Nói Dối Lâm Nhược Kỳ trở về phòng bệnh. Cha Hạo Ninh đang đọc báo, vừa thấy cô bước vào, không kìm được cất tiếng hỏi: “Về nhanh vậy con? Sao không trò chuyện thêm với Hạo Ninh?”
“Chẳng phải Hạo Ninh còn phải về ăn cơm với mẹ sao? Thế nên con bảo anh ấy về sớm.” Lâm Nhược Kỳ cầm lấy bình nước, rót một cốc nước nóng cho ông rồi nhẹ nhàng rút tờ báo trên tay ông ra. “Cha, đọc báo hao tổn tinh thần lắm, để con đọc cho cha nghe nhé!”
“Nhược Kỳ à, con càng ngày càng hiểu chuyện rồi đó!” Ông tháo kính, cười, nói: “Cha thấy hôm nay thái độ của Hạo Ninh đối với con đã tốt hơn nhiều, dẫu sao cũng là vợ chồng bao năm, ít nhiều vẫn có tình cảm với nhau. Có lẽ do gần đây quá bận bịu công việc, tâm trạng nó không được tốt, con hãy khoan dung hơn nhé?”
“Con biết rồi ạ.” Lâm Nhược Kỳ cúi đầu, dìu ông nằm xuống rồi cầm lấy tờ báo. “Cha, hồi chiều mục thời sự đã đọc rồi, giờ con đọc cho cha nghe bản tin kinh tế được không?”
“Được!” Ông nhắm mắt lại.
Sau khi đọc vài đoạn tin tức, cũng đã gần chín giờ tối. Lâm Nhược Kỳ thấy ông như đã ngủ thi*p đi, bèn chậm rãi chỉnh ánh sáng đèn giường sang mờ tối rồi lẳng lặng bước ra ngoài.
Cô không dám đi xa, bèn ngồi trên băng ghế ở hành lang trước cửa phòng bệnh. Mãi đến lúc này, những giọt nước mắt mà cô cố nén suốt buổi tối mới lã chã tuôn rơi.
Cô phải làm sao? Rốt cuộc phải làm sao? Ban nãy khi ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc trên người Cố Hạo Ninh, nhìn dáng vẻ tiều tụy, đau buồn của anh, cô đã buột miệng thốt ra câu: “Không nên tự giày vò bản thân mình nữa”, để rồi trông thấy vẻ mặt thống khổ pha lẫn chua xót khôn cùng của anh, cô gần như không kìm được, chỉ muốn nói cho anh biết cô chính là Vu Tiểu Phong…
Cô thực sự không chịu đựng nổi nữa. Người đàn ông đó, người đàn ông yêu cô say đắm và cô cũng yêu anh tha thiết đứng ngay trước mặt cô, nhưng hai người lại không thể nhận nhau. Chỉ có thể trơ mắt nhìn anh bị bao vây trong nỗi bi ai và tuyệt vọng cùng cực, trơ mắt nhìn anh từng bước, từng bước xa rời thế giới của cô nhưng bản thân lại không thể nói, không thể giải thích, càng không có sức lực để cứu vãn…
Đầu vùi sâu giữa hai cánh tay, cô khóc tức tưởi trong im lặng. Cô bất lực biết bao, phía trước chỉ là một màn đen dày đặc sâu thăm thẳm, chẳng thấy được một tia hy vọng mong manh…
“Tiểu Dương, chốc nữa cô nhắc nhở y tá bên khoa Thần kinh tình hình của bệnh nhân này, bảo họ lưu ý chặt chẽ! Nhỡ xảy ra bất kỳ tình huống gì, lập tức gọi cho tôi!” Giang Hàn Phi vừa sải bước vừa dặn dò Dương Tuyết Tuệ.
“Vâng. Hi hi, bệnh nhân này cũng khá may mắn! Không ngờ lại được gặp anh!” Dương Tuyết Tuệ cười, nói với Giang Hàn Phi.
Bệnh nhân đó bị tai nạn, được đưa vào khoa Ngoại tổng quát bọn cô cấp cứu hồi bảy giờ tối. Theo lý mà nói, phòng bệnh khoa Ngoại đã đủ giường, không thể bố trí phẫu thuật thêm nữa. Nếu rơi vào tay bác sĩ khác, không chừng đã phải sắp xếp chuyển viện. Nhưng Giang Hàn Phi lại đồng ý tiếp nhận, bởi anh nhanh chóng chuẩn đoán người bệnh đó rất có thể bị vỡ lá lách, nếu buộc phải chuyển viện nữa, e là khó qua khỏi. Cho nên Giang Hàn Phi đã quyết định dứt khoát, lập tức bảo Dương Tuyết Tuệ đưa ngay bệnh nhân vào phòng phẫu thuật. Vừa trông thấy khoang bụng được mổ ra của bệnh nhân, Dương Tuyết Tuệ liền hãi hùng, toàn thân mướt mồ hôi lạnh. Quả nhiên lá lách đã vỡ! Nếu ban nãy chuyển viện, e rằng chưa tới nơi, người đó đã ngừng thở rồi!
Phẫu thuật xong, Giang Hàn Phi lại phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm phòng bệnh giúp bệnh nhân. May thay bên khoa Thần kinh vẫn còn giường trống, hai người bèn đưa bệnh nhân qua đó.
“Gặp ai cũng đều như nhau thôi!” Giang Hàn Phi chỉ khẽ cười nhạt. Đang định qua phòng hút thuốc làm một điếu để tỉnh táo lại, chợt thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc đằng trước, anh bất giác sững người.
“Đó là người nhà của ai nhỉ? Trời rét căm thế này, ngồi ở hành lang không sợ ૮ɦếƭ cóng sao?” Dương Tuyết Tuệ cũng nhìn thấy cô gái đang ngồi trên băng ghế ở đầu hành lang kia, không khỏi lấy làm kỳ quái. Thường thì trước cửa phòng mổ mới có thân nhân ngồi đợi, hiếm khi thấy có người ngồi trước cửa phòng bệnh giữa đêm khuya thế kia.
“Cô đi gặp y tá bên khoa Thần kinh trước đi, tôi qua đó xem thử.” Giang Hàn Phi che giấu cảm giác sửng sốt trong lòng, điềm tĩnh nói. Cô gái ấy chính là Lâm Nhược Kỳ, thậm chí trên người cô còn mặc chiếc áo khoác khi đến khu vui chơi cùng hai chú cháu anh hôm qua. Nhưng sao cô lại ở đây? Một mình ngồi trước phòng bệnh lẻ loi nhường kia? Ánh đèn sáng tỏ hắt bóng trên lưng cô, thấm đượm nỗi bi ai và thê lương đến khó tả.
“Vâng!” Dương Tuyết Tuệ cũng không hỏi nhiều, liền đi về phía phòng y tá khoa ngoại Thần kinh.
“Cô có cần giúp đỡ không?” Bước đến cạnh Lâm Nhược Kỳ, Giang Hàn Phi khẽ hỏi.
Lâm Nhược Kỳ sực ngẩng đầu, ngỡ ngàng. “Bác sĩ Giang?”
Nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của cô, Giang Hàn Phi chỉ cảm thấy trái tim mình thắt lại. “Cô sao thế? Sao lại ở bệnh viện? Cô không khỏe ư?”
“Tôi… không sao. Bố chồng tôi đột nhiên lại tăng huyết áp nên phải nhập viện, tôi chỉ là vào chăm nom thôi. Xin lỗi, để anh chê cười rồi!” Lâm Nhược Kỳ cố nặn nụ cười gượng gạo, bối rối, lấy từ túi áo ra một bịch khăn giấy, vội vàng lau nước mắt.
Biết được sức khỏe của cô không có vấn đề, Giang Hàn Phi bèn thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên cạnh. “Có gì đâu mà chê cười. Không phải hôm qua tôi đã nói rồi sao, tôi tình nguyện làm thùng rác dự bị để cô trút bầu tâm sự, đừng nói mới qua có một ngày mà tôi đã bị hủy tư cách rồi nhé?”
Giọng anh nhẹ nhàng, vẻ mặt hòa nhã, dạt dào ý cười ấm áp, ánh đèn sáng tỏ rọi xuống đáy mắt sâu thẳm của anh trông lấp lánh rạng ngời, quyến rũ muôn phần. Anh yên lặng nhìn Lâm Nhược Kỳ, cô không khỏi lúng túng cuối cùng nước mắt cũng ngừng rơi, cười ngượng ngùng. “Cảm ơn anh!”
“Đừng khách sáo!” Giang Hàn Phi duỗi thẳng hai chân, uể oải tựa lưng vào thành ghế. “Đúng rồi, sao người nhà lại để cô chăm nom? Cô xuất viện còn chưa đầy một tháng mà, vẫn cần tĩnh dưỡng nhiều. Ông xã cô đâu? Anh ta không đến à?”
“Anh ấy đi công tác chưa về.” Trong tiềm thức, Lâm Nhược Kỳ không muốn bất kỳ ai hoài nghi và dị nghị về Cố Hạo Ninh. Đây là lần đầu cô nói dối trước mặt Giang Hàn Phi, cô bối rối quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt thẳng thắn, sáng rực của anh.
“Ồ, thế cô cũng phải chú ý nghỉ ngơi nhiều nhé! Ở hành lang lạnh lắm, tốt nhất cô nên vào trong phòng! Có gì cần giúp đỡ, cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.” Nói xong, Giang Hàn Phi liền đứng dậy. Đêm nay đến phiên anh trực nên không thể rời nơi trực quá lâu.
“Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn anh!” Lâm Nhược Kỳ cũng đứng dậy, khẽ mỉm cười đáp lại, đưa mắt nhìn anh rời đi. Sau đó, cô bước vào phòng, đến bên chiếc giường trống kế bên cha Hạo Ninh rồi nằm xuống.