Tình yêu là một lần cảm cúm - Chương 22

Tác giả: Đào Tử Hạ

Hai tên bắt cóc kéo cô tới góc tường thấp của trường, nhét cô vào một chiếc xe tải nhỏ màu trắng đậu bên đường. Trong lúc hoảng sợ, cô nhìn thấy một cửa hàng ở cách đó không xa vẫn còn đang mở cửa, thế là cô cố hết hơi sức cuối cùng, hét lên:
- Cứu tôi! Cứu tôi!
- Muốn ૮ɦếƭ hả? – Hai tên bắt cóc chém một dao lên trán cô, Bảo Lam xây xẩm mặt mày rồi ngất đi...
Khi tỉnh lại, trước mắt cô tối om, chỉ nghe có tiếng một người phụ nữ dịu dàng nói:
- Cô tỉnh rồi hả? Cô đã hôn mê suốt ba ngày nay rồi.
Cô sờ xung quanh, chiếc ga trải giường bằng bông lạnh lẽo, một sợi dây nhựa lạnh lẽo hơn đang cắm trên tay phải cô để truyền dịch, sờ một chút nữa, cô sờ thấy chiếc áo khoác của người phụ nữ vừa lên tiếng.
Cũng lạnh lẽo như thế.
- Cô An, cô yên tâm đi, tôi là y tá. Nơi này là bệnh viện, cô bị thương nên hãy yên tâm nghỉ ngơi mấy hôm. – Cô y tá nói.
- Bọn bắt cóc đó đâu? Đã bắt được chúng chưa?
- Chạy mất rồi. Gần đây trong tỉnh thường xuyên xảy ra các vụ việc nữ sinh đại học bị bắt cóc, có những người bị cưỡng Hi*p rồi bị Gi*t, ai ngoan ngoãn nghe lời thì bị ép đi ზáɳ ԃâɱ. Haiz... – Cô y tá thở dài. – Nghe nói cô có một chiếc máy báo động? Đúng là thông minh. Nếu không có thể cô đã bị...
Bảo Lam nghe một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, cũng may là đã thoát nạn. Uncle Rain đúng là thông minh, con gái sau khi trưởng thành còn gặp nhiều nguy hiểm hơn khi còn nhỏ. Cô đưa tay lên sờ mắt, y tá lập tức ngăn lại:
- Ấy, tay bẩn lắm, đừng sờ vào đó.
Trước mắt tối đen, cô không thể mở mắt ra, dường như có cái gì đó dính chặt lại. Bảo Lam run rẩy hỏi:
- Y tá, mắt của em...
- Không sau, chỗ từ lông mày tới mí mắt bị bọn chúng chém rách, cũng may không bị thương tới nhãn cầu, vết thương phải mấy ngày nữa mới khỏi.
- Có ảnh hưởng tới thị lực không? Có để lại vết sẹo không? – Cô lo lắng hỏi.
- Thị lực thì sẽ không làm sao đâu, nếu điều trị tốt thì vết sẹo cũng rất nhỏ, sau này trang điểm nhẹ một chút là sẽ không nhìn thấy đâu. – Cô y tá cười. – Con gái lúc nào cũng thích đẹp. Đúng rồi, người nhà của em đâu? Hóa đơn làm phẫu thuật rồi tiền điều trị ở chỗ bác sĩ, đang chờ người nhà em tới ký tên.
Người nhà? Tháng này mẹ về quê, "người nhà" chỉ có một mình cô. Bảo Lam nghĩ tới đây, thẫn thờ không nói nên lời. Y tá còn tưởng rằng cô muốn ngủ, bèn nhắc cô nếu cảm thấy không thoải mái thì ấn chiếc chuông ở đầu giường.
- Đây, chính là cái này. – Cô đặt tay Bảo Lam vào chỗ nút ấn, nói với cô vị trí, Bảo Lam bây giờ giống như một người mù, không nhìn thấy gì, không thể nào chịu đựng được bất cứ sóng gió nào nữa.
Y tá đã ra khỏi phòng, cô vẫn thẫn thờ nằm trên giường, mỗi thớ thịt trên người cô đều như đang bị những con kiến gặp nhấm. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng nước ở bình dịch truyền đang nhỏ xuống. Cô cảm thấy có người tới gần cô, không khí trở nên ấm áp hơn, thế là cô cất giọng sợ hãi:
- Ai đó?
Không ai trả lời.
Chắc là không có ai, cô không mời ai tới thăm, cô y tá vừa nãy cũng ra ngoài rồi. Cô cảm thấy thật khó chịu, nếu cứ thế rồi bị mù, cả đời này lúc nào cũng phải rờ rẫm thì làm thế nào? Đừng nói là khả năng tự ăn, tự mặc, ngay cả việc sống thôi cũng đã khó khăn rồi. Trong mũi cô có mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, cô muốn khóc, nhưng nước mắt vừa chảy ra đã kích thích vào mí mắt, khiến mắt đau đớn khôn cùng, thế là cô không dám khóc nữa, cố nuốt nước mắt ngược vào trong. Vai run lên, nghe thấy tiếng khóc nhưng không thấy nước mắt chảy ra.
- Mẹ ơi... mẹ ơi. – Lúc này cô vẫn còn gọi mẹ, tiếng gọinghẹn ngào. – Mẹ ơi... mẹ ơi.
Tay cô được một bàn tay khác ấm áp hơn ôm lấy.
Bàn tay đó còn ấm áp hơn bàn tay của mẹ.
Còn có người khác?
Cô kinh ngạc rút tay về:
- Ai đó?
Nhưng người kia vẫn giữ chặt tay cô trong lòng bàn tay ấm áp của mình.
- Là anh. – Giọng nói quen thuộc lên tiếng. – Đừng sợ, anh luôn ở đây.
- Ân Tá? – Nước mắt lại tràn ra, lần này cô mặc kệ cơn đau ở mí mắt, nắm chặt lấy tay anh. Những hoài nghi, những sợ hãi cô đều đã quên hết, lúc này có người quen ở bên cạnh cũng như được ở cùng người thân.
- Đừng sợ, bọn chúng chưa làm gì em cả, vết thương ở lông mày cũng không sâu, chịu khó nghỉ ngơi là không sao hết. – Ân Tá xoa xoa khuôn mặt cô. – Bảo Lam là cô gái xinh đẹp nhất, chắc chắn sẽ không sao đâu.
-... Không còn xinh nữa rồi... – Cô ấm ức nói. Có tiếng cánh cửa mở ra rồi tiếng bước chân tới gần. Mắt không nhìn thấy gì, nghe thấy bất cứ tiếng động nào ở xung quanh đều vô cùng nhạy cảm. Cô nhỏm người dậy, hỏi. – Lại ai tới hả?
Một giọng đàn ông xa lạ:
- Tôi là bác sĩ, tới kiểm tra tình trạng sức khỏe cho cháu. – Nói rồi ông cẩn thận vén một góc Chick mắt cho cô. Cảm giác đau nhói, Bảo Lam vội nắm chặt tay Ân Tá.
- Đừng sợ, đừng sợ. – Ân Tá an ủi cô, hai bàn tay ấm áp của anh ôm chặt tay cô vào trong. Giây phút đó, cô đã hiểu ra...
Không phải Ân Tá không thể xa được cô
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc