Chỉ Trích “Cha mẹ, con về rồi, Hạo Ninh, anh có nhà không?” Vu Tiểu Phong vội vàng chạy về nhà thì gặp cha của Cố Hạo Ninh đang ngồi xem ti vi trong phòng khách, nhưng không thấy bóng dáng anh đâu.
“Con về rồi à? Sao ra ngoài lâu thế? Trưa cũng không về nhà ăn cơm?” Mẹ Hạo Ninh từ trong bếp bước ra, có phần bất mãn hỏi. Tết nhất chẳng thấy bóng dáng con dâu đâu, còn tưởng nó ra ngoài mua đồ, kết quả về với hai bàn tay trống trơn, thế cả ngày trời ở bên ngoài để làm gì?
“Con…” Vu Tiểu Phong nhất thời không biết nên viện cớ gì, dù thế nào cũng không thể bảo do không muốn làm chướng mắt Cố Hạo Ninh nên cô mới ra ngoài lánh mặt.
“Ây da, mẹ nó, Nhược Kỳ ra ngoài hẳn là có chuyện! Bà quản nhiều thế để làm gì? Không phải nó đã về rồi sao? Nhược Kỳ, Hạo Ninh đang trong phòng đó. Hồi sáng nó cũng ra ngoài, vừa mới về. Không biết có phải mệt quá mà ngủ quên rồi không, con vào xem thử đi, lát nữa nhớ ra ăn cơm.”
Cha vội lên tiếng giàn hòa, bảo Vu Tiểu Phong vào trong xem Cố Hạo Ninh.
“Dạ, con cảm ơn cha. Vậy… con xin phép vào trong.”
Vu Tiểu Phong cũng không tiện nói nhiều, đành cảm ơn bác trai một câu rồi hối hả đi vào phòng.
“Hạo Ninh, anh…”
Vu Tiểu Phong tưởng Cố Hạo Ninh đang nghỉ ngơi, bèn rón rén bước vào. Ai dè Cố Hạo Ninh đang ngồi bên mép giường, trên giường vung vãi giấy tờ. Cô đưa mắt nhìn kĩ, nào ngờ đều là ảnh của cô và Cố Hạo Ninh trước kia, có cả một số tài liệu.
“Lâm Nhược Kỳ, rốt cuộc cô muốn gì hả?”
Cố Hạo Ninh nhìn cô chòng chọc, ánh mắt băng lạnh cơ hồ như muốn làm đông cứng bước chân của cô. Tiểu Phong không dám tiến gần hơn, đành dè dặt hỏi: “Em… em sao hả?”
“Đủ rồi! Lâm Nhược Kỳ!” Cố Hạo Ninh mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt rồi mở ra. Trong ánh mắt của anh, ngoại trừ giá lạnh, còn ứ đầy niềm căm ghét tột cùng. “Đừng có đóng kịch trước mặt tôi nữa! Tôi biết hết rồi, sáng nay cô đến viện phúc lợi của Vu Tiểu Phong, đúng không?”
“Viện phúc lợi? Sao anh biết em tới đó? Anh… anh cũng tới đó rồi ư?”
Vu Tiểu Phong nhìn anh, thầm mừng rỡ, anh đến viện phúc lợi, anh vẫn còn nhớ chuyện cô luôn đi thăm viện vào mùng Một hằng năm ư?
“Đúng, tôi có đến đó, nếu không thì sao tôi biết được cô cũng mò đến chỗ đó hả?” Cố Hạo Ninh lạnh lùng ngắt lời cô. “Lâm Nhược Kỳ, cô đến viện phúc lợi để làm gì? Cô đã hại ૮ɦếƭ Tiểu Phong rồi, còn muốn gì nữa? Chẳng lẽ còn muốn kéo cả viện ૮ɦếƭ cùng sao? Có phải cô điên rồi không?”
“Em… em không có, em chỉ muốn đến thăm viện phúc lợi thôi…”
Niềm vui mừng dưới đáy mắt Vu Tiểu Phong trong phút chốc tắt phụt, sao cô lại quên mất, cô giờ đây… là Lâm Nhược Kỳ.
“Đừng đóng kịch trước mặt tôi nữa! Tôi không phải thằng đần! Kết hôn cùng cô mười năm, quen biết cô cũng gần ba mươi năm, cô là cái ngữ gì tôi còn lạ sao? Cô mà lại muốn viếng thăm viện phúc lợi ư?” Cố Hạo Ninh cầm một xấp giấy tờ, hằn học ném về phía Lâm Nhược Kỳ.
“Tất cả những gì cô điều tra về Tiểu Phong tôi đều xem hết rồi! Lâm Nhược Kỳ, tôi cảnh cáo cô, cô không được tiếp tục quấy rối viện phúc lợi! Còn nữa, không được quấy rầy bất kỳ ai ở bên cạnh Vu Tiểu Phong, cô nghe rõ chưa?!”
Bị tập hồ sơ đập mạnh vào người, Vu Tiểu Phong lùi lại vài bước, bối rối ngã phịch xuống sàn. Cô sửng sốt nhìn Cố Hạo Ninh, anh không cho phép cô đến viện phúc lợi ư?
“Tôi hỏi cô nghe rõ chưa?” Cố Hạo Ninh đứng phắt dậy, cao giọng hỏi.
“Em…” Vừa mở miệng, nước mắt không kìm được thi nhau tuôn trào nhưng Vu Tiểu Phong không còn sức lực để đưa tay lên lau.
Cô sững sờ nhìn Cố Hạo Ninh, không ngờ anh lại bảo vệ Tiểu Phong đến nhường này… Cô muốn mỉm cười nhưng tại sao Ⱡồ₦g иgự¢ lại đau buốt thế kia?
Cô thực sự không thể đến viện phúc lợi nữa sao?
Nơi duy nhất mà cô còn có thể gọi là nhà, nơi duy nhất mà cô còn cảm nhận được chút xíu ấm áp, sau này, thật sự không thể đến nữa sao?
Cô thẫn thờ nhìn Cố Hạo Ninh, nhìn người đàn ông yêu cô tha thiết tự tay cắt đứt nguồn suối ấm áp cuối cùng của cô.
“Đừng có trưng ra bộ dạng yếu đuối bị tổn thương đó trước mặt tôi.” Cố Hạo Ninh thu dọn đống tài liệu trên giường, đến gần Lâm Nhược Kỳ, giắt phắt tập hồ sơ trong lòng cô rồi vất nó vào cặp của mình cùng các tài liệu khác.
Liếc nhìn gương mặt giàn giụa nước mắt của Lâm Nhược Kỳ, Cố Hạo Ninh nói tiếp, giọng chẳng chút xót thương: “Từ khi cô nhẫn tâm nghiền nát mọi thứ của tôi, dù cô có làm vẻ mặt yếu đuối, vô tội lần nữa… thì cũng chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm!”
Dứt lời, Cố Hạo Ninh dứt khoát xoay gót bỏ đi. Rầm! Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng Vu Tiểu Phong.
Ghê tởm?
Vu Tiểu Phong ngoảnh đầu, nhìn theo bóng dáng Cố Hạo Ninh khuất sau cánh cửa, vẻ mặt ngỡ ngàng, cô quỳ sụp dưới sàn, ૮ɦếƭ lặng.
Cơn lạnh buốt thấu xương từ đầu gối lan khắp người, cô mở trừng mắt, như dốc cạn sức lực, đôi tay run rấy dữ dội.
Cố Hạo Ninh đang nói cô sao?
Không phải đâu, anh ấy đang nói Lâm Nhược Kỳ, không phải nói về mày, Tiểu Phong, không phải anh ấy nói mày đâu!
Một giọng nói hốt hoảng cất lên tận đáy lòng nhưng không sao đè nén được tiếng cười khẩy lạnh lùng kia. Người anh ấy nói chính là mày! Vu Tiểu Phong, mày bây giờ chính là Lâm Nhược Kỳ! Người Cố Hạo Ninh nói chính là mày!
Nỗi bi thương cuồn cuộn trào dâng, thời gian và không gian như ngừng lại, vạn vật cũng đông cứng trong khoảnh khắc này, không sao vượt qua được.
Hồi lâu sau, cuối cùng Vu Tiểu Phong cũng chầm chậm ngã úp xuống sàn, toàn thân như bị rút cạn sức lực. Mặt áp xuống nền sàn lạnh băng, khóe môi nở nụ cười nhợt nhạt, bi thương nhưng đầy cổ quái.
Cô gượng nhếch miệng cười, cười mãi.
Mày nên lấy làm vui chứ? Dẫu mày đã qua đời, Hạo Ninh vẫn còn yêu mày, vẫn thương xót, bảo vệ mọi thứ của mày, không phải sao?
Nhưng vậy thì sao nào?
Người anh ấy bảo vệ, người anh ấy yêu tha thiết là Tiểu Phong đang nằm dưới ngôi mộ giá lạnh kia, chứ không phải mày, không phải mày. Mày làm sao có thể nói cho anh ấy biết mày chính là Tiểu Phong? Mày không thể, mày không thể… Mày chỉ có thể để mặc anh ấy, để mặc người mày yêu nhất dùng thái độ lạnh nhạt, tàn khốc nhất nói thẳng với mày rằng, đối với mày, anh ấy chỉ có sự ghê tởm… Một cách thẳng thừng. Thiêu đốt tâm can.
Vu Tiểu Phong chậm rãi nhếch môi cười, chầm chậm cắn vào bàn tay mình nhưng đã không còn cảm thấy đau .
Không thể nói, thậm chí, đến cả nước mắt cũng là tội lỗi.
Chỉ có nỗi hun hút mịt mù, tuyệt vọng đến cùng cực kia đâm sâu vào mu bàn tay, để lại từng vết, từng vết đỏ thắm.
Dòng máu đỏ tươi chảy dài, nhỏ xuống sàn nhà vàng nhạt, từng giọt từng giọt, tí tách, lan ra thành những đốm loang lổ, nở rộ tươi thắm, trông hãi hùng đáng sợ.