Đúng là tôi đã nghe mấy lời đồn đại về cô, nhưng Bảo Lam, tôi vẫn tin tưởng vào năng lực làm việc của cô. Cho dù những cái này có phải cô viết ra hay không, chỉ hy vọng sau này cô tiếp tục cố gắng, ngày kia giao chuyên đề mới tới cho tôi, OK?
- Chủ biên, những cái này đúng là do em viết, không thể nào lại có tòa soạn khác dùng rồi! – Bảo Lam vẫn muốn biện minh cho mình, nhưng An Kỳ lại lạnh lùng ngắt lời:
- Nếu thực sự là do cô viết, chứng tỏ cô có thực lực, vậy thì viết một cái khác hay hơn để chứng minh bản thân đi.
Có điện thoại gọi tới, An Kỳ vội nhấc máy lên nghe, giọng nói gắt gỏng lập tức trở nên dịu dàng hơn:
- Thì ra là tổng giám đốc Lưu à, dạ vâng, 6 rưỡi chiều, chúng ta gặp nhau sẽ nói về chuyên mục quảng cáo đó...
Bảo Lam cầm xấp báo cáo, ấm ức đi ra khỏi phòng chủ biên.
Cô vừa bước ra, mấy đồng nghiệp vừa nãy vẫn nhìn chằm chằm vào phòng chủ biên đều đồng loạt cúi đầu, làm như không nhìn thấy gì. Bảo Lam âm thầm quay về chỗ ngồi, bên tai lập tức vang lên những tiếng cười khúc khích.
Thì ra bất cứ góc nào trên thế giới này đều như vậy. Trên màn hình hiện lên khung cửa sổ chat MSN, Tiểu Thang hỏi:
- Chủ biên vừa nói gì cậu hả? Lúc đi ra, nhìn sắc mặt cậu tệ lắm!
- Cảm ơn.
- Đúng rồi, có phải cậu là do Lâm Ân Tá giới thiệu vào không?
- Hử?
- ... Có tin đồn! Nghe nói chủ biên rất thích anh Lâm, nhưng anh Lâm lại quan tâm tới cậu. Cậu cẩn thận kẻo bị chủ biên ghét đấy.
Bảo Lam bất giác thấy sợ hãi. Thì ra là có chuyện đó. An Kỳ thích Ân Tá, vậy Ân Tá có thích An Kỳ không? Mối quan hệ giữa họ hình như không bình thường.
Bảo Lam cắn môi, không biết vì sao, trong lòng cô cứ thấy khó chịu.
Tối hôm đó bận viết báo cáo chuyên đề tới nửa đêm, lúc đi xuống bãi đỗ xe ở dưới lầu, xung quanh tối om, chẳng thấy bóng dáng bảo vệ đâu. Bảo Lam rảo nhanh bước chân, đôi giày cao gót gõ lên nền xi măng, trong đêm tối lại càng thêm rõ ràng. Trời quá khuya nên cô không dám đứng chờ ở bến xe buýt, bèn ra sức chạy, chỉ cần chạy qua khỏi bãi đỗ xe này, tới góc đường bên kia là có thể bắt taxi về nhà.
Đêm khuya, gió to, bỗng dưng có một chiếc xe dừng ngay bên cạnh Bảo Lam, khiến cô hoảng sợ toát mồ hôi lạnh.
Người ngồi trong xe mở cửa sổ rồi thò đầu ra ngoài. Đó là Ân Tá:
- Bảo Lam?
An Kỳ ngồi bên cạnh Ân Tá, "dịu dàng" nói:
- Ai dà, Ân Tá xem kìa, người mà cậu giới thiệu quả là chăm chỉ, làm thêm cho tới tận giờ.
- Lên xe đi, đừng đi một mình buổi đêm. – Ân Tá quay đầu xe lại đưa Bảo Lam về nhà rồi mới đưa An Kỳđi.
Nhìn chiếc xe của anh rời đi, nghĩ lại cô gái xinh đẹp trang điểm kỹ càng ngồi cạnh anh, Bảo Lam soi mình trong tấm kính cửa sổ bên đường, nhìn bộ dạng làm thêm mệt mỏi và tiều tụy của mình, thấy mình thật là thê thảm.
Ân Tá, anh đang hẹn hò với An Kỳ sao?
Hai người đang yêu nhau sao?
Ngày hôm sau, vừa tan học là Bảo Lam vội vã tới tòa soạn, quả nhiên An Kỳ cố tình gây khó dễ cho cô, không những nói là cô tới muộn, trừ của cô 100 tệ mà còn bắt cô lấy được bản kế hoạch quảng cáo có chữ ký của Tổng giám đốc Lưu trước khi ông rời khỏi văn phòng ở Công ty quảng cáo Hằng Đại.
- Bây giờ là 6 giờ, Tổng giám đốc Lưu thường về lúc 6h30. Bản kế hoạch này rất quan trọng với tạp chí của chúng ta, hôm nay nhất định phải mang về. – An Kỳ khẽ nhướng mày lên, ra lệnh cho những người khác theo cô vào phòng họp.
- Còn đứng đấy làm gì, chúng ta đi thôi. – Tiểu Thang cầm chìa khóa xe công ty lên, hai người lái xe vội vàng đi tới văn phòng của ông Lưu, nhưng ông vẫn còn đang họp. Tiểu Thang lấy ra mấy tờ giấy kẹp trong tập tài liệu đưa cho cô. – Đi phô tô ba bản, tớ ở đây chờ ông ấy. – Cậu hạ thấp giọng. – Nghe nói ông Lưu này háo sắc lắm, một mình cậu đứng ở đây chờ, tớ sợ nguy hiểm.
Thì ra là như vậy. Cô cảm kích gật đầu, cho dù thế nào thì chạy đi chạy lại cũng còn hơn là ở cạnh một người đàn ông trung niên hiếu sắc. Công ty này không cho người ngoài sử dụng máy phô tô, cô xuống lầu, đi một đoạn rất xa mới tìm thấy một cửa hàng phô tô, còn đang bận thì Tiểu Thang gọi điện thoại tới.
- Bảo Lam, đứng chờ đói quá, nhân tiện mua cho tớ bát cá viên về nhé.
- Ừ. – Cô chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, đồng ý luôn, tới lúc mang sấp tài liệu đã phô tô và bát cá viên lên đến nơi, cô nhìn thấy tổng giám đốc Lưu và An Kỳ đang đi cùng nhau.
- Chủ biên! – Bảo Lam chào An Kỳ theo phản xạ.
An Kỳ đang vui vẻ đứng cạnh ông Lưu, ánh mắt cô ta lướt qua bát cá viên mà Bảo Lam cầm trong tay.
- Chẳng phải tôi bảo cô tới chờ tổng giám đốc Lưu sao? Cô đi đâu hả? Nếu không phải tôi tới đột xuất, có phải là cô định trốn việc luôn không?
- Cái này là... – Còn chưa chờ Bảo Lam giải thích, Tiểu Thang đã vội vàng tranh lời. – Chủ biên, Bảo Lam vẫn còn nhỏ, khó tránh khỏi sai sót. Giờ cũng không sớm nữa, chúng ta đưa tổng giám đốc Lưu tới quán ăn lần trước, được không?
- Lại phát hiện ra chỗ nào mới hả? – Ông Lưu rất hưng phấn, vội đi theo An Kỳ. Bảo Lam thận trọng đi theo đằng sau.
An Kỳ lườm cô.
- Cô không cần phải đi theo.
- Dạ? – Bảo Lam khựng người lại. An Kỳ nói với Tiểu Thang:
- Sau này cậu nhận mấy kế hoạch mà Bảo Lam đang làm, còn nữa, từ mai cậu chuyện lên làm chính.
- Vậy em làm gì ạ? – Bảo Lam hỏi.
- Cô? – An Kỳ khinh miệt nói. – Yên tâm đi, cô là người Ân Tá giới thiệu tới, tôi sẽ không đuổi việc cô đâu. – Nói rồi quay đầu bỏ đi. Tiểu Thang đi qua Bảo Lam, vỗ nhẹ tay lên vai cô tỏ ý an ủi.
- Ngốc quá, làm việc gì cũng phải động não. – Cậu ta ném lại một câu "cố lên" rồi chạy vào thang máy, cứ như thể bát cá viên vừa nãy là do cô tự mua chứ chẳng iên quan gì tới cậu ta ca.
Cửa thang máy đóng lại, Bảo Lam còn nghe thấy An Kỳ khen Tiểu Thang là làm việc nghiêm túc và có trách nhiệm.
Tối hôm đó, cô sụt sùi quay về nhà, hắt xì hơi liên tục, cửa nhà lại bị khóa trái bên trong. Chắc là mẹ lại đưa tình nhân về nhà.
- Mẹ? Mở cửa! Mở cửa!
Bảo Lam ấm ức đập cửa, bên trong chẳng có ai lên tiếng. Từng cơn gió thổi mạnh qua hành lang, quất vào mặt Bảo Lam, lạnh buốt.
Điện thoại cũng không có ai nhấc máy.
Cô biết cánh cửa này sẽ không mở ra nữa.
Bảo Lam bắt đầu run lên từng chập, chạy xuống dưới lầu gọi điện thoại cho Ngải Linh Linh.
Điện thoại thông, nhưng đầu dây bên kia là giọng của một chàng trai.
- A lô? – Giọng nói khàn khàn như dính lại, rất dịu dàng.
- Ân Tá? Sao lại gọi tới số điện thoại của anh nhỉ? – Cô nhìn màn hình điện thoại, giọng nói lắp bắp. – Xin lỗi, em gọi nhầm, em... em... – Một cơn gió lớn thổi đến khiến cánh cửa kính ở đại sảnh vang lên loảng xoảng, cả người cô như rơi vào một kho đá lạnh buốt.
Lạnh lẽo, ấm ức, thất vọng.
Sống mũi cay cay, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên hai gò má lạnh buốt, giọng nói của anh xé rách cả cái lạnh và sự cô độc, khiến cô cảm thấy mình vẫn còn đang sống.