Sự Thật “Chị dâu, chị thực sự không đợi anh Ninh sao? Anh ấy sắp đến rồi.”
Kéo theo vai li, ngay đằng trước là cửa xuất cảnh rồi, Đinh Hồng vẫn cố níu giữ Lâm Nhược Kỳ.
“Không cần. Chính vì không muốn gặp anh ấy, chị mới cố tình bay chuyến trước.”
Lâm Nhược Kỳ nắm chặt hộ chiếu và vé máy bay trong tay, từng bước, từng bước đi theo dòng người tiến về phía trước. Cố gắng phớt lờ nỗi đau đớn dưới đáy lòng, cô chưa bao giờ được lựa chọn cả.
Nửa tháng trước, ngay đêm đầu tiên cô một mình chăm sóc Cố Hạo Ninh trong ICU, ngay khoảnh khắc đồng hồ vừa điểm mười hai giờ, bóng đen đáng sợ kia lần nữa hiện ra trước mặt cô.
“Không phải ông đã hứa với tôi, chỉ cần tôi không nói ra sự thật, ông sẽ để anh ấy sống sao?” Cô trừng mắt nhìn gương mặt cười lạnh lẽo của Hắc Vô Thường, phẫn nộ chất vấn.
“Có sao? Ta hứa với ngươi điều đó ư? Hình như ta chỉ nói, một khi ngươi làm trái lời thề, nói ra sự thật, hắn sẽ lập tức mất mạng, chứ không hề hứa chỉ cần ngươi giữ lời, ta có thể bảo đảm hắn sống trường sinh bất lão, đúng không?”
Hắc Vô Thường khoanh tay, đứng nghiêng nghiêng bên cửa sổ, nhìn dáng vẻ ung dung kia của hắn, ánh mắt Lâm Nhược Kỳ căm hận đến toé máu.
“Thế rốt cuộc ông muốn gì? Muốn lấy mạng anh ấy ư? Nếu ông thực sự Gi*t ૮ɦếƭ anh ấy, tôi… tôi…”
“Ngươi sao?”
“Có làm ma tôi cũng quyết không tha cho ông!”
“Ha ha ha!” Hắc Vô Thường bật cười vang như vừa nghe thấy chuyện khôi hài nhất thế gian, gương mặt lạnh như băng tựa hồ cũng dịu đi đôi phần bởi tràng cười thoả thuê ấy. “Làm ma cũng không tha cho ta? Nói mà không biết ngượng mồm! Chẳng lẽ ngươi quên rồi sao, ta chính là Hắc Vô Thường ở Minh Giới, ngươi có muốn làm ma, còn phải thông qua ải của ta trước đã!”
Hắn lắc đầu vẻ thương hại, nhìn người đàn bà đã sắp bị giày vò đến phát điên trước mặt, cuối cùng quyết định không trêu đùa cô nữa. “Ta không rảnh phí lời với ngươi nữa, kỳ thực ta đến đây chẳng qua là để nói cho ngươi biết, lần này là kiếp nạn định sẵn trong đời hắn, có vượt qua được hay không còn phải xem tạo hoá của hắn. Nhưng mà, dù hắn vượt qua kiếp nạn này, sau khi tỉnh lại, ngươi vẫn phải tuân theo lời hứa, nếu không, hắn sẽ xuống hoàng tuyền ngay tức khắc!”
“Vậy tôi có thể dùng thân phận trước kia để gọi tên anh ấy, giúp anh ấy tỉnh dậy không?” Thấy Hắc Vô Thường sắp biến mất, Lâm Nhược Kỳ vội vàng hỏi.
Bóng lưng Hắc Vô Thường chợt khựng lại, hắn đáp với vẻ hơi bực mình: “Ta nói rồi, sau khi hắn tỉnh lại, ngươi giữ lời hứa là được. Còn muốn ta nói mấy lần nữa?”
Dứt lời, Hắc Vô Thường phẩy tay, chớp mắt biến mất.
Thế là bắt đầu từ hôm đó, cô bèn dùng thân phận của Tiểu Phong, kề miệng bên tai Cố Hạo Ninh, không ngừng kể lại dĩ vãng trước kia của cả hai, ngân nga bài hát mà hai người yêu thích.
Cuối cùng, cô đã đã gọi được Hạo Ninh tỉnh dậy. Nhưng cô lại không nỡ rời đi.
Nửa tháng qua, mỗi đêm, sau khi Cố Hạo Ninh ngủ say, cô lại lén đi vào phòng anh nhưng lại không dám đến gần, chỉ đứng xa xa, ngắm nhìn gương mặt tĩnh lặng chìm trong giấc ngủ của anh.
“Xin hỏi chị là Lâm Nhược Kỳ đáp chuyến MU542 bay đến Thượng Hải phải không ạ? Chào chị! Chúng tôi là nhân viên của sân bay, giờ chúng tôi sắp xếp cho chị check trong trước, được không ạ?”
Một giọng nói ôn hoà, lịch sự cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Nhược Kỳ, cô vội nói: “Được! Cảm ơn!”
Đinh Hồng giúp Lâm Nhược Kỳ xách hành lý, cùng cô đi về phía quầy check in.
Ba tiếng đồng hồ sau khi chuyến bay của Lâm Nhược Kỳ khởi hành, Cố Hạo Ninh cũng đáp máy bay trở về Trung Quốc.
Vết thương của anh đa phần đã lành nhưng vẫn chưa hoàn toàn khoẻ lại, công ty sắp xếp cho anh tiếp tục điều trị ở bệnh viện nhân dân thành phố sau khi anh về Thượng Hải.
Nằm trên ghế ngồi khoang hạng nhất, Cố Hạo Ninh nhìn Lạc Hân cùng cô tiếp viên lo liệu đồ ăn thức uống cho mình, có chút ái ngại. “Lạc Hân, lần này thực sự làm phiền em rồi!”
Đợi cô tiếp viên rời đi rồi, Lạc Hân mới khẽ nói: “Giám đốc Cố, anh đừng nói vậy. Lần này anh bị thương, chẳng phải cũng vì em sao? Nếu hôm đó không phải em cứ nằng nặc đòi đến trung tâm thương mại, chúng ta cũng chẳng gặp vụ nổ. Nếu không phải lúc đó anh chắn cho em, e rằng em đã…”
Lạc Hân nghẹn ngào không thốt nên lời. Đến giờ, hễ nghĩ đến cảnh ấy, cô cảm thấy khi*p sợ, hối hận vô cùng.
Ai ngờ trong giây phút đón mừng đại lễ ấy lại xảy ra vụ nổ bom. Khi tiếng nổ đầu tiên vang lên, cô còn ngỡ là đang đốt pháo hoa, lơ ngơ đứng đấy, nếu không phải lúc đó Cố Hạo Ninh nhanh tay đẩy cô xuống đất, nằm chắn bên lên, người bị thương nặng thậm chí tử vong e rằng là cô rồi.
“Đừng suy nghĩ nhiều. Anh không sao rồi. Đó là điều anh đáng phải làm.”
Cố Hạo Ninh khẽ cười, khẽ kéo tấm chăn trên người. Anh chưa bao giờ trách Lạc Hân. Đối với cô gái này, anh chỉ thấy bất lực và hổ thẹn.
“Không, chẳng việc gì anh đáng phải làm cả. Giám đốc Cố, anh không nợ em điều gì.” Lạc Hân ngẩng lên, điềm tĩnh nhìn thẳng vào Cố Hạo Ninh, đôi mắt đỏ hoe chứa đầy hối hận và đau xót. “Giám đốc Cố, anh không nợ em gì cả, thật đó. Tối hôm ấy, kỳ thực giữa chúng ta không xảy ra chuyện gì cả.”
“Cái gì?” Cố Hạo Ninh ngồi thẳng người dậy, nhìn với ánh mắt ngỡ ngàng. “Tối hôm đó giữa chúng ta không hề xảy ra chuyện gì?”
“Đúng!” Lạc Hân hít sâu một hơi. “Tối hôm đó, anh uống say bí tỉ, hoàn toàn mê man, bất tỉnh, nào còn cơ hội để xảy ra chuyện gì với em chứ? Là em sợ anh nôn mửa nên ૮ởเ φµầɳ áo của anh, dìu anh lên giường. Sau đó, em bèn ôm anh như thế, ngủ suốt một đêm.” Nói đến đây, Lạc Hân nở nụ cười tự giễu. “Lúc đó em thực sự điên rồi, ngỡ rằng lừa anh, nói chúng ta đã quan hệ là có thể ép anh ở bên em. Nhưng anh chưa bao giờ thích em, phải không? Lâm Nhược Kỳ đã đồng ý ly hôn với anh từ lâu rồi nhưng anh cũng chưa bao giờ muốn ở cùng em, đúng chứ?”
“Lạc Hân, anh…” Cố Hạo Ninh chầm chậm tựa ghế, cụp mắt, không biết nên nói gì.
Kỳ thực lúc trước anh cũng từng hoài nghi, nếu quả thực anh có làm gì đó với Lạc Hân thì không thể không có một chút ấn tượng nào. Nhưng bất luận thế nào cũng không dám tin, cô gái này lại dùng chính danh dự và trinh tiết của mình để đặt cược, chỉ vì muốn ở bên anh.
“Hà tất em phải làm như vậy?” Im lặng hồi lâu, Cố Hạo Ninh đành thở dài.
Khoé môi Lạc Hân khẽ cong lên thành một nụ cười nhợt nhạt. “Đúng là em đã quá ngốc. Kỳ thực, em đã biết từ lâu, từ đầu chí cuối, người anh thích chỉ có một mình Vu Tiểu Phong. Còn em, chỉ là tình yêu đơn phương mà thôi!”
“Tiểu Phong…” Cố Hạo Ninh lầm rầm gọi tên cô, trên mặt tràn ngập sự day dứt và hối hận. “Cả đời này, người mà anh có lỗi nhất chính là Tiểu Phong. Nếu không có anh, cô ấy đã không ૮ɦếƭ.”
“Không, nếu không có anh, cô ấy và cả em, bọn em đã ૮ɦếƭ từ lâu rồi.” Lạc Hân nói rành rọt từng từ như muốn trút bỏ tất cả những buồn đau và u ám nơi Ⱡồ₦g иgự¢. Cô ngẩng đầu, kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy kinh ngạc và rúng động của Cố Hạo Ninh, chậm rãi cất tiếng. “Lần đầu anh và Tiểu Phong gặp gỡ, không phải là ba năm trước ở Pháp mà là mười ba năm trước, tại Thượng Hải. Anh vẫn còn nhớ chứ, vào kỳ nghỉ hè mười ba năm trước, trên sông Hoàng Phố của Thượng Hải, anh đã cứu sống vài đứa trẻ chơi đùa trên sông…”
“Mười ba năm trước?” Đôi mắt Cố Hạo Ninh nheo lại, trong ký ức của anh hiện lên cảnh tượng mười ba năm trước.
Hôm đó, anh bơi ở sông Hoàng Phố, đang định lên bờ thì nghe thấy vài tiếng cười lanh lảnh. Anh tập trung nhìn kĩ, thì ra là mấy đứa trẻ đang nô đùa dưới sông, cách bờ khá xa. Anh mỉm cười, không mấy để tâm, nhưng đột nhiên cảm thấy bất thường, vụt quay đầu lại, phát hiện một chiếc ca nô đang lao về phía mấy đứa trẻ đó nhưng bọn trẻ hình như không biết nguy hiểm đang đến gần.
Anh vội vã lớn tiếng hô hào mấy đứa trẻ ấy, vừa hô vừa nhanh chóng bơi về phía chúng, giục chúng lên bờ. nhưng ngay lúc nguy cấp ấy, một cô bé không biết có phải bị chuột rút hay không, chỉ thấy cô bé giãy giụa rồi chìm xuống, lòng anh phút chốc nóng như lửa đốt, vội vàng bơi qua nắm lấy cô bé, hối hả đẩy cô bé táp vào bờ. Sau đó, anh cùng bạn bè cô bé đưa cô bé vào bệnh viện, sau khi biết cô bé đã thoát khỏi nguy hiểm, anh thở phào nhẹ nhõm rồi rời khỏi.
Đối với anh, chuyện này chỉ là một khúc đêm nho nhỏ, đã sớm nhạt phai trong ký ức, nếu Lạc Hân không nhắc đến, có lẽ anh đã quên rồi.
“Chẳng lẽ Vu Tiểu Phong chính là một trong những đứa trẻ đó?”
“Đúng, Tiểu Phong chính là cô bé mà anh đã cứu hôm đó.” Lạc Hân gật đầu, khẳng định sự suy đoán của Cố Hạo Ninh. “Tuy anh rời đi ngay sau khi đưa bọn em đến bệnh viện nhưng Tiểu Phong đã hỏi thăm được tên anh. Cô ấy vốn định gặp mặt cảm ơn, ai ngờ lúc đó, anh vừa kết thúc đợt nghỉ hè và bay về Mỹ. Sau đó, cô ấy vẫn nhớ mãi ân nhân cứu mạng là anh, đến tận mười năm sau, hai người mới gặp lại nhau ở Pháp.”
“Thì ra là vậy!” Cố Hạo Ninh chầm chậm ngả người trên ghế. “Anh và cô ấy đã gặp nhau sớm vậy ư?! Sao cô ấy chưa bao giờ nhắc đến chuyện này?”
“Bởi cô ấy không muốn anh hiểu lầm tình cảm dành cho anh chỉ đơn giản là sự đền ơn, càng không muốn anh biết, cô ấy đã sớm phải lòng anh từ mười ba năm trước. Cô ấy không muốn dùng một tình cảm mà anh không hề hay biết để trói buộc, bắt anh phải đáp lại tình cảm ấy.”
Lạc Hân cúi gằm mặt, cô nhớ lại lần đầu khi nghe Tiểu Phong nói những lời này, cô từng cười cợt, bảo cô ấy quá ngốc, quá ngang bướng nhưng bây giờ, hình như cô đã phần nào thấu hiểu Tiểu Phong.
“Nhưng em nghĩ có lẽ giờ Tiểu Phong đã sẵn lòng để cho anh biết rồi. Nếu cô ấy biết anh luôn day dứt, giày vò bởi cái ૮ɦếƭ của cô ấy, nhất định cô ấy muốn anh biết rằng, anh từng cứu mạng cô ấy. Đối với anh, cô ấy chỉ có cảm kích, nhất định không muốn thấy anh vì cô ấy mà đau khổ thế này.”
”Thật ư? Cô ấy thực sự sẽ không trách anh ư?” Cố Hạo Ninh lẩm bẩm, đột nhiên anh vội ngẩng đầu, như sực nhớ đến điều gì đó. “Sao em lại hiểu rõ Tiểu Phong đến thế? Ban nãy em nói “anh đưa bọn em đến bệnh viện”? Bọn em? Em và Tiểu Phong?”
“Đúng!” Lạc Hân khẽ bật cười, rốt cuộc anh đã hiểu ra ẩn ý trong câu nói đó. “Mười ba năm trước, em cũng là một trong mấy đứa trẻ đó. Kỳ thực, em không có người thân nào ở nước ngoài, em cũng giống Tiểu Phong, đều lớn lên tại viện phúc lợi. Chúng em là bạn thân nhất của nhau.”
Nói rồi, Lạc Hân đứng dậy, kéo chiếc túi xách to đặt trong khoanh hành lý phía trên, lấy ra một quyển nhật ký.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve bìa cuốn nhật ký, đáy mắt ngân ngấn nước. “Tiểu Phong, cô ấy không biết rằng, mười ba năm trước, khi em đứng trên bờ, nhìn anh đỡ cô ấy lên mặt nước, em cũng đã phải lòng anh rồi!” Nhìn ánh mắt phức tạp khôn xiết của Cố Hạo Ninh, Lạc Hân khẽ mỉm cười chua chát và cay đắng. “Chuyện này, em chưa bao giờ kể cho Tiểu Phong nghe. Em nghĩ dù sao cũng chỉ là một ước mơ chôn giấu dưới đáy lòng, mãi mãi cũng không thể thành hiện thực được. Nhưng em không ngờ, Tiểu Phong lại gặp lại anh ở Pháp. Lúc đó, cô ấy phấn khởi đến mức tức tốc gọi điện thoại đường dài để báo cho em nghe tin này. Trong khoảnh khắc ấy, em thực sự kinh ngạc đến lặng người. Lúc đó, em vừa ghen tị và ngưỡng mộ cô ấy biết chừng nào. Nhưng chỉ vài tháng sau, Tiểu Phong buồn bã nói với em, hai người đã chia tay. Thì ra anh đã kết hôn, cho nên cô ấy chỉ có thể chôn chặt tất cả tình yêu dưới đáy lòng, mang tất cả hồi ức tươi đẹp giữa hai người ghi chép trong cuốn nhật ký này để làm niềm an ủi duy nhất của cô ấy suốt quãng đời còn lại.”
Lạc Hân đưa cuốn nhật ký cho Cố Hạo Ninh, anh lật từng trang, từng trang, nét chữ xinh xắn của Tiểu Phong đập vào mắt anh, chợt cảm thấy có gì đó vô cùng quen thuộc…
“Hai năm trước, Tiểu Phong về nước đúng lúc em đang đi công tác, liền để cô ấy tạm ở trong phòng trọ em và bạn thuê chung. Không ngờ đến khi em quay về, cô ấy đã… Em vô tình trông thấy cuốn nhật ký này, biết được mọi chuyện xảy ra giữa hai người. Em vừa đọc nhật ký vừa Ⱡồ₦g ghép anh trong ký ức và anh trong nhật ký vào nhau, nào ngờ phát hiện mình càng tò mò và xao xuyến trước a. Em như mê muội, bắt đầu tìm cơ hội tiếp cận anh… Em nghĩ dù sao Tiểu Phong cũng không còn, có lẽ em có thể thay thế cô ấy cùng anh đi hết quãng đời này. Thế là em làm theo những tình tiết trong nhật ký, dần dần tiếp cận anh. Quả nhiên, trong đêm sinh nhật cô ấy, anh đã ngộ nhận em là cô ấy…”
“Đừng nói nữa!” Cố Hạo Ninh mệt mỏi nhắm mắt lại, suy sụp nằm tựa vào ghế, như đã đánh mất tất cả hy vọng và sức sống. “Thì ra em đã dùng nhật ký để gọi anh dậy. Anh còn ngỡ Tiểu Phong đã thực sự đến tìm anh…”
“Gọi anh dậy?” Lạc Hân cau mày nghi hoặc. “Người gọi anh dậy không phải là em, mà chính là vợ anh, Lâm Nhược Kỳ.”
“Lâm Nhược Kỳ?” Cố Hạo Ninh hoàn toàn không thể tin nổi. “Sao cô ấy lại đột nhiên xuất hiện? Cô ấy đến Thái Lan rồi à?”
“Chị ấy nghe Đinh Hồng nói anh xảy ra chuyện nên vội vã chạy đến đây thăm anh. Chính chị ấy đã túc trực bên anh, gọi anh suốt hai ngày trong ICU. Sau khi anh vượt qua cơn nguy hiểm, chị ấy thường lén đến thăm anh những khi anh ngủ say. Mãi đến sáng hôm nay, chị ấy mới cùng Đinh Hồng bay về nước. Em thấy chị ấy vẫn yêu anh, rất yêu anh, hơn nữa, chị ấy còn mang thai đứa con anh, đã hơn bảy tháng rồi!”
“Con?” Cố Hạo Ninh gần như không chịu nổi một chuỗi những bất ngờ liên tiếp này. Lâm Nhược Kỳ đã mang thai con của anh ư? Thế sao cô ấy còn rời xa anh?
“Đúng! Chị ấy nói nửa năm trước, khi rời đi, chị ấy không hề hay biết mình đã có thai hơn một tháng. Em từng hỏi chị ấy, nếu vẫn còn yêu anh và mang thai con của anh, tại sao không lần nữa trở về bên anh? Chị ấy nói, anh và chị ấy ở bên nhau sẽ không hạnh phúc.”
“Anh và cô ấy ở bên nhau sẽ không hạnh phúc?” Cố Hạo Ninh sững sờ lặp lại câu nói nghe quen tai này. Đúng rồi, là Tiểu Phong, Tiểu Phong đã từng hỏi anh, cô ở bên anh, đối với anh là hạnh phúc hay đau khổ.
Nhưng sao Nhược Kỳ cũng nói câu tương tự thế? Cô trước nay luôn ngang bướng, kiêu căng là thế, từ bao giờ đã biết đặt mình vào vị trí của người khác để nghĩ cho anh rồi?
Cố Hạo Ninh luôn nghĩ rằng, Lâm Nhược Kỳ rời đi là bởi cuối cùng cô ấy đã nghĩ thông suốt, không muốn hứng chịu cuộc hôn nhân không tình yêu này, hoặc bởi chính cái đêm anh không về đó. Chẳng lẽ anh sai rồi? Cô ấy bỏ đi có khi nào là vì muốn tác tђàภђ ђạnh phúc của anh? Cô ấy còn mang thai nữa! Còn từ ngàn dặm xa xôi bay đến Thái Lan để chăm sóc anh?!
Phút chốc, Cố Hạo Ninh cảm thấy đầu óc rối bời, anh không cách nào chấp nhận sự thực này, cũng không thể nào hiểu nổi tại sao Lâm Nhược Kỳ lại làm vậy. Người phụ nữ mà anh quen biết hơn ba mươi năm, đầu ấp tay gối suốt mười mấy năm này đột nhiên khiến anh cảm thấy lạ lẫm quá đỗi.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Khác với vẻ căng thẳng, sửng sốt của Cố Hạo Ninh, Lạc Hân đã cảm thấy hoàn toàn thoải mái.
Cuối cùng, những gì phải nói đều đã nói hết. Cô lấy một ly rượu vang, lặng thinh cầm trên tay, dòng chất lỏng óng ánh sắc đỏ như ngọc đang sóng sánh trong ly, trông kiều mị như toả ra từ ánh sáng cuối cùng của sinh mạng bùng cháy, mãnh liệt đến mức khiến con tim run rẩy.