Ngoại Truyện Trẻ Con. Bạn nhỏ Trần Nhĩ Nhã có rất nhiều tên gọi, bảo bối, tiểu soái ca, tiểu khốc ca, bảo bối tiểu Nhã, vân vân. Cậu có thể dựa vào cách mẹ gọi mình để phản ứng, khi gọi cả họ tên tức là mẹ tức giận, khi đó dù là hoạt hình hay truyện tranh cũng không được quyến luyến, phải lập tức thi hành mệnh lệnh của mẹ, hơn nữa phải hoàn thành trăm phần trăm. Khi mẹ gọi là Nhĩ Nhã tức là tâm tình mẹ không tốt, lúc này cũng không thể bỏ qua, nhanh chóng làm theo lời mẹ. Đương nhiên cũng không cần quá khẩn trương. Khi mẹ gọi những cái tên buồn nôn như bảo bối, bảo bối tiểu Nhã thì cứ yên tâm mà chơi. Mẹ Sơ Nhất nói cậu rất nghịch ngợm, nhưng còn biết nhìn mặt người khác mà làm việc. Cậu cười tủm tỉm nghe, sau lưng tự giơ ngón cái cho chính mình.
Ở nhà với ba mẹ, bạn nhỏ Nhĩ Nhã bách chiến bách thắng chưa từng bại trận, nhưng đấu với Tiểu Tinh nhà họ Lữ, cậu bại nhiều hơn thắng. Bạn nhỏ Nhĩ Nhã rất không cam lòng, cậu cảm thấy Tiểu Tinh chỉ dựa vào việc hơn mình hai tuổi. Vì muốn thắng Tiểu Tinh, bạn nhỏ Nhĩ Nhã vắt hết óc suy nghĩ, đầu tiên là muốn áp đảo đối phương trên quan hệ họ hàng.
“Ba em là anh của mẹ anh, mẹ em là chị của mẹ anh. Cho nên anh phải gọi em là đại ca.”
“Không đúng.” Tiểu Tinh lắc đầu, ở nhà trẻ cậu vừa học về quan hệ họ hàng, cậu liền cho Trần Nhĩ Nhã xem sơ đồ quan hệ rực rỡ màu sắc, “Em xem, anh của mẹ là cậu, chị của mẹ là dì, cậu và dì không thể kết hôn. Rốt cuộc ba mẹ em là gì của mẹ anh?”
Bạn nhỏ Trần Nhĩ Nhã cảm thấy hồ đồ. Lúc này cuộc tranh giành chức đại ca không có kết quả.
Lại qua mấy ngày, trong lúc nhàm chán Trần Nhĩ Nhã nhớ ra mình còn chưa bắt Tiểu Tinh gọi mình là đại ca, cậu cố gắng suy nghĩ, quyết định lần này nhất định phải đánh bại Tiểu Tinh, làm Tiểu Tinh cam tâm tình nguyện gọi cậu là đại ca.
Hôm nay bạn nhỏ Nhĩ Nhã trèo lên núi giả lăn lộn vài vòng, tóc tai rối bời, trên mặt trên người đính dầy bùn đất, có vài phần hình tượng yêu ma. Cậu vừa lòng bẻ một cây trúc làm νũ кнí, uy phong lẫm lẫm đi tìm Tiểu Tinh. Tiểu Tinh không thích mẹ tìm bảo mẫu coi chừng mình nên cậu đang ở nhà một mình, đúng là cơ hội tốt.
Khi Trần Nhĩ Nhã đến, Tiểu Tinh vừa tắm rửa sạch sẽ, áo trắng quần yếm, còn thắt nơ bướm, thực sự là một quý ông nhỏ. Trần Nhĩ Nhã giơ cây gậy trúc “Kim Cô” hung thần ác sát tiến lên, Tiểu Tinh sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, oa oa khóc lớn chạy vào phòng. Khi Trần Nhĩ Nhã đuổi theo vào, Tiểu Tinh đã trốn vào phòng khóa trái cửa, dù cậu gọi thế nào cũng không ra.
Lúc này Tiểu Tinh bị dọa, khóc lóc hơn nửa tháng mới im, cũng không ở một mình nữa. Buổi tối ở cùng ba mẹ, ban ngày theo ௱ôЛƓ mẹ đến bệnh viện. Trần Nhĩ Nhã không có bạn chơi, buồn bã không vui, quyết định tạm thời không tranh chức đại ca, trước tiên dỗ dành Tiểu Tinh để cậu ở nhà chơi cùng mình.
Nhưng lấy gì dỗ Tiểu Tinh đây? Trần Nhĩ Nhã rất buồn rầu. Đồ chơi truyện tranh của Tiểu Tinh còn nhiều hơn của cậu, đồ ăn vặt thì người lớn hai nhà không cho ăn, bị phát hiện sẽ phải dọn phòng. Cuối cùng Trần Nhĩ Nhã nghĩ đến trò chơi bái đường, càng nghĩ càng thấy hay. Trò chơi này không những giữ được Tiểu Tinh ở nhà chơi cùng cậu mà còn có thể làm đại ca của Tiểu Tinh.
Sau khi nghe cậu miêu tả rất tốt đẹp, Tiểu Tinh đồng ý.
Trần Nhĩ Nhã tìm thấy trong đống vải mẹ cậu may quần áo một tấm vài đỏ, bao Tiểu Tinh đỏ từ đầu đến chân, lại cắt một tấm khăn voan hồng, còn tự mình quấn một đóa hoa đỏ thẫm giả làm chú rể, dùng đũa làm gậy gạt khăn. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Trần Nhĩ Nhã đội khăn voan lên đầu Tiểu Tinh, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tiểu Tinh vừa lòng kéo tay cậu, nói: “Nương tử thật xinh đẹp, vi phu nhất định sẽ đối tốt với nàng.”
Tiểu Tinh ngượng ngùng uốn éo thân thể, ‘ừ’ một tiếng, hôn một phát lên mặt bạn nhỏ Trần Nhĩ Nhã, nói: “Phu quân, để biểu đạt thành ý, mời chàng quỳ bàn giặt.”
“Hả?” Mắt bạn nhỏ Nhĩ Nhã lồi lên.
“Trên TV đều diễn như vậy.” Tiểu Tinh ném ra một ánh mắt ‘em thật ngốc’.
Trần Nhĩ Nhã ngoan ngoãn quỳ bàn giặt. Sau đó, Tiểu Tinh muốn ăn đồ ăn vặt này nọ, sai cậu đi láy táo, tiếp theo giơ chân lên bắt cậu Ϧóþ chân.
“Vẫn chưa xong sao?” Trần Nhĩ Nhã kháng nghị.
“Nhà anh như vậy đấy, Ba anh nấu cơm giặt giũ, lau bàn, lau nhà, đấm lưng Ϧóþ chân cho mẹ anh, pha nước trái cây cho mẹ anh uống….” Tiểu Tinh nói đến không thở nổi, liệt kê rất nhiều ví dụ. Nói xong, cậu ‘haiz’ mọt tiếng, “Khát nước, anh muốn uống nước dưa hấu, đi pha một ly đi, nhớ phải bỏ hạt.”
“Em không muốn làm chú rể.” Trần Nhĩ Nhã nằm úp sấp trên sô pha, bất động.
“Sao em vô dụng vậy. Vậy em làm cô dâu, anh làm chú rể?” Tiểu Tinh rộng lượng tỏ vẻ tình nguyện trao đổi thân phận.
Làm cô dâu phúc lợi nhiều như vậy, Trần Nhĩ Nhã cảm thấy đổi lại cũng tốt liền đồng ý.
Hai người bái đường lại. Sau khi Tiểu Tinh vén khăn voan, Trần Nhĩ Nhã vừa định cho Tiểu Tinh quỳ bàn giặt, Tiểu Tinh không nói một câu đẩy cậu ngã xuống đất, nhanh chóng ngồi lên lưng cậu.
“Anh làm gì vậy?” Trần Nhĩ Nhã bất mãn kêu to.
“Anh thực hành phu cương.” Tiểu Tinh nói: “Trên Tv đều diễn như vậy, không tin em xem đi.” Cậu đã sớm chuẩn bị tốt, bấm điều khiển TV. Trên màn hình xuất hiện ba mẹ Tiểu Tinh, ba Tiểu Tinh cưỡi trên lưng mẹ Tiểu Tinh, mẹ Tiểu Tinh khóc lóc bò về phía trước.
“Vừa rồi anh không nói.” Trần Nhĩ Nhã nén giận.
“Ai bảo em không xem TV nhiều.” Tiểu Tinh cười xảo quyệt.
“Mẹ em không cho xem.” Trần Nhĩ Nhã uất ức nói.
“Em không biết xem trộm à?”
“Nếu mẹ em phát hiện, phải dọn dẹp phòng, hai tháng không được mua truyện tranh mới.”
“Tìm ba làm đồng minh. Mẹ em không cho em mua thì bảo ba mua.” Tiểu Tinh bày cách cho cậu.
“Mẹ em nói gì ba em cũng ủng hộ vô điều kiện. Vô ích thôi.” Trần Nhĩ Nhã càng uất ức.
“Ai bảo em ngốc quá cơ. Nhanh lên, bò ba vòng rồi anh dạy cho. Cam đoan ba em sẽ lấy lòng em, thỏa mãn tất cả mọi yêu cầu của em.”
Điều kiện trao đổi có vẻ không tồi. Trần Nhĩ Nhã cố gắng bò về phía trước. Phòng khách quá lớn, bò ba vòng rất lâu. Thật vất vả bò hết, Tiểu Tinh hừ hừ cổ họng để truyền thụ kinh nghiệm thì mẹ Nhĩ Nhã đến. Trần Nhĩ Nhã không được nghe Tiểu Tinh truyền thụ kinh nghiệm. Sau khi mẹ cậu vào nhà nhìn thoáng qua màn hình TV sắc mặt liền thay đổi, hung tợn lấy điều khiển trong tay Tiểu Tinh tắt TV, sau đó gọi cho mẹ Tiểu Tinh.
“Nguyên Nguyệt, sao em không cất kĩ loại đĩa CD này?”
“Sao chị biết được! Khi chị đi vào hai đứa đang xem em và Lữ Tụng đó!”
Mẹ Nhĩ Nhã bị chọc tức, Trần Nhĩ Nhã cảm thấy lúc này mẹ còn giận hơn khi gọi cả họ tên cậu. Cậu lặng lẽ trốn sau lưng Tiểu Tinh, lại phát hiện Tiểu Tinh còn sợ hãi hơn cậu.
“Sao thế? Không phải có ba anh là đồng minh sao? Còn sợ mẹ em?”
“Đĩa này do anh trộm trong két của ba.” Vẻ mặt Tiểu Tinh trở nên buồn rười rượi: “Ba đã nói đồ khác tùy ý nghịch nhưng két thì không được dụng vào.”
Đêm nay Tiểu Tinh bị mẹ xử lí rất mạnh tay, mặt mũi bầm dập. Hôm sau, không đợi Trần Nhĩ Nhã bắt ép liền gọi cậu là đại ca, cầu xin Trần Nhĩ Nhã đưa mình về nhà tị nạn.