫn chưa ngủ, một mình ngồi trong phòng khách thẫn thờ. Sự trở về đột ngột của anh khiến mẹ không kịp trở tay, bà không thể tránh được, bộc lộ hết nỗi đau khổ và yếu đuối của mình ra trước mặt con trai.
- Mẹ, mẹ không vui hả? – Anh lại gần rồi ôm vai mẹ như hồi còn nhỏ, hai mẹ con bao nhiêu năm nay không có nhiều cơ hội để gần gũi nhau.
- Không có gì. – Rõ ràng trong mắt mẹ vẫn còn mấy giọt nước mắt lau chưa khô, sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Anh hiểu chắc chắn là vì tối nay bố anh không về nhà. Thấy mâm cơm vẫn còn đạy Ⱡồ₦g bàn, cơm trong bát mẹ đã nguội từ lâu, anh đau lòng hỏi:
- Mẹ, bố không về nhà thì mẹ ăn trước đi, ngủ trước đi.
- Không sao, mẹ đang giảm cân mà.
- Giảm cân? Mẹ mà cũng phải giảm cân?
- Đương nhiên là phải giảm rồi, sau khi sinh con và A Triệt, bố con lúc nào cũng bảo là mẹ béo, không lâu sau thì có người khác... – Người mẹ vốn dĩ lạc quan giờ trong ánh mắt lộ vẻ đau khổ tột cùng. – Thôi bỏ đi... Con xem mẹ, sao lại nhắc tới chuyện không vui này chứ?- Bà đứng lên vào phòng trải chăn giúp Ân Tá. Nhìn cái lưng ngày càng còng theo thời gian của mẹ, Ân Tá đứng bất động, rất lâu, rất lâu. Một ngọn lửa hận dâng lên đốt cháy Ⱡồ₦g иgự¢ anh, càng lúc càng lớn, đến nỗi hai ngày sau khi anh đi trên đường tình cờ gặp chiếc xe của nhà Bảo Lam, không thể khống chế được mình, cố tình vượt qua, muốn nhìn xem người đàn bà phá hoại hạnh phúc của gia đình anh như thế nào.
Chính vì sự hận thù trong giây phút đó, đã gây nên cả một bi kịch.
- Tôi không lấy tiền của ông ấy, chưa bao giờ lấy cả. – Bà Âu Dương Tú khẳng định chắc chắn. – Lúc đầu khi tới với bố cậu, tôi chỉ đơn thuần là thích thôi chứ không bẩn thỉu như nhiều người vẫn nghĩ. Ân Tá, tôi biết cậu rất hận tôi, nhưng xin cậu đừng báo thù lên con gái tôi!
- Sao bác biết là cháu tới với Bảo Lam vì muốn báo thù? – Ân Tá hỏi ngược lại.
- Trên đời này có bao nhiêu con gái, điều kiện của cậu lại tốt, tại sao cậu lại cứ tìm con gái tôi? Sai lầm năm xưa của tôi làm liên lụy tới nó, cậu Lâm, cậu đừng... – Âu Dương Tú khẩn cầu. – Nếu cậu muốn báo thù thì cứ tìm tôi, chỉ cần con gái tôi bình an, hạnh phúc là được...
- Đúng. – Ân Tá nói chắc như đinh đóng cột. – Cháu cũng hy vọng cô ấy bình an, hạnh phúc, cháu cũng hy vọng mình chưa bao giờ gặp cô ấy.
- Cậu? – Bà Âu Dương Tú nhìn anh nghi ngờ. Sự phẫn nộ và thù địch trong mắt anh dần dần biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng vô bờ. Cuối cùng Ân Tá đứng lên, dìu bà ngồi xuống.
- Bác gái... – Anh nói. – Xin bác hãy tin cháu, tâm trạng của cháu cũng giống như bác, cháu cũng hy vọng mình chưa bao giờ gặp cô ấy. So với bác... cháu còn yêu thương Bảo Lam hơn...
Bà kinh ngạc nhìn chàng trai khó hiểu trước mặt, khi bước chân vào cửa công ty thiết kế này với tâm trạng tội lỗi và nhục nhã, bà không ngờ rằng mình có thể nhìn thấy tình yêu trong mắt anh.
Đó là tình yêu và sự thương xótthực sự dành cho Bảo Lam, không hề thua một người làm mẹ như bà.
- Cậu yêu nó thì có tác dụng gì? Nếu hai người là anh em thì sao? – Âu Dương Tú nói với giọng vừa căng thẳng, vừa xấu hổ. – Tôi với bố cậu tới với nhau từ trước khi Bảo Lam ra đời. Ân Tá, hai người có thể là anh em của nhau!
- Cái gì? Anh em? – Ân Tá không dám tin vào tai mình. Lúc này điện thoại của anh vang lên.
Là Bảo Lam gọi tới.
Âu Dương Tú nhìn sự thay đổi trong ánh mắt của Ân Tá cũng có thể thầm đoán được người gọi tới là ai. Ân Tá nhìn khuôn mặt căng thẳng của bà, bình tĩnh nhấc điện thoại.
- Alô? Chuyện gì thế?
- Anh yêu, sao giờ anh mới nghe điện thoại? – Bảo Lam ở trong phòng mà cứ như nằm trên thảm đinh nên đã ra ngoài đường đi dạo. – Bao giờ anh tan ca?
- Bây giờ anh đang có chuyện gấp, Bảo Lam. – Ân Tá nhìn khuôn mặt căng thẳng của Âu Dương Tú, nói nhỏ vào điện thoại. – Ngoan, anh tan ca sẽ gọi điện cho em được không?
- Ồ... – Bảo Lam có vẻ thất vọng. – Vậy được rồi.
Xe buýt dừng lại bên đường, ánh mặt trời chiếu qua các kẽ lá để lại trên đường mấy đốm sáng đang nhảy múa. Cô tắt điện thoại, phát hiện ra mình đang đi trên con đường tới trước tòa nhà mà lần trước cô từng tới để tìm Uncle Rain.
Cô dừng trước cửa tòa nhà thẫn thờ một lúc, người tốt bụng giúp cô bao nhiêu năm nay ruốt cuộc là ai nhỉ, trông như thế nào? Nghe miêu tả của cô nhân viên lễ tân tòa nhà này lần trước thì ông khoảng hơn 40 tuổi, mặc chiếc áo khoác màu đen, nho nhã, lịch sự. Nghĩ mãi, nghĩ mãi, Bảo Lam hy vọng có ngày nào đó được gặp ân nhân. Giây phút nhấc chân lên, cô bỗng nhiên nhìn thấy một người xuất hiện trong tầm mắt của mình.
Là ông ấy?
Bạn trai của mẹ?
Bảo Lam day day hai mắt, đúng là ông ấy. Lần trước về nhà tình cờ gặp người đàn ông trung niên đó, mắt sáng, lông mày lưỡi kiếm, thần thái cử chỉ đều rất lịch sự. Ông vừa bước xuống khỏi một chiếc xe màu đen, đi vào trong tòa nhà. Mẹ mình ở cùng với ông mà không có danh phận gì, chắc chắn không phải việc gì hay ho nên Bảo Lam không muốn có thêm người "họ hàng" này, chỉ sợ ông sẽ nhận ra mình, đang định nhấc chân bỏ đi thì... bỗng dưng, đôi chân cô dính chặt trên đường.
Không thể đi được nữa.