Đàn Ông Cặn Bã Hoàn Lương Đối với loại dưa chuột công cộng như Lữ Tụng, Mạnh Nguyên Nguyệt rất khinh thường. Làm bác sĩ, không chỉ về mặt tâm lí mà cả sinh lí cô cũng có bệnh ưa sạch sẽ. Cho nên dù Lữ Tụng theo đuổi đã lâu, cô vẫn thờ ơ, mặc dù sau đó đã nghe Tống Sơ Nhất lộ ra Lữ Tụng chính là ba của con trai, cô vẫn không có ý định kết hôn với Lữ Tụng.
Sau khi Cao Anh bị điên, cả ngày chỉ nhắc đến Tống Sơ Nhất không muốn rời khỏi thành phố G. Vì thế Mạnh Nguyên Nguyệt từ chức, đến thành phố G sống cùng Cao Anh. Lữ Tụng càng tiện lợi, mỗi ngày đều mặt mày rạng rỡ chạy đến trước mặt cô. Sau khi Trung Đầu khai phá khu biệt thự, Tống Sơ Nhất và Trần Dự Sâm tặng cô một căn, Lữ Tụng cũng chuyển đến cách vách, chạy qua chạy lại càng tiện hơn.
Nửa năm trước, tình thần Cao Anh tốt hơn, trở về thành phố B, dì Thẩm cũng quay về đó chăm sóc bà. Lữ Tụng tìm cớ ngủ lại không đi. Ngay cả phòng cho khách Mạnh Nguyên Nguyệt cũng không cho anh ta ngủ, anh ta liền ngủ trên sô pha phòng khách. Mạnh Nguyên Nguyệt muốn đuổi anh ta ra khỏi nhà rất đơn giản. Làm cho cô đau đầu chính là con trai Tiểu Tinh.
Có lẽ là thiên tính cha con. Tiểu Tinh không biết Lữ Tụng là ba nó nhưng rất thích Lữ Tụng.
Ba mươi mốt tuổi, Mạnh Nguyên Nguyệt có rất nhiều người theo đuổi nhưng cô không hề có hứng thú yêu đương.
Hôm qua làm một cuộc phẫu thuật phá thai, mệt ૮ɦếƭ người nên buổi sáng Mạnh Nguyên Nguyệt dậy muộn. Cũng may bây giờ bữa sáng do Lữ Tụng làm, đưa Tiểu Tinh đi nhà trẻ cũng là chuyện của anh ta, sắp đến giờ đi làm nhưng vẫn không sợ muộn.
Tắm rửa đánh răng, Mạnh Nguyên Nguyệt ăn mặc chỉnh tề rồi xuống lầu ăn sáng. Vị trí chủa nhà trên bàn ăn hình chữ nhật còn trống, một lớn một nhỏ ngồi hai bên trái phải. Trên bàn là trứng ráng, bánh mì nướng, sữa nóng, cháo loãng,… Đủ sắc hương vị Trung Quốc và phương Tây.
“Chào buổi sáng, mẹ.” Sau khi Mạnh Nguyên Nguyệt ngồi xuống, Tiểu Tinh chạy đến bên cạnh cô, chụt một phát thơm lên má phải cô.
“Chào buổi sáng, mẹ.” Lữ Tụng cũng bu lại, Mạnh Nguyên Nguyệt bị tấn công hai bên chưa kịp hoàn hồn Lữ Tụng liền hôn cô.
“Lữ Tụng!” Mạnh Nguyên Nguyệt âm trầm nhìn Lữ Tụng. Thân thể Lữ Tụng run run, khóe mắt cầu cứu Tiểu Tinh.
“Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ đừng giận, con sợ.” Tiểu Tinh rất phối hợp, ôm lấy cánh tay Mạnh Nguyên Nguyệt cọ cọ.
Cơn giận bị chặn họng, Mạnh Nguyên Nguyệt không thể phát hỏa được.
“Chị và anh em nghĩ cách đuổi Lữ Tụng đến thành phố khác đi.” Tối hôm đó, Mạnh Nguyên Nguyệt đến gặp Tống Sơ Nhất.
“Tự em đuổi không được sao.” Tống Sơ Nhất có chút không yên lòng.
“Chị đừng chỉ biết hạnh phúc mà quên mất em chồng.” Mạnh Nguyên Nguyệt phát hỏa.
“Không phải chị không quan tâm em, nhưng chính em đã thật quyết tâm chán ghét anh ta, giờ lại muốn bọn chị ra mặt sao?”
Tống Sơ Nhất rất bất đắc dĩ. Quá khứ của Lữ Tụng không tốt nhưng ba năm nay, một công tử thế gia vì Mạnh Nguyên Nguyệt mà trở thành một người đàn ông tốt, không đi quán bar, câu lạc bộ đêm, mỗi ngày đều học xào rau với Trần Dự Sâm, tìm cách để dỗ vợ con vui vẻ, làm tùy tùng vây quanh Mạnh Nguyên Nguyệt. Nửa năm nay từ khi Cao Anh và dì Thẩm rời đi, việc trong nhà Mạnh Nguyên Nguyệt đều là anh ta lo: dọn phòng, vệ sinh, nấu cơm, xàu rau. Ngay cả Trần Dự Sâm đều nói nếu Lữ Tụng cứ tiếp tục như vậy, anh cũng không bằng anh ta. Lữ Tụng còn chưa biết Tiểu Tinh là con mình đâu. Vì Mạnh Nguyên Nguyệt mà làm được thế này đã là rất tốt rồi.
Mạnh Nguyên Nguyệt không tìm được đồng minh, tức giận ngồi trên salon thở dài: “Em không về. Chị không giúp em, em sẽ không đi.”
Cô nói được thì làm được. Tống Sơ Nhất hoảng sợ, trong nhà cô không ít bí mật, nếu Mạnh Nguyên Nguyệt thật sự không đi, nghe được một vài thứ không thể nghe, nhìn thấy một vài thứ không thể nhìn thì làm sao bây giờ.
Thấy Tống Sơ Nhất sốt ruột, Mạnh Nguyên Nguyệt lé mắt nhìn cô, ê ẩm nói: “Chị kết hôn ba năm trở nên thật hấp dẫn, tựa như mỗi ngày đều ngâm mình trong mật, ngọt làm người ta muốn cắn một miếng. Có đàn ông bên cạnh thực sự tốt như vậy sao?”
“Đương nhiên.” Tống Sơ Nhất mỉm cười, vừa có ý nghĩ liễn tiến đến nói nhỏ bên tai Mạnh Nguyên Nguyệt.
“Em không cần. Anh ta bẩn như vậy, cũng không biết đã làm với bao nhiêu người.” Mạnh Nguyên Nguyệt nhíu mày.
“Cứ thử với anh ta một lần đi, sau đó tra tấn anh ta, nếu anh ta không nhịn được mà ra ngoài lăng nhăng, em có thể nắm được nhược điểm bắt anh ta rời đi.” Tống Sơ Nhất che miệng cười.
Bế tắc của Mạnh Nguyên Nguyệt và Lữ Tụng kì thật là do Lữ Tụng sợ hãi, Mạnh Nguyên Nguyệt lại bưu hãn. Nếu hai người thoát khỏi điểm mấu chốt ấy thì tương lai chắc chắn rất xán lạn.
Sợ Mạnh Nguyên Nguyệt không dám, Tống Sơ Nhất lặng lẽ nói rất nhiều điều làm người ta đỏ mặt tía tai, kéo Mạnh Nguyên Nguyệt lên ban công lầu hai, để cô nằm lên chiếc ghế tình thú để lĩnh hội thêm. Mạnh Nguyên Nguyệt nằm lên ghế, mặt đỏ, trán đầy mồ hôi, hô hấp dồn dập. Làm bác sĩ phụ sản đã thấy nhiều thân thể bệnh nhân, cô bài xích theo bản năng nhưng không thể áp chế được bản năng thân thể. Phụ nữ ba mươi mốt tuổi, rất thành thục, thành thục đến mức ra nước.
Buổi tối, Tiểu Tinh ngủ, Lữ Tụng còn chưa muốn ngủ, gõ cửa phòng Mạnh Nguyên Nguyệt xin chỉ thị: “Nguyên Nguyệt, em có muốn ăn khuya không?”
“Cũng được.”
“Muốn ăn gì?” Lữ Tụng vui vẻ, mắt hoa đào nhếch lên sung sướng.
“Muốn ăn chim nhỏ của anh.” Mạnh Nguyên Nguyệt lầm bầm, tuy rằng trong lòng hoảng loạn nhưng bên ngoài không hề yếu thế.
Ăn chim nhỏ của anh? Chim nhỏ là cái gì? Lữ Tụng nóng nảy. Thật vất vả Mạnh Nguyên Nguyệt mới muốn ăn khuya, nếu phụng dưỡng không thành… Trong đầu Lữ Tụng hiện lên tình cảnh mình bị đuổi ra khỏi nhà, xách theo một bọc nhỏ độc hành, thật bi thảm. Chỉ một thoáng lệ đã rơi đầy mặt.
Không phải là anh ta ¢нơι gáι nhiều quá đã bị phế chứ? Nghĩ rằng Lữ Tụng là vì bị phế mới không ra ngoài ăn chơi đàn đúm, Mạnh Nguyên Nguyệt giận giữ, tức giận quát lớn: “Đi lấy dao lại đây!”
Chỉ cần không đuổi anh ra ngoài là được. Lữ Tụng vội vàng chạy xuống bếp lấy dao.
“૮ởเ φµầɳ ra.” Mạnh Nguyên Nguyệt đoạt lấy dao, hung tợn nhìn Lữ Tụng.
Đến bây giờ Lữ Tụng đã hiểu chim nhỏ Mạnh Nguyên Nguyệt nói chính là cái kia của mình, không phải đồ ăn gì mới. Trong phút chốc mở cờ trong bụng, xấu hổ ૮ởเ φµầɳ ra, còn nói nhỏ: “Nguyên Nguyệt, tình thú tuy rằng không thể ít nhưng em phải nhẹ nhàng đấy.”
Tên ngốc này còn nghĩ rằng cô muốn tình thú với anh ta nữa chứ! Thú cái đầu anh! Mạnh Nguyên Nguyệt chuẩn bị tinh thần chém xuống để cho Lữ Tụng thực sự trở thành tàn phế.
Khi đưa dao xuống, ánh mắt Mạnh Nguyên Nguyệt lồi ra. Mặc dù là bác sĩ phụ sản, không phải bác sĩ nam khoa nhưng vật kia có bệnh hay không vẫn có thể nhìn ra ngay. Huống chi cái kai của Lữ Tụng nhìn thế nào cũng không giống sinh bệnh, hùng dũng hiên ngang, vô cùng đồ sộ.
Một đêm mất hồn. Ngày hôm sau, tỉnh lại thấy lưng đau chân nhuyễn, trong lòng Mạnh Nguyên Nguyệt cực kì hối hận. Vì sao về sau lại đi quá nắm tay hôn môi, cái gĩ cũng chưa xem chưa nhìn đã trở thành trình diễn sức mạnh rồi? Chiêu này Sơ Nhất cho mình là để đuổi Lữ Tụng đi cơ mà. Mạnh Nguyên Nguyệt úp mặt vào gối, yên lặng chảy nước mắt trong lòng.
“Nguyên Nguyệt, em tỉnh rồi?” Ăn xong rất vừa lòng, Lữ Tụng thần thanh khí sảng đã sớm rời giường, sau khi làm bữa sáng đưa Tiểu Tinh đi nhà trẻ cũng không đi làm mà ngồi trước giường nhìn cô. Mạnh Nguyên Nguyệt vừa có động tĩnh anh liền chạy đến, “Muốn rời giường chưa? Anh đã làm bữa sáng, có cháo gá ác, cháo hoa….” Anh ta liệt kê rất nhiều.
“Câm miệng. Toàn thân tôi khó chịu muốn ૮ɦếƭ. Rời giường cái gì?” Cơn tức của Mạnh Nguyên Nguyệt rất lớn. Đêm qua Lữ Tụng như uống phải thuốc, cô bị lật đi lật lại, còn dùng các loại gây sức ép. Tuy rằng cô cũng thích nhưng cả người không thoải mái, lại thấy Lữ Tụng tỏa ra bộ dạng lấy âm bổ dương cơn tức càng lớn.
“Rất khó chịu sao? Đó là vì em lâu không làm. Đi tắm nước ấm đi, anh sẽ mát xa cho em.” Lữ Tụng vui sướng nói.
Mạnh Nguyên Nguyệt khó chịu chứng tỏ năng lực đàn ông của anh. Anh có thể không vui mừng sao?
Tắm nước ấm đúng là có thể tiêu trừ mệt mỏi. Chuyện ấy cũng đã làm, nơi không nên nhìn cũng đã bị nhìn, Mạnh Nguyên Nguyệt cũng không làm kiêu, đưa tay để Lữ Tụng kéo cô đứng lên.
“Em cứ nằm đi, anh xả nước tắm xong sẽ quay lại ôm em.” Từ lâu Lữ Tụng đã muốn bế cô theo kiểu công chúa, cơ hội khó có được, anh rất muốn cùng cô vào nhà tắm.
Dùng bàn chải chải đi chải lại bồn tắm. Kì thật cũng không có gì phải chải, tối qua vừa mới cọ rửa nhưng Lữ Tụng rất vui. Nước tắm xả xong, Lữ Tụng vừa lòng nhìn bồn tắm lớn hai người cũng vừa, lặng lẽ giơ ngón cái cho mình. Năm đó khi trang hoàng nhà chọn bồn tắm lớn, bây giờ dùng để tắm uyên ương rất tiện. Mình thực sự rất biết nhìn xa trông rộng!
Nước ấm thấm vào da thịt, lỗ chân lông toàn thân nở ra, lại có một đôi tay không nặng không nhẹ mát xa, đau nhức giảm bớt không ít. Mạnh Nguyên Nguyệt vừa lòng ‘ừm’ một tiếng. Lữ Tụng nghe được lòng như bị mèo cào, tay cũng sờ đến nơi không nên sờ.
“Lại muốn bị đuổi phải không?” Mạnh Nguyên Nguyệt lười biếng hỏi, dịu dàng như con mèo nhỏ nhưng Lữ Tụng lại hoảng sợ, vội vàng quay lại nơi cũ.
Thi triển các kiểu kĩ năng hầu hạ Mạnh Nguyên Nguyệt thư thái, Lữ Tụng vui mừng rạo rực hỏi: “Nguyên Nguyệt, khi nào chúng ta kết hôn?”
“Ai nói muốn gả cho anh?” Mạnh Nguyên Nguyệt liếc anh, cao ngạo ngẩng đầu lên: “Xét thấy việc xấu của anh rất nhiều, khảo sát ba năm chắc chắn không thể thiếu.”
Ba năm! Lữ Tụng khóc lóc nỉ non: “Có thể rút ngắn thời gian đi không? Ba năm sau em đã ba tư tuổi, sản phụ cao tuổi rất nguy hiểm.”
“Ai muốn làm sản phụ cao tuổi?” Mạnh Nguyên Nguyệt đá một cước, hung tợn nhìn Lữ Tụng.
“Này…Nguyên Nguyệt, nếu anh không có con trai ruột rất khó nói chuyện với mọi người trong nhà.” Lữ Tụng ngập ngừng, cẩn thận giải thích.
“Anh không có con trai ruột?” Mạnh Nguyên Nguyệt giận điên lên, cầm gối ném về phía Lữ Tụng, “Lữ Tụng, anh rất tốt! Ăn xong không nhận. Tiểu Tinh không phải con trai anh đúng không? Được, anh lập tức cút đi cho tôi.”
Đương nhiên anh sẽ đối với Tiểu Tinh như con trai ruột, nhưng dù sao cũng không phải ruột thịt. Lữ Tụng muốn giải thích, bỗng nhiên như bị sét đánh mà ngây người.
“Tiểu Tinh là con anh?”
“Không phải con anh thì con ai?” Mạnh Nguyên Nguyệt khóc như hoa lê dưới mưa.
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, là anh không tốt, anh không sinh nữa, chỉ cần một đứa con trai là Tiểu Tinh là được.”
Lữ Tụng sắp điên rồi, không thể tưởng tượng được anh thực sự có thể làm một lần liền có con trai.
“Anh không phải đàn ông.” Mạnh Nguyên Nguyệt mắng anh.
“Anh không phải đàn ông.” Lữ Tụng phụ họa.
“Anh không tốt.”
Anh vốn không phải đồ vật, Lữ Tụng không dám cãi lại, sợ Mạnh Nguyên Nguyệt dưới cơn tức giận không muốn kết hôn, vội vàng nhận tội, viết bản kiểm điểm một ngàn chữ, phỉ nhổ bản thân từ đầu đến chân.
“Viết không tồi.” Mạnh Nguyên Nguyệt chuyển từ tức giận sang vui vẻ, ném bản kiểm điểm về phía Lữ Tụng: “Đi đóng khung treo trong phòng khách.”
“A! Đừng mà vợ ơi!” Lữ Tụng đau khổ cầu xin.
Cũng không thể treo trong phòng khách, như vậy khách khứa đến nhìn thấy Lữ Tụng sẽ bị mất mặt. Mạnh Nguyên Nguyệt hơi trầm ngâm, lui một bước, “Treo trong phòng ngủ.”
“Có thể không treo không vợ?” Lữ Tụng rơi lệ.
“Có thể. Tôi liên hệ với bác Quý mở triển lãm tranh cho anh.”
“Thôi, tốt nhất cứ treo đi.” Hai lựa chọn, Lữ Tụng chỉ có thể chọn cái nhẹ nhàng hơn.
Sau khi Trần Dự Sâm nghe kể lại liền gõ cho Lữ Tụng một phát, “Về sau đừng nhận là anh em của tôi. Quá ngu ngốc!”
“Tôi cũng không có cách khác, không thể để Nguyên Nguyệt mở triển lãm cho mọi người xem chứ?” Lữ Tụng uất ức nói.
Trần Dự Sâm thở dài. Không nói, mặc dù làm bạn bè cũng được nhưng làm em rể có vẻ thân thiết hơn. Lữ Tụng cứ ngốc như vậy cũng tốt, để anh có người mà trêu chọc.