Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm - Chương 96

Tác giả: Kì Lão Du

Sớm phải phát điên rô
“Trầm Tu…” lời đến miệng của Bách Dục Hàng, liên không còn tiếng gì nữa, bộ dạng của Trầm Tu Cẩn rất đáng sợ. Người như Bách Dục Hàng, chỉ cần nhìn thôi, trong lòng cũng trở nên lạnh lẽo,
Trầm Tu Cẩn không để ý đến Bách Dục Hàng, đôi mắt phượng hoàng hẹp dài, khóa lên trên người của Giản Đồng, vẻ mặt của anh lúc này, vô cùng đáng sợ,
Đối diện với người phụ nữ này, ngoài tức giận ra, thì còn có cả sự buôn rầu không thể hiện ra ngoài ở trong lòng,
“Cô thực sự, không biết nghe lời”
Giọng nói lạnh giá của người đàn ông, lộ ra vẻ lạnh lùng hà khắc,
Bách Dục Hàng vô cùng sợ hãi. Ánh mắt của anh cứ chuyển đi chuyển lại trên người của Trầm Tu Cẩn và Giản Đồng hai người này, bầu không khí trong phòng, lạnh lẽo đến tột độ!
Nhìn thì có vẻ yên bình không có dao động gì, nhưng thực ra lại đang tuôn ra một dòng nước ngầm!
Người phụ nữ ở trên giường bệnh, vào lúc nhìn thấy bóng dáng đó ở ngoài cửa, cũng giống như vậy, đôi vai co rúm lại. Cô hận người này, cũng rất sợ người này,
Sắc màu ở trên mặt, dần dần mất đi,
“Ba năm, không dạy dỗ được cô phải nghe lời, ngược lại còn khiển cô ngày càng táo tợn hơn”
Giọng nói của anh, lộ ra vẻ lạnh lùng tuyệt đối, có thể làm đông cứng trái tim của người khá!
cCho dù đã vô số lân, không dám động chạm vào con người Trầm Tu Cẩn này nữa, cho dù thất vọng từng lần liên tiếp, cho dù đã nói với bản thân rằng “Tôi không quan tâm”, cô chỉ muốn sống “thật tốt”, trả nợ “thật tốt”, nhưng trong lòng Giản Đồng vẫn cảm thấy đau như cắt,
“Vậy anh lại cho tôi vào tù đi!” Cô không khống chế được sự tức giận đang tuôn ra trong lòng của mình, ra sức gào lên: “Trầm Tu Cẩn, anh cho tôi vào tù tiếp đi!
Tôi vẫn phải nói cho anh biết, một cái ba năm, hai cái ba năm, ba cái ba năm!
Vô số cái ba năm!
Chính là vào cái ngày mà tôi ૮ɦếƭ, tôi vẫn sẽ lấy tính mạng của tôi để chửi rủa Hạ Vi Minh hãy xuống địa ngục đi!”
Cô từng đối tốt với Hạ Vi Minh như thể nào, nhưng bây giờ cô lại căm ghét người này đến mức nào!
Thời gian ba năm, ở trong cái nơi không nhìn thấy ánh sáng mặt trời ấy, cô có rất nhiều thời gian, để hiểu được chuyện xảy ra vào đêm hôm đó,
Thời gian ba năm, đủ để cô hiểu ra một số chuyện,
Chỉ là, cho đến ngày cô ấy ra tù, cô vẫn không dám tin, lại vẫn giống như đang bị thôi miên, thôi miên bản thân, không ngừng nói với bản thân: Chắc chắn có hiều lâm, chắc chăn là do cô chịu quá nhiều sự giày vò, quá nhiều sự sỉ nhục, quá nhiều sự bẩn thỉu và tăm tối khi ở trong tù, vì vậy trái tim của cô đã trở nên xấu xí, cô nhìn ai cũng nghĩ là người xấu, cô giận lây sang cả Hạ Vi Minh,
Vô số lần lừa gạt bản thân, vô số lần nói với bản thân, không phải lỗi của Hạ Vi Minh, là do trái tim của cô đã trở nên xấu xí, nên đã nghĩ không tốt về Hạ Vi Minh,
Nhưng mà, khi ở trong phòng riêng của Đông Hoàng, vào lúc Á Côn chất vấn cô tại sao lại ૮ưỡɳɠ éρ Hạ Vi Minh uống hết chai rượu whisky, thì Giản Đồng không có cách nào để lừa gạt được bản thân nữa,
Thì ra, không phải do trái tim của cô sau khi trải qua nhiều nỗi dăn vặt như vậy, mà trở nên xấu Xí,
Mà là từ đầu đến cuối, cô đã nhìn lâm người con gái có nụ cười ngọt ngào và có khuôn mặt đáng yêu ấm áp ấy!
Hạ Vi Minh! Hạ Vi Minh!
Tự hỏi cái người chưa từng đối xử tệ bạc này, mà khi cô ấy ở trước mặt mình, liên tiếp diễn những màn kịch khác nhau, mỗi khi cô ấy nói với mình rằng “Thực ra em không thích anh Cẩn”, rốt cuộc là đang ôm tâm tư gì!
Mỗi khi bản thân theo đuổi Trầm Tu Cẩn nhưng lại từ chối đến vô tình, Hạ Vi Minh sẽ đến an ủi và động viên bản thân, mà bản thân vẫn tin tưởng và cảm động với sự đối xử chân thành của cô ấy,
Giản Đồng thậm chí có thể nhìn thấy, sau những lần cô liên tiếp tỏ tình thất bại với Trâm Tu Cẩn, Hạ Vi Minh luôn đứng bên cạnh để quan sát mọi thứ kia, vừa an ủi bản thân, trong lòng vừa cười nhạo bản thân bị cô ấy chơi đùa trong lòng bàn tay,
Giản Đồng không muốn nhớ lại những kí ức đó, nhưng những kí ức đó sao lại không thể buông tha cho cô, giống như thủy triều, vỡ đê ập tới tấp vào mặt, dường như muốn nhấn chìm cô xuống!
Những kí ức đã từng xảy ra ở quá khứ ấy!
Hạ Vi Minh gây khó dễ nói: Em không thích anh Cẩn,
Hạ Vi Minh giống như một mặt trời nhỏ an ủi bản thân: Không sao đâu, tính cách của anh Cẩn là như vậy, nhưng tiểu Đồng chị cũng rất ưu tú mà, anh Cẩn sẽ hiểu ra tấm lòng của chị thôi,
Hạ Vi Minh e thẹn nói: Chị tiểu Đồng, hình như em đang bắt đầu thích một người, nhưng em sợ anh Cẩn. Chị phải nhanh chóng theo đuổi được anh Cẩn, như vậy thì em sẽ không sợ anh Cẩn nữa rồi, đến lúc đó sẽ có chị tiểu Đồng giúp em thuyết phục anh Cẩn rồi,
Còn cả buổi tối hôm đó Hạ Vi Minh với vẻ mặt ngây thơ kéo chặt lấy mình: Chị tiểu Đồng, chị đưa em đến quán bar chơi đi, em chưa được tới đó bao giờ, nên thấy rất tò mò, chị tiểu Đồng, chúng ta đến quán “Sắc đêm” đi, nghe các bạn học nói, những anh chàng đẹp trai ở đó hát cực kì hay,
Điều nực cười là, bản thân đã tin một cách ngây thơi Sau đó thì sao… Sau đó Hạ Vi Minh bị cưỡng Hi*p, còn mình thì sao, mình thì bị Trâm Tu Cẩn nhốt vào trong tù, sự ngu đần này, chính là ba năm, ba năm phải chịu đủ sự sỉ nhục và giày vò, và gánh vác tội danh Gi*t người ấy cả một quãng đời còn lại,
Căm ghét!
Sự căm hận không thể kiềm chế được, cô không kiềm chế được sự căm hận này, không kiềm chế được sự tức giận trong lòng của mình, không thể kiềm chế được gì nữa rồi!
Cô ngẩng đầu lên, góc miệng cong lên với bộ dạng dở khóc dở cười, đôi mắt của cô lúc này cảm thấy vô cùng cay, nhưng lại tự dặn lòng, là không được khó!
c “Trầm Tu Cẩn! Có bản lĩnh thì anh Gi*t ૮ɦếƭ tôi đi!
Anh có Gi*t ૮ɦếƭ tôi, tôi vẫn sẽ nói như vậy!
Hạ Vi Minh không được ૮ɦếƭ yên ổn!
Hạ Vi Minh ૮ɦếƭ cũng không rửa hết tội!
Hạ Vi Minh cô ấy đáng bị như vậy!
Hạ Vi Minh phải xuống địa ngục! Tôi sẽ dùng quãng đời còn lại để nguyền rủa! Hạ Vi Minh mãi mãi sẽ không được tha thứt”
Dường như cô đang dùng toàn bộ sức lực của mình, để gào lên, để hét lên!
Dường như cô cứ buột miệng mà nói ra, sau khi cô ra tù, chưa từng nói chuyện thuận như vậy, nhanh như vậy, bộc lộ hết cảm xúc ra như vậy!
Cô… sắp phát điên rồi!
Đã từng tin tưởng như thế, mà bây giờ lại đau khổ như vậy!
Đã từng đối xử tốt như thế, mà bây giờ lại căm hận như vậy!
Bắt đầu từ những câu chất vấn của Á Côn ở trong phòng riêng, Giản Đồng như sắp phát điên rồi. Cô đáng ra sớm đã phải phát điên như vậy rồi, còn có cái gì so sánh được, khi bị người bạn thân nhất mà bản thân vô cùng tin tưởng, đâm một nhát dao vào đăng sau lưng, mà nhát dao này, chí mạng đến nỗi dường như muốn lấy đi cả tính mạng của bản thân!
Không… Không phải dường như, mà là đã thực sự lấy đi tính mạng của Giản Đồng rồi!
Giản Đồng không còn bất cứ thứ gì, Giản Đồng không còn một chút lòng tự tin cao ngọa nào… thì còn là Giản Đồng sao?
Cô kìm nén mọi thứ, kìm nén suy nghĩ, mới có thể kìm nén được lòng căm hận đang bùng phát vào lúc này!
Nhưng cuối cùng, vẫn không trốn được vài ba lời nói qua loa của Trầm Tu Cẩn. Anh ấy luôn có cách, một câu nói của anh ấy, có thể dễ dàng khiến cho bản thân đứng giáp ranh với sự sụp đổi “Hạ Vi Minh phải xuống địa ngục! Tôi sẽ dùng cả quãng đời còn lại để nguyền rủa! Hạ Vi Minh mãi mãi sẽ không được tha thứ!”
“Bốp!”
Tiếng gào thét bỗng ngưng lại, khi một tiếng tát vang lên rõ ràng, bầu không khí ở trong căn phòng bệnh này, bỗng ngưng tụ lại!
Trên giường bệnh, đầu của người phụ nữ quay sang một bên, đầu tóc lộn xộn, che khuất đi nửa khuôn mặt, nửa khuôn mặt còn lại, ẩn nấp trong bóng tối,
Gò má ở bên trái, động một chút cũng thấy đau, sự đau đớn đó thấm vào trong trái tim,
Cô không cho tay lên sờ, khóe miệng chảy ra một dòng máu, với tốc độ chậm rãi, chảy xuống dưới, tí tách… Từng giọt máu đỏ tươi, rơi từ từ xuống đệm,
“Giản Đồng, cô không nên ở trước mặt Trầm Tu Cẩn, nói Hạ Vi Minh như vậy. Đừng có bướng bỉnh, nói vài câu xin lỗi rồi coi như không có gì đi”
Trái tim của Bách Dục Hàng đang đập rất nhanh, tình hình của bây giờ, dường như đã ra khỏi dự đoán của anh, lại sợ Giản Đồng cứng đầu cứng miệng, vội vàng dịu giọng nói xuống, khuyên bảo Giản Đồng vài lời, khi chuyện này dịu xuống, anh lại khuyên Trầm Tu Cẩn đi ra ngoài, rồi kết thúc chuyện này ở đây,
Bất luận như thế nào, những lời chửi rủa của Giản Đồng lúc nấy, thực sự quá tàn nhẫn, huống hồ Hạ Vi Minh cũng đã qua đời rồi. Có thế nào cũng không thể chửi rủa một người đã mất..,
Bách Dục Hàng không đồng tình chau mày lại, liếc nhìn người phụ nữ đang ở trên giường bệnh,
Trâm Tu Cẩn trước giờ vui giận đều không biểu hiện ra ngoài, nhưng chủ tịch Trầm dám làm dám chịu từ trước đến nay, bàn tay lúc này lại giống như bị bỏng, giấu ở sau lưng, mà bàn tay đó, không thể kiềm chế được sự run rẩy,
Đôi mắt trầm tĩnh, nhìn về người phụ nữ ở trên giường, vào lúc nhìn thấy những vết máu ở trên đệm, trong ánh mắt lộ ra một chút hối hận..,
Bàn tay đó của anh, giấu ở sau lưng, đang vô cùng run rẩy,
Không đánh giá cái tốt và xấu của Hạ Vi Minh, bộ dạng của Hạ Vi Minh, anh đã không còn nhớ rõ, mà bộ dạng người phụ nữ này của ba năm trước, lại giống như in hẳn vào trong trí óc,
Anh, không thể bỏ mặt Giản Đồng!
Người phụ nữ Giản Đồng này, không nên biến thành bộ dạng đáng ghét oán trời oán đất như bây giờ. Anh… không muốn nhìn thấy Giản Đồng với bộ dạng khó coi như vậy,
Giản Đồng, đáng ra phải tự tin cao ngạo, nhanh nhạy kiên cường, cởi mở tùy ý!
Nếu như Giản Đồng biến thành bộ dạng khó coi đáng ghét như vậy… Anh, không cho phép!
“Sau này, những lời đó, đừng để tôi nghe thấy một lần nào nữa” Anh trâm tĩnh nói,
Người phụ nữ trên giường bệnh, trong cái góc khuất không người, ở chỗ khóe miệng bị thương, mỉm cười không ra tiếng… “Chủ tịch Trâm, hoặc là, để tôi đi, hoặc là, nhốt lại tôi vào nơi đó!” Quay đầu lại nhìn anh ấy, cô cười không thành tiếng, khiêu khích trong tuyệt vọng!
Ba năm tù đã ςướק đi sự tự do của cô,
Sau ba năm, anh lại dùng quyền thế để lấy đi sự tự do của cô,
Nếu đã như vậy, thì ở trong tù hay ra tù, có gì khác nhau đâu?
Hoặc là, để cô đi, từ giờ sẽ tự do. Hoặc là, nhốt cô vào trong tù, ra tù và không ra tù cũng không hề được tự do như nhau,
Sau khi ra tù, lần đầu, cô hếch cao cằm lên, nếu như không nhìn bộ dạng thê thảm của cô, thì thần sắc của cô, kiêu ngạo đến chói mắt, khóe miệng của cô, suồng sã vênh lên, cong miệng lại, cười không phát ra tiếng, đây là khiêu khích, là khiêu khích trong tuyệt vọng!
Khiêu khích như tự lao vào chỗ ૮ɦếƭ!
Trầm Tu Cẩn, anh lựa chọn đi!
Bách Dục Hàng ngây người ral Trâm Tu Cẩn cũng cứng đơ lại!
Giản Đồng!
Trong lòng của hai người, dường như có tân suất giống nhau, đều nhảy ra hai chữ đó!
Đây là Giản Đồng!
Đây mới là Giản Đồng!
Giản Đồng!
Cô thê thảm, nửa khuôn mặt của cô, sưng lên trông khó coi, khóe miệng của cô chảy ra một dòng máu, cô rõ ràng đang rất đau!
Cô cười không phát ra tiếng, cử động một chút ở khóe miệng bị thương, mắt của cô cũng không chớp lấy một lần, lông mày cũng cau lại,
Cô kiêu ngạo hếch cằm lên… Đây mới là Giản Đồng!
Nhưng mà… Cô nói cái gì?
Hoặc là thả cô đi, hoặc là nhốt lại cô vào trong tù?
Sự ngẩn ngơ ở trong mắt của Trầm Tu Cẩn dần dần biến mất, trở lại trạng thái lạnh lùng, giọng nói lạnh giá, lãnh đạm nói: “Đi ra ngoài.”
Trong lòng Bách Dục Hàng run lên, anh muốn mở miệng nói cái gì đó, một ánh mắt lạnh lùng, đặt trên người của anh, Bách Dục Hàng hoang mang, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, còn tinh tế đóng cửa lại,
“Cô vẫn biết sai à?”
Giọng nói trầm tĩnh, thản nhiên vang lên,
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc