Lần trước khi bị bắt cóc, nếu không nhờ có chiếc máy báo động của Uncle Rain gửi cho, Bảo Lam đã bị đám người đó hại rồi. Người tốt bí mật nàytừ trước tới nay chưa bao giờ xuất hiện, muốn tìm ông nói một câu cảm ơn cũng khó. Thận trọng nhét bức thư vào trong túi, An Ninh đi lướt qua một người đàn ông trung niên vừa bước vào, người đó ung dung đi tới trước mấy hòm thư.
An Ninh căng thẳng dừng chân... Là ông ấy sao? Người đàn ông lấy chìa khóa hòm thư ra, tay phải dừng lại trên hòm thư số 167.
- Uncle Rain? – An Ninh thu hết dũng khí, lên tiếng hỏi.
- Hử? – Người kia quay đầu lại, ánh mắt thật xa lạ. – Cậu nói cái gì?
Chiếc chìa khóa của ông dừng lại trên hòm thư 168, nằm bên phải hòm thư 167, ngọn lửa hy vọng tắt ngóm trong mắt An Ninh. Không phải ông ấy, không phải người này.
Đi ra khỏi tòa nhà văn phòng thì trời đã tối, chớp mắt đã 6 giờ chiều. "Cậu" đi tới bến chờ xe buýt, tấm kính cửa sổ bên đường soi sáng gương mặt thư sinh của "cậu". Đúng, rất thư sinh. Người cao khoảng 1m75, rất gầy, khuôn mặt thanh tú. Các cô gái trung học đi học về tụm năm tụm ba trên đường, thi thoảng lại có một cô gái đẩy người bạn đi cạnh mình:
- Cậu xem kìa, anh kia đẹp trai quá.
- Tiếc rằng mình không phải con trai. – An Ninh cười khổ trong lòng. Dáng vẻ của "cậu" lúc này đúng là mẫu nam sinh mà con gái thời nay thích. Chán nản định gọi điện thoại cho Ân Tá thì nghe giọng báo điện thoại anh đang bận... Ánh mắt An Ninh dừng lại trên đoạn đường đỗ xe phía đối diện.
- Vậy lát nữa gặp nhé, anh yêu. – Quý Vãn xuống xe trước một quán ăn, tặng nhanh cho người trong xe một nụ hôn. Người trong xe không phải ai khác, chính là Lâm Ân Tá.
An Ninh thoáng chốc như hóa đá, bên tai vang lên lời nhắc nhở của Ngải Linh Linh: "Cậu cẩn thận không lại tìm phải một Jason thứ hai". Không ngờ lời nói này đã thành sự thực, Gần như đồng thời, Ân Tá đang quay đầu xe cũng nhìn thấy An Ninh đứng bên đường đối diện. Cách một con đường đông đúc người qua lại, ánh mắt hai người gặp nhau.
Một người là nước biển, một người là ngọn đuốc. Ánh mắt An Ninh lập tức trở thành lớp Chick đá, chìm dần xuống biển thất vọng.
Điều đáng sợ nhất đã xảy ra.
An Ninh không quay người chạy đi. Thân phận của "cậu" bây giờ là con trai, Ân Tá không thể chấp nhận và có lựa chọn khác cũng là điều hợp lý. Chỉ là, chỉ là, một mũi gai xương rồng như đã bị ngọn lửa đố kỵ đốt cháy, đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào trái tim An Ninh.
Đúng vậy, đố kỵ, chính là đố kỵ! An Ninh hiểu rằng mình đang yêu, yêu rất sâu sắc, khi người yêu mình có bất cứ hành động thân mật nào với người khác giới, "cậu" đều đố kỵ!
Ân Tá trù trừ một lát, không quan tâm tới việc nơi này không cho đi ngang đường, vẫn xuống xe rồi đi về phía An Ninh.
Một người trẻ tuổi, một người trưởng thành, một người thư sinh, một người nam tính.
Hai người đàn ông hoàn toàn khác nhau mặt đối mặt với nhau, giống như một bức tranh tuyệt đẹp.
- An Ninh, đó là con gái của bạn thân mẹ anh. – Ân Tá giải thích, anh sợ có chuyện hiểu lầm. – Em đừng nghĩ nhiều.
- Tại sao lại phải giải thích? Anh có tật giật mình hả?
- Đâu phải có tật giật mình? – Ân Tá vẫy tay với Quý Vãn bên kia đường. – Này, em sang đây... – Ngôi sao nổi tiếng luôn kiêu hãnh trước mặt mọi người giờ ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ, chạy sang:
- Anh yêu, có chuyện gì thế? – Nói rồi cô níu cánh tay Ân Tá. Ân Tá tránh ra. Giây phút Quý Vãn gỡ cặp kính râm xuống, An Ninh nhận ra cô chính là ngôi sao từng có scandal với Jason, trái tim nặng như đeo đá.
Ân Tá chỉ vào An Ninh:
- Đây là em trai của bạn gái anh, vừa nãy cậu ấy thấy em gọi anh là "anh yêu" nên hiểu lầm, em giải thích với cậu ấy đi.
Quý Vãn liếc khuôn mặt gầy gầy thanh tú của An Ninh, nhưng trong ánh mắt không có chút gì là căm ghét. Thật bất ngờ, cô rất có hứng thú với cậu bé xinh xắn này, khẽ nhéo má "cậu", cười:
- Trời ơi, đáng yêu quá, nói với chị đi, chị gái em có thật là bạn gái của anh yêu không?
An Ninh thản nhiên gật đầu. Quý Vãn lập tức ghen ra mặt, quay đầu nói với Ân Tá:
- Thì ra anh không lừa mẹ anh hả, có bạn gái thật rồi sao?
- Đương nhiên rồi. – Ân Tá nghiêm túc nói. – Ai đùa với em chứ.
Quý Vãn ỉu xìu. Ân Tá nổi tiếng đối xử lạnh lùng với con gái, bất cứ người con gái nào mà anh không quan tâm đều từng nếm trải điều này. Cô cắn môi, hừ một tiếng, giúp An Ninh phủi mấy hạt bụi bám trên vai áo, ghé sát vào tai "cậu" nói:
- Về nói với chị của em, chị sẽ ςướק bạn trai của chị ấy đấy.
An Ninh thấy lành lạnh sống lưng. Quý Vãn đeo kính râm lên, thu hút ánh mắt của vô số người qua đường. Cô gái này thực sự rất xinh đẹp. An Ninh nhớ lại vẻ mặt kiên quyết của Jason khi thay lòng đổi dạ, bất giác thấy trái tim run rẩy.
Mình có thể là đối thủ của Quý Vãn không?
- Em còn huyên thuyên cái gì đó? – Ân Tá đẩy Quý Vãn. – Còn không đi chụp ảnh hả?
- Được rồi, được rồi. – Quý Vãn làm nũng. – Anh yêu, em đi trước đây.
- Đã nói là đừng gọi anh như thế rồi còn gì, bạn bè bình thường đừng có gọi thân mật như vậy. – Anh nói. – Mau đi đi.
Quý Vãn thoáng khựng lại, từ trước tới giờ chưa có người đàn ông nào dám đối xử lạnh nhạt với cô như vậy. Ân Tá cũng cảm thấy nếu mình cứ nhấn mạnh quá vào việc này thì hơi quá đáng.
- Xin lỗi, không phải anh cố ý làm em khó chịu, chỉ là là con trai, anh phải quan tâm nhiều hơn tới cảm nhận của người yêu mình.
- Ừ. – Quý Vãn cười. – Biết rồi, anh Lâm của em. – Cô quay người đi sang bên kia đường. Thấy "tình địch" của mình đã khuất sau cánh cửa quán ăn đối diện, An Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.
Ân Tá hỏi:
- Sao thế? Sao lại thở dài?
An Ninh suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói:
- Anh còn nhớ Jason không? Khi anh ấy chia tay với em, trên tạp chí có xuất hiện một bức ảnh rất lớn chụp cảnh anh ấy thân mật với một người con gái khác, nói rằng bọn họ "thân mật nắm chặt tay nhau ra khỏi một nhà hàng sang trọng"... – Nói tới đây, "cậu" im bặt. – Xin lỗi, em không nên nói với anh những điều này.
Sau đó "cậu" tự cười nhạo mình:
- Anh thấy đấy, mẹ em không tìm được bác sĩ tốt, em lại bắt đầu nói linh tinh rồi.
Nhưng ngay sau đó lại là một cái ôm rất ấm áp của Ân Tá.
Ân Tá ôm "cậu" thật chặt, mặc kệ ánh mắt hiếu kỳ của người đi đường đang nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông ôm nhau. Vì "cậu", anh không quan tâm tới gì khác, giống như bảo vệđứa con của mình, dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại của "cậu", trong ánh mắt là sự yêu thương vô bờ. Anh đau lòng hỏi:
- Lúc đó chắc là buồn lắm phải không?
An Ninh nghẹn ngào gật đầu.
Đương nhiên là buồn rồi, bị người mà mình tin tưởng nhất bỏ rơi.
Ân Tá lại càng ôm chặt hơn:
- Đừng sợ, từ hôm nay có anh rồi. – Nghe thấy câu nói này, An Ninh cảm thấy cuộc đời mình như vậy là đã đủ. Cho dù không thể cùng nắm tay nhau tới khi đầu bạc, nhưng có câu này của anh, cũng đủ rồi.
Bất giác, nước mắt rơi giàn giụa.
- Anh tin em hả? Người anh đang ôm rốt cuộc là "Bảo Lam" hay "An Ninh"?
Ân Tá sờ lên nốt ruồi nhỏ mọc dưới tai An Ninh khoảng 15cm.
- Anh chỉ nhớ người anh yêu nhất có một nốt ruồi nhỏ ở đây.
Họ ôm nhau thật chặt, đằng sau tấm rèm cửa sổ ở tầng bốn quán ăn đối diện là khuôn mặt kinh ngạc của Quý Vãn.
Cô không nhìn lầm chứ?
Quý Vãn day day hai mắt. Không sai, Ân Tá đang ôm chàng thiếu niên đó. Người anh yêu không phải là Bảo Lam sao? Lẽ nào – suy đoán như một dòng điện chạy qua não cô. Người "bạn gái" mà anh nói chính là...
- Chị nhiều chuyện quá, Quý Vãn. – Bích Kỳ, em gái Ân Tá dùng chiếc muỗng nhỏ xúc một thìa cà phê sữa, thong thả cho vào miệng. – Anh trai em sao có thể là loại người đó.
Quý Vãn gật mạnh:
- Là thật đấy! Chị thấy anh ấy ôm một chàng trai, ngay giữa phố luôn.
Bích Kỳ không tin. Tối hôm đó sau khi về nhà, Ân Tá ngồi trên salon phòng khách đọc tạp chí Tài Kinh, cô ôm chặt cổ anh từ phía sau, luôn miệng gọi "anh yêu" khiến Ân Tá bực mình:
- Sao em cũng học theo Quý Vãn vậy?
- Học theo cô ấy để sau này câu được chàng rể giàu! – Bích Kỳ mỉm cười ngồi xuống salon, tiện tay cầm một quả táo để trên bàn cho vào miệng gặm, không hề nữ tính chút nào. – Anh, nghe nói anh có bạn gái rồi hả? – Lời còn chưa nói dứt đã vang lên tiếng vỡ trong phòng bếp, một chàng trai khuôn mặt thanh tú vội vàng chạy ra:
- Xin lỗi, xin lỗi, em rửa tay không cẩn thận ᴆụng vào cái bát bên cạnh, chổi để ở đâu ạ?
Chị Huệ giúp việc vội nói:
- Không cần đâu, cậu An, cậu là khách, tôi quét là được rồi, cậu cứ nghỉ ngơi đi.
- Thế sao được. – Bảo Lam lắc đầu tỏ ý xin lỗi. – Làm vỡ bát chắc sẽ trừ tiền lương của chị phải không? Bây giờ em đi mua một cái bát khác để đền.
- Được rồi. – Ân Tá đặt tờ báo lên bàn, vẫy tay gọi An Ninh. – Không cần phải phiền phức nữa, em lại đây, anh giới thiệu em gái anh cho hai người quen biết. – Anh kéo Bích Kỳ ra. – Đây là em gái anh, Lâm Bích Kỳ.
Vốn dĩ lúc đi dạo phố hứng chí lên mới theo Ân Tá về nhà, không ngờ vừa mới tới đã làm vỡ bát, lại còn gặp em gái anh. An Ninh đành đi tới chào hỏi:
- Chào bạn, mình là An Bảo... An Ninh.
Bích Kỳ cười:
- Làm gì có ai giới thiệu tên mình mà cũng sai như thế. – Cô cười trông rất đáng yêu, khuôn mặt đẹp như một bông hoa đào, làn da trắng hồng mịn màng. Bích Kỳ nhìn chàng trai tên là "An Ninh" trước mặt, "cậu" khoảng 17, 18 tuổi, cũng tương tự như độ tuổi của mình, khuôn mặt thanh tú, nụ cười trong sáng, trông thư sinh hơn nhiều so với những người bạn cùng độ tuổi nhưng lại không có vẻ gì chơi bời, nghịch ngợm. Ai nói không có tình yêu sét đánh? Bích Kỳ nhìn chàng trai trước mặt, lập tức thích luôn, chỉ có mấy phút mà trái tim cô đã hướng về "cậu".