Ngoại Truyện: Trẻ Con Tiếng gọi ‘đại ca’ của Tiểu Tinh làm Trần Nhĩ Nhã thần hồn điên đảo, trong lòng vui sướng, nhất thời cha mẹ là ai cũng quên, kéo tay Tiểu Tinh chạy về nhà.
“Không được.” Tống Sơ Nhất từ chối cho Tiểu Tinh đến nhà tị nạn, “Làm sai còn dám bỏ nhà đi là sao?”
Cái gì gọi là làm sai còn bỏ nhà đi! Hai nhà cùng một khu, cách nhau chưa đến mười thước đó! Trần Nhĩ Nhã oán thầm. Lần này Tiểu Tinh gặp nạn, nếu cậu không lấy khí phách đại ca giữ Tiểu Tinh lại, sau này đừng nghĩ làm đại ca nữa. Trần Nhĩ Nhã động não liền nghĩ đến một cách. Đó là dụ ba mẹ ra ngoài, cậu ở lại làm chủ nhà.
Trần Nhĩ Nhã đập lợn đất, những tờ tiền màu hồng rơi đầy đất. Đếm tiền. Trần Nhĩ Nhã rất hài lòng, không tồi, tổng cộng có năm nghìn đồng, đủ để làm việc. May mà mẹ rất dân chủ, không tịch thu tiền mừng tuổi của cậu. Trần Nhĩ Nhã cầm năm nghìn đồng đi tìm Tiểu Tinh.
“Có được không? Liệu có chọc tức mẹ em không?” Tiểu Tinh sợ bị Mạnh Nguyên Nguyệt dạy bảo, có chút lo lắng.
“Không sợ, anh ngẫm lại đi. Ba em giữ mẹ em chặt như vậy, nếu mẹ em tức giận, chắc chắn ba em sẽ muốn dỗ mẹ. Dỗ con gái ngoại trừ hoa tươi trang sức không phải còn có tuần trăng mật sao? Bọn họ vừa đi, chúng ta có thể có thế giới hai người.”
Thế giới hai người có phải có nghĩa là mỗi ngày đều được đọc truyện tranh không hạn chế, có thể xem phim hoạt hình, có thể làm lưới bắt chuồn chuồn, có thể bổ nhào lên giường… Làm gì cũng không có ai quản.
Tiểu Tinh tưởng tượng, càng nghĩ càng xúc động.
“Anh sẽ lấy cả tiền mừng tuổi của anh.” Tiểu Tinh hưng phấn nói, sợ tài chính của Trần Nhĩ Nhã không đủ.
“Không cần, chỗ này là đủ rồi, nhìn em đây!” Trần Nhĩ Nhã tự hào vỗ иgự¢, dặn dò Tiểu Tinh, “Đừng quên lời kịch đó.”
“Quên sao được, chúng ta là anh em, mẹ anh muốn ngoại tình, chúng ta sợ ba mẹ sẽ ly hôn nên tìm một người phụ nữ giả ℓàм тìин nhân của ba, khiến mẹ lo lắng, quay đầu lại sống với ba.” Tiểu Tinh hèn mọn nhìn Trần Nhĩ Nhã, “Trên TV mỗi ngày đều chiếu như vậy, anh nhớ rất rõ.”
Hai bạn nhỏ tay trong tay ra khỏi tiều khu, nhưng tìm ai để giả ℓàм тìин nhân của ba đây? Hai đứa đều nghĩ rất hay nhưng đến khi làm mới thấy nhức đầu. Lắc lư rất lâu, Trần Nhĩ Nhã mệt mỏi, đặt ௱ôЛƓ ngồi lên tảng đá bên đường.
“Đứng lên, bẩn ૮ɦếƭ mất!” Tiểu Tinh kéo cậu, Mạnh Nguyên Nguyệt làm bác sĩ nên rất sạch sẽ, Tiểu Tinh bị cô dạy dỗ nên từ nhỏ đã bị bệnh sạch sẽ.
Trần Nhĩ Nhã không muốn đứng lên. Trong lúc giằng co, Tiểu Tinh ngã trên đất. Mẹ ơi, bẩn quá! Tiểu Tinh nhìn đất cát trên tay và trên người, khóc.
“Xin lỗi, xin lỗi. Về nhà em sẽ tắm rửa, giặt quần áo cho anh.” Trần Nhĩ Nhã vội vàng đứng lên giải thích. Hai tay cậu quét trên mặt đất rồi bôi lên mặt, “Anh xem, em còn bẩn hơn anh, có thấy dễ chịu hơn không?”
“Ai muốn em làm như vậy?” Tiểu Tinh lại tức giận.
“Anh đừng khóc được không?” Trần Nhĩ Nhã đầu hàng, chạy quanh cậu, “Đại ca, em gọi anh là đại ca nhé? Anh đừng khóc được không?”
“Anh cứ khóc, ai bảo em làm mình bẩn như vậy.” Tiểu Tinh nói trong lòng, khóc càng to hơn.
Trần Nhĩ Nhã bị cậu dọa cũng khóc theo, nhất thời cả hai đều mắt đẫm lệ. Khi một cô gái mặt đầy nước mắt đi qua, hai bạn nhỏ đồng loạt bĩu môi, rồi lại đồng loạt trợn mắt. Chúng không khinh bỉ cô gái này lớn như vậy còn khóc bởi vì người này rất giống mẹ Nhĩ Nhã.
Trần Nhĩ Nhã quay sang nhìn Tiểu Tinh, sau đó trong lúc trao đổi bằng mắt, hai đứa đã đạt được ý kiến chung – chính là cô ấy!
“Dì à, dì giúp chúng cháu được không….” Hai đứa chạy đến giữ chặt cô gái, gạt lệ cầu xin. Nước mắt và bụi dính trên mặt trông rất đáng thương.
“Chuyện này có ổn không? Chuyện này sẽ làm ba mẹ các cháu cách xa hơn, nói không chừng còn ly hôn?” Cô gái do dự nói.
Cô này thật dễ lừa, Trần Nhĩ Nhã và Tiểu Tinh quay lại giơ chữ V với nhau. Trần Nhĩ Nhã khóc nói: “Không đâu, mẹ sẽ không ly hôn, mẹ không nỡ bỏ chúng cháu đâu. Dì không có con nên không biết, đối với người mẹ, quan trọng nhất là con mình.”
“Dì hiểu.” Một bàn tay cô gái đặt lên bụng, nước mắt tuôn rơi. Nếu không phải bị tên kia đá vào bụng sinh non, cô cũng không độc ác đến mức rời khỏi anh ta.
“Dì đồng ý rồi?” Trần Nhĩ Nhã biết mình hỏi thừa, vẻ mặt cô gái chứng tỏ cô đã đồng ý vô điều kiện với chúng.
“Ừm, đi thôi.” Cô gái gật đầu.
“Cảm ơn dì.” Trần Nhĩ Nhã vui mừng nhét tiền thù lao vào tay cô gái. Cô gái nhảy lên như bị điện giật.
“Sao các cháu có nhiều tiền như vậy? Trộm trong nhà sao?”
“Không phải. Đây là tiền mừng tuổi của cháu.” Trần Nhĩ Nhã vội vàng giải thích, còn nói: “Dì, chúng cháu không có cách nào khác, ngay cả tiền mừng tuổi cũng lấy ra rồi.”
“Dì, dì xem chúng cháu đáng thương như vậy hay nhận tiền giúp bọn cháu đi.” Tiểu Tinh xoa mắt đệm thêm vào.
Cô gái nhìn tiền trong tay, thở dài cất đi. Sau khi mang thai cô đã từ chức, hôm nay vội vàng bỏ đi trên người không có đồng nào, lại không muốn quay về nhà ba mẹ, chắc chắn ba mẹ sẽ bắt cô quay lại với tên kia. Bây giờ tạm thời nhận số tiền này, về sau sẽ trả lại sau.
“Dì à, dì cũng không cần làm gì hết. Khi ba mẹ cháu về, dì chỉ cần mắt đẫm lệ nhìn ba cháu một cái rồi chạy đi là được.” Trần Nhĩ Nhã nhỏ giọng dặn dò. Không thể làm quá được, mẹ mà tưởng thật ba lại không dỗ được thì xong đời.
Khi Trần Dự Sâm và Tống Sơ Nhất về nhà nhìn thấy cô gái trên salon mà ngớ ra. Đó là cô gái Quý Phong đã từng hẹn hò sao? Không phải đã kết hôn mang thai rồi sao? Nếu đúng như Quý Phong nói, bây giờ cô gái này phải mang thai sáu tháng rồi, tại sao bụng lại nhỏ thế kia?
Cô gái nhìn thấy Tống Sơ Nhất cũng ngơ ngẩn. Một lát sau, lắp bắp nói: “Xin lỗi, tôi nhầm nhà.”
Nói xong liền chạy mất.
Sao lại tự tiện đổi lời thoại? Trần Nhĩ Nhã và Tiểu Tinh nấp sau tủ lạnh quay ra nhìn nhau, còn đang than thở mất toi năm nghìn đồng thì thấy mẹ Nhĩ Nhã hô to, “Đừng đi!” rồi đuổi theo.
“Sơ Nhất, chậm một chút, cẩn thận một chút…” Ba Nhĩ Nhã cũng đuổi theo.
“Sao lại thế này? Vì sao lại không giống như trên TV?” Tiểu Tinh cảm thấy khó hiểu.
“Mặc kệ đi, dù sao cũng có phản ứng, phỏng chừng sau khi trở lại sẽ chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật.” Trần Nhĩ Nhã rất vui mứng tiếp đón Tiểu Tinh, “Bây giờ chúng ta là chủ nhà. Chơi gì bây giờ?”
“Trước tiên chơi lăn lăn đi.” Tiểu Tinh nghĩ nghĩ rồi nói.
“Giường em quá nhỏ, chúng ta sang giường của ba mẹ đi.” Trần Nhĩ Nhã biết Tiểu Tinh ưa sạch sẽ, chơi lăn lộn cũng không chơi trên mặt đất, mặc dù trên đất cũng rất sạch sẽ, không kém giường bao nhiêu.
Giường của ba mẹ Nhĩ Nhã rất lớn, hai đứa có lăn như thế nào cũng không rơi xuống đất, hơn nữa mặt trên là ngọc thanh mát rượi, rất thoải mái. Lăn hơn một giờ, Trần Nhĩ Nhã mệt mỏi, nằm bất động trên giường.
“Thừa dịp người lớn không ở nhà mở TV xem phim đi.” Tiểu Tinh nói.
“Em không muốn động đậy.” Trần Nhĩ Nhã hấp hối, dù sao cũng ít hơn hai tuổi, thể lực không thể bằng Tiểu Tinh được.
“Ai muốn em động. Không phải trên tường đối diện giường có TV sao?” Tiểu Tinh hèn mọn nhìn cậu, rồi lại nhìn xung quanh, thấy trên tủ đầu giường có điều khiển từ xa liền cầm đến.
Không giống điều khiển trong nhà, Tiểu Tinh cũng không để ý, cậu biết hãng không giống thì điều khiển cũng không giống. Nút bật nguồn rất dễ nhận, Tiểu Tinh ấn nút.
Tiếng nước chảy chậm vang lên, TV không có phản ứng, chiếc giường dưới thân hai đứa lại động, nệm phập phồng như sóng biển.
“Oa, giường nhà em thật cao cấp.” Tiểu Tinh tán thưởng, lại nén giận, “Sao em không nói sớm. Nếu không chúng ta cũng không cần lăn lộn cũng có thể chơi.”
“Em cũng không biết.” Trần Nhĩ Nhã giải thích, “Mẹ em nói phòng ngủ của ba mẹ rất bừa bãi, không cho em đi vào.”
“Hả? Thì ra cũng giống như két bảo hiểm của ba anh, không cho phép sờ vào. Chúng ta đừng chơi nữa, mau đi ra thôi.” Tiểu Tinh sợ hãi.
“Chơi đến khi ba mẹ em về thì ra.” Trần Nhĩ Nhã không muốn động đậy, sai bảo Tiểu Tinh, “Anh gọi điện cho ba mẹ em hỏi xem khi nào họ về.”
Cũng tốt, Tiểu Tinh cầm điện thoại trên tủ đầu giường gọi cho Tống Sơ Nhất, mẹ Nhĩ Nhã.
Tống Sơ Nhất và Trần Dự Sâm còn đang ở bệnh viện. Quả nhiên cô gái kia là người Quý Phong từng hẹn hò. Sau khi gả cho tên đàn ông đã cường bạo mình, tên kia cũng không quý trọng cô, hết đánh lại mắng, nói cô ở doanh trại Tào lại nghĩ về Hán, còn nhớ đến Quý Phong, nửa tháng trước anh ta đá vào bụng cô làm cô sinh non. Hôm nay ngay tại bệnh viện anh ta mắng cô nhu nhược yếu đuối, hại anh ta tốn nhiều tiền bạc, cô gái không chịu nổi chạy ra khỏi bệnh viện liền gặp Trần Nhĩ Nhã và Tiểu Tinh. Khi cô gái nhìn thấy Tống Sơ Nhất liền biết cô chính là người Quý Phong thầm mến. Nhớ tới Quý Phong, vừa hối hận vừa đau lòng chạy ra ngoài. Chạy quá nhanh cơ thể không chịu được liền té xỉu. Tống Sơ Nhất và Trần Dự Sâm đuổi theo vội vàng đưa cô đến bệnh viện Mạnh Nguyên Nguyệt đang làm.
“Chúng ta không về. Mẹ cháu cũng không về, ba cháu đến đây cùng mẹ cháu. Đêm nay cháu ở lại nhà dì cũng Nhĩ Nhã, đừng về nhà.” Tống Sơ Nhất dặn dò rồi vội vàng cúp điện thoại.
“Yeah! Quá tuyệt vời!” Tiểu Tinh cúp điện thoại hô to.
Sau khi nghe cậu truyền đạt lại, Trần Nhĩ Nhã cũng rất vui mừng lăn vài vòng trên giường. Cuộc sống không có người lớn quán lí thật tuyệt vời. Hai bạn nhỏ thương lượng nên chơi như thế nào. Xem phim hoạt hình, xem phim hay đọc truyện tranh? Không được, những việc này bình thường vẫn có thể làm, thời gian tự do quý giá dùng như vậy quá lãng phí. Lăn lộn? Không được, vừa rồi chơi rất lâu, đã chán rồi.
Làm túi lưới ra ngoài bắt chuồn chuồn? Ban đêm tối như mực không tìm được chuồn chuồn. Thà bắt muỗi còn hơn. Không được.
Hai đứa suy tính rất nhiều, nhất trí cảm thấy làm chuyện bình thường quá lãng phí thời gian.
“Chúng ta học nấu cơm xào rau nhé? Mỗi lần ba em bưng đồ ăn thơm ngào ngạt đi ra, mẹ em có vẻ rất vui.” Trần Nhĩ Nhã reo lên.
“Có lí, ba anh cũng nói, một người đàn ông tốt cần phải biết nấu ăn.” Tiểu Tinh đồng ý, ưỡn иgự¢ tựa hồ muốn nói anh chính là một người đàn ông tốt.
Nói là làm, hai đứa bé nhanh nhẹn rời giường đi vào bếp. Trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, tầng dưới là thịt, giữa là đồ ăn, trên là hoa quả sữa trứng.
Làm món gì đây? Làm như thế nào? Khi bắt tay vào làm, hai đứa quay sang nhìn nhau.
“Trước kia ba anh không biết nấu ăn, đều phải xem sách, nhà anh rất nhiều sách, anh sẽ về lấy.” Tiểu Tinh chạy về nhà, mang đến một chồng sách dạy nấu ăn cao bằng cậu.
Có sách dạy nấu ăn nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết. Hai bạn nhỏ không biết chữ.
“Không phải anh lớn hơn em hai tuổi sao?” Trần Nhĩ Nhã nén giận.
“Cô giáo không dạy chữ cho anh.” Tiểu Tinh uất ức. Tuy rằng cậu đã lên lớp lá ở nhà trẻ nhưng cô giáo cũng không dạy nhiều chữ. Hơn nữa, chỉ một chữ thì cậu biết nhưng xếp cạnh nhau cậu lại không hiểu.
Không hiểu sách viết gì nhưng hai đứa cũng không muốn bỏ cuộc. Người lớn đã nói bỏ dở giữa chừng rất đáng xấu hổ.
Lật sách, chữ không biết nhưng có thể nhìn hình. Hai đứa nghiên cứu nửa đêm, quyết định làm khay hoa quả.
Vấn đề lại xuất hiện. Tiểu Tinh chỉ cao hơn bàn bếp một cái đầu còn Trần Nhĩ Nhã chỉ cao bằng chiếc bàn, hai đứa không thể làm gì trên bàn hết. Bạn nhỏ Tiểu Tinh rất không vui.
Con ngươi Trần Nhĩ Nhã chuyển động, chạy ra phòng bếp cầm vào hai chiếc ghế nhỏ. Hai bạn nhỏ đứng trên ghế, Tiểu Tinh cầm dao, Trần Nhĩ Nhã rửa ha quả đặt lên đĩa, phối hợp ăn ý.
Cà cắt mổ nửa úp một góc đĩa, tiếp theo là cắt miếng quả táo, sau đó là đào… Mân mê hồi lâu, khay hoa quả đã xong, mí mắt hai đứa không thể nhấc lên được, không ăn mà chạy về phòng ngủ.
Hai bạn nhỏ nằm mơ, Tiểu Tinh mơ mình nấu được rất nhiều đồ ăn ngon, Trần Nhĩ Nhã khen ăn rất ngon, cái miệng nhỏ nhắn nhét đầy đồ ăn. Khi cậu đang đắc ý chống nạnh cười chợt nghe một tiếng thét chói tai.
Tiểu Tinh mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ thấy vẻ mặt Trần Nhĩ Nhã kinh hoàng nhảy xuống giường.
“Sao thế?”
“Chúng ta làm khay trái cây nhưng không ăn. Nếu mẹ em thấy được sẽ mắng em gây chuyện, nói không chừng còn tìm bảo mẫu trông chừng chúng ta khi mẹ không có nhà.” Trần Nhĩ Nhã vội vội vàng vàng mặc quần, vì quá lo lắng đã mặc ngược, lỗ nhỏ ở đũng quần đã chạy ra sau lưng, cái ௱ôЛƓ nhỏ như ẩn như hiện. Tiểu Tinh không quen nhìn hình tượng này của cậu liền túm cậu bắt mặc lại.
“Đại ca, em tiêu diệt khay hoa quả rồi sẽ mặc lại.” Trần Nhĩ Nhã gấp đến muốn khóc.
“Gấp cái gì? Đợi lát nữa ăn mặc chỉnh tề đi xuống, nếu mẹ em đã về liền nói khay hoa quả đó là làm cho bọn họ ăn, nếu chưa về, hai chúng ta chậm rãi tiêu diệt.” Tiểu Tinh chậm rãi nói.
Khi hai đứa ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, Tống Sơ Nhất cũng đẩy cửa đi vào.
“Mẹ, sao cả đêm mẹ không về?” Trần Nhĩ Nhã được Tiểu Tinh dạy dỗ, nước mắt lưng tròng giống như chú chó nhỏ nhìn mẹ.
“Xin lỗi, mẹ bận quá, tiểu bảo bối thật ngoan.” Tống Sơ Nhất đau lòng ôm chặt con trai dỗ dành.
“Dì, cháu và tiểu Nhã làm khay hoa quả cho dì đó, hai chúng cháu thức rất khuya đó.” Tiểu Tinh tiếp lời.
“Thật là ngoan.” Tống Sơ Nhất khen. Hoa quả đã khô quắt thoạt nhìn cũng biết ăn không ngon, nhưng nể mặt hai bạn nhỏ đã cố gắng, Tống Sơ Nhất rất nể tình ăn hết.
“Ăn ngon không?” Mắt hai bạn nhỏ lóe sáng hỏi.
Tuyệt đối không ngon, Tống Sơ Nhất sợ làm tổn thương tâm hồn chúng, gật đầu khen: “Ăn rất ngon.”
“Mẹ, về sau chúng con học nấu ăn nấu cho mẹ được không?” Trần Nhĩ Nhã đánh tiếng trước với Tống Sơ Nhất. Tuy rằng không hiểu sách viết gì nhưng quyết tâm học nấu ăn của cậu không hề lay động.
“Được.” Tống Sơ Nhất gật đầu có lệ, nghĩ rằng hai đứa chỉ nhất thời thích, cũng không để trong lòng.
Tống Sơ Nhất sắp xếp quần áo, sờ sờ đầu hai bạn nhỏ, lại dặn dò bảo mẫu vài câu rồi vội vã đi luôn.
Tình trạng của cô gái kia rất không tốt. Sau khi kiểm tra, Mạnh Nguyên Nguyệt nói cô gái này bị người ta đá dẫn đến sinh non, lại không được chăm sóc tốt, tâm tình hậm hực, hôm qua lại đi ngoài đường quá lâu, tình trạng cơ thể rất kém.
Cô đã gọi cho ba mẹ cô gái này biết được họ sợ bị người ta đàm luận, lại có thể muốn cô gái quay lại với tên cặn bã kia. Tống Sơ Nhất tức giận đuổi ba mẹ cô gái đi. Cô lấy quần áo muốn đến bệnh viện để tự mình chăm sóc cô gái đó.
Gặp nhau là duyên. Hai người giống nhau như vậy lại càng là duyên phận khó có được.