An Kỳ khoanh tay đứng nhìn xung quanh, bên cạnh cửa sổ phòng vệ sinh có một chiếc ghế, vẫn còn in vết chân chưa khô, cô bật cười, gọi Ân Tá tới xem:
- Này, con nhóc đó chắc chắn là chạy trốn từ cửa sổ.
Ân Tá nhìn ra ngoài, bên ngoài là một vườn hoa nhỏ. Lúc sáng tỉnh dậy, anh luôn ở nhà bếp và phòng khách, bên ngoài lại có nhân viên cửa hàng, nếu Bảo Lam đi cửa trước, chắc chắn nhân viên sẽ nhìn thấy. Chẳng nhẽ cô ra về từ lối này thật sao?
- Việc gì phải như thế? Chẳng nhẽ vì thấy tôi tới nên cô nhỏ sợ quá bỏ trốn rồi? – An Kỳ thầm vui trong lòng, một con nhóc vô văn hóa như vậy, cho dù Ân Tá có động lòng thì sau này cũng sẽ không chịu được lâu.
Trong căn phòng vẫn còn vương lại mùi hương của cô, nhưng cô đã đi rồi, mang theo cả linh hồn Lâm Ân Tá. Ân Tá đứng ૮ɦếƭ trân ở chỗ cũ, An Kỳ nhắc nhở anh:
- Này, nhẫn của tôi đâu?
- À, chờ một chút. – Anh kéo ngăn kéo ra, nhưng không tìm thấy chiếc hộp nhung đỏ đựng nhẫn. Chẳng nhẽ anh lại nhớ nhầm sao? Ân Tá tìm khắp nơi, trong tủ sách, bàn trà, sôfa.
Không có, góc nào cũng tìm rồi, nhưng vẫn không tìm thấy.
- Không phải chứ? – An Kỳ sốt ruột. – Ngày kia tôi phải đeo nó rồi, vào lúc quan trọng như thế này, cậu đừng có chơi trò mất đồ với tôi.
Ân Tá tìm khắp một vòng mà không tìm thấy, chán nản xoa tay rồi xin lỗi bạn mình:
- Chắc là tôi quên ở văn phòng công ty rồi, chị đi làm trước đi, tôi tìm thấy rồi mang qua cho.
- Thực sự là ở công ty? – An Kỳ hỏi bằng giọng nghi ngờ. – Liệu có phải bị cô nhỏ kia lấy mất rồi không?
- Chị nghĩ đi đâu vậy? – Ân Tá giận dữ ngắt lời cô.
- Thế thì sao cô ta phải chạy? Lại còn trèo qua cửa sổ, chẳng phải vì có tật giật mình thì là gì? – Cô phân tích kỹ lưỡng, càng khẳng định phán đoán của mình, Ân Tá làm việc gì cũng rất chắc chắn, anh đã biết là chiếc nhẫn này đối với cô rất quan trọng, sao có thể quên chỗ để nó được?
- Vậy cậu nói đi, cậu đặt ở chỗ nào trong phòng làm việc? Chắc chắn là bị con nhóc tiện tay "cầm nhầm" rồi. – An Kỳ nghiến răng. – Nghĩ không ra phải không? Cậu đừng có bao biện cho nó nữa, nếu không thì nó chạy làm cái gì?
- Được rồi, được rồi. – Ân Tá cầm chìa khóa lên. – Tôi đưa chị đi làm. – Anh cau mày, khóa cửa lại, đúng là anh đã để nhẫn ở nhà, nhưng mà ở chỗ nào nhỉ?
- Em biến thành con trai mà vẫn đẹp. – Liệt Nùng nhìn một lượt, Bảo Lam trước mặt anh cao hơn bình thường 15 phân, chiếc cằm thanh tú, khuôn mặt sắc nét, hàng lông mày rậm, đúng là mẫu con trai mà các cô gái đều thích. Liệt Nùng khoanh tay đứng cười, cứ như thể việc biến thân của cô không liên quan gì tới anh.
– Cũng may là không biến thành mèo hay là chó, nếu không thì anh chẳng biết ăn nói với em thế nào.
Bảo Lam thực sự muốn Gi*t ૮ɦếƭ "ân nhân cứu mạng" của mình:
- Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào mới biến trở lại được?
- Cái này, cái này... – Liệt Nùng ngượng ngùng xoa tay. – Cái này anh vẫn chưa biết.
- Anh... – Bảo Lam không biết phải nói gì.
- Sự thay đổi do tác dụng phụ của thuốc gây ra có thể sẽ kéo dài, cũng có thể chỉ là tạm thời, nhưng nhất định phải do cảm cúm hoặc các nhân tố khác kích thích, nó mới bộc phát. – Liệt Nùng phân tích. – Bảo Lam, em bị cúm hả?
Đúng lúc đó cô lại hắt xì hơi, đêm qua dầm mưa, bị cảm là đương nhiên.
- Ngoài bị cảm cúm, có còn nhân tố kích thích nào khác không? – Liệt Nùng nhớ lại lần trước cô uống thuốc cảm chung với rượu, kết quả là bị hôn mê và bị biến đổi.
Lần trước việc biến đổi rất ngắn, chỉ xảy ra biến đổi ở da và một số cơ quan khác trên cơ thể, đâu có triệt để như lần này.
- Có phải em lại uống rượu không? Hay là có nhân tố kích thích nào rất mạnh? Bảo Lam, em phải nói với anh, không thì làm sao anh giúp được em.
Cô nhớ lại nụ hôn tối hôm qua, đỏ mặt nói:
- Ừm... dạ có, tối qua em... hôn.
- Hôn? – Liệt Nùng ghen tị hỏi. – Với ai?
Anh lấy ra một chiếc hộp đựng nhẫn từ túi áo khoác, đưa cho An Kỳ.
- Tìm thấy rồi, bị rơi ở góc của sôfa.
An Kỳ mở hộp ra, đúng là chiếc nhẫn đính một viên kim cương hình vuông. Thực sự là cô đã hiểu lầm An Bảo Lam, cô ấy không hề lấy trộm nhẫn. An Kỳ hơi ngượng, nhưng không biết phải làm thế nào.
- Tôi đã nói rồi, chị tôi không lấy trộm nhẫn! – Chàng thiếu niên kích động nói với An Kỳ. – Chị phải xin lỗi chị tôi.
Ân Tá không hiểu rõ nguồn cơn:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
An Kỳ chỉ cười lạnh lùng:
- Nhờ ơn của cậu, chỉ hiểu lầm thôi. – Cô xoa xoa viên kim cương tượng trưng cho sự vĩnh hằng. Ân Tá vịn vai Tiểu Ninh:
- Cho dù là hiểu lầm gì thì anh cũng xin lỗi em.
- Chị ta nói chị em lấy trộm nhẫn!
Đôi mắt Ân Tá thoáng tối sầm lại, nhưng anh vẫn mỉm cười đẩy Tiểu Ninh ra khỏi phòng.
- Đều là hiểu lầm cả. Còn em, em hãy giúp chị em hoàn thành nốt công việc đi. Sau này anh sẽ đền cho em sau.
- Này, tôi đã đồng ý cho cậu ta làm việc ở tòa soạn này đâu! Chỗ chúng tôi không nhận trẻ con. – An Kỳ phản đối.
- Chẳng thông tình đạt lý gì cả. – Ân Tá cười cô. – Nếu không dịu dàng hơn, tôi thực sự không dám giới thiệu bạn trai cho chị đâu.
- Cậu!! – An Kỳ tiện tay cầm sấp tài liệu ném mạnh, Ân Tá tránh qua một bên. Cô đứng sau bàn làm việc, đằng sau ánh sáng, hơi thở ngày càng dồn dập. Giây phút này, cô như một động vật thân mềm nhỏ bé thoát khỏi lớp vỏ cứng của mình, tỏ ra vô cùng yếu đuối. Cô muốn hỏi Ân Tá, vì sao lúc nào anh cũng bảo vệ An Bảo Lam như vậy? Tại sao anh không yêu cô?
- Ân Tá... – An Kỳ đau lòng gọi.
Ân Tá quay đầu lại.
- Không... không có gì. – Cô Ⱡồ₦g chiếc nhẫn vào ngón tay áp út. – Tôi thích lắm, cảm ơn cậu đã giúp tôi mua được nó.
- Bạn bè mà, cảm ơn cái gì, chị làm việc đi. – Ân Tá đóng cửa phòng lại.
Một lúc lâu sau, nghe thấy tiếng chân anh xa dần, cô mới thở dài, đứng lên khỏi chỗ ngồi, khẽ vặn lưng rồi ngồi xuống chiếc ghế bành đặt cạnh cửa sổ. Trước mặt cô là cảnh biển rộng lớn, mặt biển đau lòng cuộn lên từng con sóng nhỏ. Thời trẻ tuổi bồng bột đã qua đi, như một giấcmộng.
Cô lấy chiếc nhẫn trên ngón tay vô danh ra, vừa sờ vào mặt trong nhẵn thín, gọi điện thoại cho bộ phận bán hàng của chiếc nhẫn này. Lần đặt nhẫn này, cô còn dặn dò thợ kim hoàn phải khắc tên tiếng Anh "Ann" của cô lên mặt trong của nhẫn.
- Đương nhiên, đương nhiên, cô An, thợ kim hoàn của chúng tôi đã theo đúng yêu cầu của cô, khắc chữ "Ann" vào mặt trong của nhẫn. Nếu cô thấy không hài lòng, có thể mang tới để sửa, chúng tôi sẵn sàng phục vụ cô.
- Ừm, được rồi. Cảm ơn.
Dập điện thoại. Chiếc nhẫn mà Ân Tá đưa cho cô, bên trong nhẵn thín, không có một dấu vết nào.
Chẳng có gì cả.