Kinh Ngạc “Hạo Ninh à, hôm qua con làm việc đến khuya ư? Sao lại ôm laptop ngủ quên thế?” Sáng mùng Ba, mẹ Hạo Ninh không thấy con trai dậy, bèn đẩy cửa bước vào phòng. Ai ngờ trông thấy Hạo Ninh đang tựa lưng vào đầu giường ngủ mê mệt, trên đùi vẫn còn đặt laptop. Tiết trời rét buốt, ngủ như thế suốt đêm chẳng phải sẽ cảm lạnh sao?
“Dạ, không sao. Mấy giờ rồi mẹ? Đến lúc đưa cơm sáng cho cha rồi à?” Giọng Cố Hạo Ninh pha chút mệt mỏi nhưng anh vẫn nhanh chóng đứng dậy mặc áo, bước vào nhà vệ sinh.
“Tám giờ rồi. Hay là con không cần đi với mẹ đâu! Mẹ tự đi xe buýt cũng được. Đêm qua con thức khuya lắm hả? Hay là ngủ thêm chút đi?” Bà nhìn con trai với ánh mắt lo lắng, nghĩ sớm biết vậy đã không gọi Hạo Ninh dậy rồi.
“Con không sao, con khỏe! Mẹ đừng bận tâm nữa, ra ngoài đợi con, con ra ngay !” Cố Hạo Ninh cười, đẩy mẹ ra khỏi phòng. Năm mới sao có thể để mẹ một mình ngồi xe buýt vào sáng sớm thế này chứ? Thế chẳng phải làm con bất hiếu quá sao!
Vội vàng ăn sáng, Cố Hạo Ninh đưa mẹ đến bệnh viện.
“Ông sao rồi? Vẫn khỏe chứ?” Bà vừa múc cháo cho chồng vừa hỏi thăm.
“Tôi đã khỏe lại rồi, bà mau mau làm thủ tục cho tôi xuất viện đi! Ngày nào cũng bắt cả nhà chạy tới chạy lui thế này, tốn công tốn sức quá!”
“Cha, sao cha lại nhắc đến chuyện ra viện nữa? Hôm qua không phải con đã nói rồi sao, phải đợi bác sĩ xác nhận không còn vấn đề gì thì mới được…” Cố Hạo Ninh thoáng rầu rĩ.
“Bác sĩ xác nhận, bác sĩ xác nhận, có bệnh viện nào lại không muốn bệnh nhân ở thêm vài ngày hòng kiếm được nhiều tiền hơn? Chờ họ xác nhận không có vấn đề gì thì bắt cha phải đợi đến chừng nào nữa hả…”
“Bác Cố, sao nổi nóng vậy?” Cha Hạo Ninh đang cáu gắt, bất chợt Giang Hàn Phi mỉm cười, bước vào.
Sáng nay vừa khéo Giang Hàn Phi đi kiểm tra bệnh nhân bị vỡ lá lách mới được đưa vào tối qua, thấy vẫn còn chút thời gian, anh bèn tạt ngang qua đây để xem thử, ai dè vừa bước vào đã nghe thấy tiếng bác trai oang oang phàn nàn về bệnh viện.
“Ồ, bác sĩ Giang, sao bác sĩ lại đến rồi? Mời bác sĩ ngồi!” Mẹ Hạo Ninh vừa nhận ra anh là Giang Hàn Phi, bác sĩ điều trị cho Lâm Nhược Kỳ trước kia, liền lịch sự chào hỏi.
“Không sao, không sao, tối qua cháu tình cờ gặp cô Lâm, biết bác Cố nằm ở đây. Hôm nay đi ngang qua bèn rẽ vào xem thử.” Giang Hàn Phi khoát tay, cười nói với bác gái, đi thẳng đến bên giường của bác trai. “Nghe nói do huyết áp của bác đột nhiên tăng cao nên phải đưa vào đây? Chuyện này không thể khinh thường được, lơ là một chút dễ dẫn đến xuất huyết não lắm. Nằm viện theo dõi thực sự rất cần thiết, bác sĩ cũng phải chịu trách nhiệm về bác chứ, phải không?
“Ấy, cái này bác biết, bác cũng chỉ là không muốn con cái lo lắng…” Cha Hạo Ninh qủa thực rất có thiện cảm với Giang Hàn Phi.
Khi Giang Hàn Phi phẫu thuật cho Lâm Nhược Kỳ, ông và vợ lén đưa phong bì cho anh, nào ngờ anh từ chối thẳng. Khi ấy, bác sĩ Giang cười nói với hai người: “Bệnh viện đã trả lương cho cháu rồi nên không có chuyện nhận bồi dưỡng đâu ạ!” Câu nói đó khiến hai vợ chồng ông vừa cảm động vừa ngượng ngùng. Sau đó, trong quá trình giúp Nhược Kỳ hồi phục, Giang Hàn Phi còn thường xuyên cùng ông bà thảo luận các phương án điều trị cho cô. Thái độ nghiêm túc, tận tình với bệnh nhân ấy khiến ông và vợ rất yên tâm. Cho nên những lời Giang Hàn Phi nói vẫn có sức nặng khiến ông chịu tiếp thu.
“Bác khỏe mạnh, con cái mới có thể yên tâm chứ ạ!” Giang Hàn Phi cười khuyên.
“Ừ phải, ừ phải…” Ông bối rối gật đầu.
“Vẫn là lời của bác sĩ Giang có tác dụng nhất! Hạo Ninh à, chắc con chưa từng gặp bác sĩ đúng không, đây chính là bác sĩ Giang, người đã điều trị cho Lâm Nhược Kỳ trước kia…” Mẹ Hạo Ninh định giới thiệu Giang Hàn Phi cho con trai, chợt di động của Cố Hạo Ninh đổ chuông, anh đành ái ngại gật đầu xin lỗi Giang Hàn Phi rồi lập tức cầm điện thoại, ra ngoài.
“Haizz, thằng con này của bác, từ sáng đến tối cứ bận bịu việc gì không biết…” Bác trai vội giải thích cho Giang Hàn Phi, vẻ hơi ngại ngùng.
Thì ra đó chính là chồng của Lâm Nhược Kỳ, Giang Hàn Phi nhìn theo Cố Hạo Ninh, có chút thất thần, anh ta tài giỏi, nhã nhặn thế kia, quả thật trông rất xứng đôi với Lâm Nhược Kỳ…
Giang Hàn Phi cùng cha mẹ Hạo Ninh hàn thuyên đôi câu rồi cáo từ, Lâm Nhược Kỳ bèn tiễn anh. Đi chưa được mấy bước, hai người liền trông thấy chồng cô đang đứng nói chuyện điện thoại ở hành lang. Cố Hạo Ninh đang trò chuyện với bạn anh luật sư của mình, Tiêu Bình.
“Cậu phải đi công tác một tháng ư? Sao đột ngột vậy… Chuyện của tôi không sao… Cha tôi nằm viện rồi… Không vấn đề gì lớn, chỉ là huyết áp tăng cao thôi. Giấy tờ ly hôn cứ để ở chỗ cậu đi, đợi cậu về rồi hẵng nói tiếp… Ừm, tôi mới đi công tác về hồi trước Tết, chắc trong thời gian ngắn sẽ không đi nữa…”
Giang Hàn Phi sửng sốt quay sang nhìn Lâm Nhược Kỳ, hai người sắp ly hôn ư? Hơn nữa, ông xã của cô trước Tết đã về rồi? Sao tối qua cô lại bảo anh ta vẫn chưa về? Trông thấy gương mặt điềm tĩnh của Lâm Nhược Kỳ, anh không khỏi lấy làm ngạc nhiên, chẳng lẽ cô đã sớm đoán trước được chuyện này? Rốt cuộc giữa cô và chồng đã xảy ra chuyện gì?
“Tôi, tôi xin về phòng trước. Hôm nay, cảm ơn anh nhiều.” Nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của Giang Hàn Phi, Lâm Nhược Kỳ cũng không muốn giải thích. Thậm chí, không đợi Giang Hàn Phi trả lời, cô đã xoay gót bước nhanh vào phòng, chỉ để lại Giang Hàn Phi đứng như trời trồng, trân trân nhìn bóng cô nhanh chóng khuất đi, Cố Hạo Ninh hình như cũng không hề hay biết, đứng nói chuyện điện thoại cách đó không xa…