Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm - Chương 68

Tác giả: Kì Lão Du

Nỗi căm hận của Trân mộc Mộc Trân Mộc Mộc lúc này cũng rất khó chịu.
Trước mặt của mình, là người mà mình đã từng sớm tối nhớ nhung.
Nhưng, dường như, người đó lại khác hoàn toàn với tưởng tượng của mình.
Trên miệng Tiêu Hằng nở ra một nụ cười nhạt, kéo đến một chiếc ghế kiểu châu Âu đơn giản, rồi ngồi xuống trước mặt của Trân Mộc Mộc, “Ngôi”.
Anh chỉ tay vê hướng khác.
Sắc mặt của Trân Mộc Mộc lúc này vốn dĩ không được tốt, bị ngạt trong nước bốn phút, khiến cô cảm thấy vô cùng khó thở.
“Cậu chủ Tiêu, tôi…
_ “Suyt ~” Người đàn ông ngồi trên ghế, đột nhiên giơ lên một ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi của mình: “Đừng nói gì, để tôi nhìn cô đã”
Giọng nói của Tiêu Hằng vô cùng mê hoặc, ngay cả nụ cười trên môi đó, cũng đang mê hoặc Trân Mộc Mộc, không chịu thua kém, Trân Mộc Mộc ngay lập tức đỏ mặt, nhịp tìm cô đập nhanh… Ý của cậu chủ Tiêu là gì?
Anh nói, anh muốn nhìn mình… đây là ý gì?
Trong lòng nhanh chóng đưa ra một câu trả lời, Trân Mộc Mộc căng thẳng ngấng đầu nhìn Tiêu Hằng đang ở trước mặt.
Vừa ngẩng mặt lên, thì va phải đôi mắt chăm chú – cậu chủ Tiêu anh, đang chăm chú nhìn mình!
Cùng lúc đó, trong đâu Trân Mộc Mộc liền hiện ra cậu nói này.
Người con gái mái tóc dài ướt sũng, mềm mại rơi xuống sàn nhà thạch anh đen sáng bóng, mái tóc ướt rượt, nước từ trên ngọn tóc, chảy từ từ xuống dưới, rồi thấm ướt cả quần áo của cô.
Dưới bộ quần áo ẩm ướt đó, hiện ra bộ dạng ngoan ngoãn vâng lời của cô, lúc này lại càng khiến cho người ta cảm thấy thương xót.
Tiêu Hằng đột nhiên động đậy!
Khuôn mặt ngay lập tức liên dí sát vào trước mặt Trân Mộc Mộc, Trân Mộc Mộc giật mình, giơ mắt lên, dưới ánh mắt quan sát chuyên tâm của Tiêu Hằng, cô cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
“Cậu chủ Tiêu.. “
Gương mặt đỏ ửng có chút thẹn thùng hô lên một tiếng, bỗng chố!
c “Ha ~ thật là không thể nhìn ra, dưới khuôn mặt đơn thuần này, lại có một trái tim đen tối đang ngấm ngầm lên men”
Trân Mộc Mộc đột nhiên đơ cứng người lại, hai gò má vẫn ứng đỏ.
Đôi môi run cầm cập, cô tức giận phát run lên: “Quá đáng rồi đó, cậu chủ Tiêu, anh hơi quá đáng rồi”
“Cô đừng có khóc, tôi phiền nhất mấy người con gái cứ nhõng nhẽo khóc.”
Trân Mộc Mộc nấc cụt một tiếng, cắn chặt môi, đôi mắt oán giận nhìn chằm chằm vào anh.
Tiêu Hằng đứng dậy: “Cô nói xem, tôi có nên trừng phạt cô không?”
Lại là trừng phạt!
“Tại sao? Tôi không hề đắc tội với cậu chủ Tiêu!” Trân Mộc Mộc tức giận.
Tiêu Hằng “Ồ” một tiếng, dùng cái ánh mắt “Sao cô lại ngốc như vậy, cái này mà cũng phải hỏi sao” nhìn về phía Trân Mộc Mộc: “Cô hãm hại Giản Đồng, chính là đắc tội với tôi rồi đấy”
Sao lại là Giản Đồng!
Tại sao người nào cũng “Giản Đồng Giản Đồng Giản Đồng” vậy, thật là chịu hết nổi rồi!
Cô ta rốt cuộc có gì tốt? Mà phải khiến cậu chủ Tiêu, rồi ông chủ, từng người lần lượt chống lưng cho cô ta chứ!
Trân Mộc Mộc đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt có chút đố ky: “Giản Đồng vốn dĩ không phải là một người phụ nữ tốt! Cậu chủ Tiêu đừng để cô ta lừa gạt nữa!
Cậu chủ Tiêu đừng nhìn vẻ bề ngoài thật thà của cô ta, thực ra trong lòng cô ta vốn rất xấu, cô ta chỉ là giả bộ đáng thương mà thôi!”
Tiêu Hãng không nói câu gì đột nhiên đứng dậy, đút tay vào trong túi quần, rủ mắt xuống nhìn Trân Mộc Mộc, lạnh lùng nói: “Tôi biết tôi phải trừng phạt cô như thế nào rồi.
Nếu như đáng thương có thể giả bộ, vậy người phụ nữ nó sẽ không ở trước mặt của anh ấy mà toàn thân co rúm lại, càng sẽ không căng thẳng như thế sau khi phát hiện anh ấy biết bí mật của cô.
Cô nên vén tấm áo đằng sau eo lên, rồi rõng rạc nói với cả thiên hạ: Mau đến mà xem, tôi bị thiếu mất một quả thận, tôi rất đáng thương, mọi người đều phải thấy tôi đáng thương.
Nhưng, Giản Đồng lại không như thế, người phụ nữ đó đem bí mật của bản thân, cất giấu sâu trong lòng, không để cho người khác dễ dàng chạm vào.
Không phải trùng hợp, Tiêu Hằng cảm thấy, cô có thể giấu giếm cái bí mật này cả đời.
Giơ tay lên, gọi một cuộc điện thoại, không lâu sau, có hai chàng trai mặt vô cảm bước vào.
Tiêu Hằng chỉ xuống dưới đất, “Cô Trân nói cô ta muốn học lặn, hai anh hãy giúp cô ta, đưa cô ta đến bể bơi sau vườn”.
Lặn, trông mặt mà bắt hình dong: Lặn vào †rong nước.
Hai chàng trai này, đều là người nhanh nhạy, trong bể bơi thì sao có thể lặn được?
Ngay lập tức liền ngầm hiểu, mặc cho Trân Mộc Mộc vùng vẫy, mỗi người một bên, giống như hai người máy, dắt Trân Mộc Mộc đi ra bể bơi ở sau vườn.
“Cậu chủ Tiêu! Cậu chủ Tiêu! Anh không thể làm như vậy với tôi! Anh không thểt! Tôi phải kiện anh, tôi sẽ kiện anh, tôi nhất định sẽ kiện anh!”
Cô ấy chỉ nhìn thấy, cậu chủ Tiêu mà cô ấy nhung nhớ, đút hai tay vào túi quần, ngẩng đầu nói với hai chàng trai kia một câu: “Đừng làm ૮ɦếƭ người. Tôi còn phải tốn thời gian để giải quyết những phiền phức không cần thiết.”
“Được, cậu chủ”
“Cô Trân, không biết tôi đã nói với cô chưa, cô thực sự…” Tiêu Hằng nhẹ nhàng “Ha” một tiếng: “Rất khiến người khác buồn nôn”
Tiêu Hằng hiểu Trầm Tu Cẩn, sau khi Trầm Tu Cẩn trừng trị Trân Mộc Mộc một trận nhẹ nhàng, rồi đem người của mình rời đi, Tiêu Hằng lúc đó liền nghĩ: Trên trời sắp nổi cơn bão rồi, Trầm Tu Cẩn trở thành “một người lương thiện” thật rồi, đột nhiên lại để người đó lại cho anh, rồi rời đi.
Tiêu Hằng và Trầm Tu Cẩn, từ nhỏ đã vừa là bạn vừa là bè, có câu nói nói rằng, người hiểu bạn nhất, không phải người thân của bạn, mà chính là kẻ địch của bạn.
Hành động lần này của Trầm Tu Cẩn thực sự bất thường, Tiêu Hằng không rõ lí do, nhưng…
địch không hành động anh cũng không hành động.
Trầm Tu Cẩn chỉ trừng phạt một trận nhẹ nhàng rồi rời đi, vậy thì Tiêu Hằng cũng không có lí do gì để làm người đó ૮ɦếƭ.
Không thể không nói, trên thế giới này, Tiêu Hằng còn hiểu rõ Trầm Tu Cẩn hơn rất nhiều người.
Giản Đồng không để cho Trầm Tu Cẩn hại ૮ɦếƭ Trân Mộc Mộc, Trầm Tu Cẩn liền trực tiếp lôi Trân Mộc Mộc đến trước mặt của Tiêu Hằng: Này, chuyện mà cậu tự làm xảy ra một sự cố, người này, tôi đem đến cho cậu rồi, Tiêu Hằng, cậu hãy tự xử lí đi.
Nếu đã không đích thân hại ૮ɦếƭ Trân Mộc Mộc, vậy thì để Tiêu Hãng đến hại ૮ɦếƭ Trân Mộc Mộc.
Tiêu Hằng thì sao, tuy không biết tại sao hành động lần này của Trầm Tu Cẩn lại bất thường như vậy, nhưng vẫn giữ chắc nguyên tắc địch không hành động mình cũng không hành động… Được thôi, chuyện Trầm Tu Cẩn làm được nhưng lại không làm, thì Tiêu Hãng tôi cũng không làm.
Cả hai người này, đều không phải dạng vừa phải.
Tiêu Hằng ngồi trong phòng khách, anh không đi ra bể bơi sau vườn, điếu xì gà trong tay, giơ lên hút một hơi, ngồi trong phòng khách xem chiếc tivi chiếu lung tung.
Nửa tiếng sau Hai chàng trai kia đã quay lại: “Cậu chủ, làm như anh dặn dò, chúng tôi đã giúp cô gái đó học lặn, nhưng cô gái đó thực sự quá ngốc, bị sặc quá nhiều nước, nên tình hình sức khỏe bây giờ không thể tiếp tục học lặn được rồi.”
“Vậy người đâu?” Tiêu Hằng lãnh đạm hỏi, ánh mắt thậm chí không rời khỏi chiếc tivi.
“Ở sau vườn”
Tiêu Hằng “Ồ” một tiếng, giơ tay lên nhìn chiếc đồng hồ đeo tay: “Không còn sớm rồi, mời cô Trân về đi.”
“Được, cậu chủ.”
Màn đêm dày đặc, một người con gái, bị người khác đuổi ra khỏi cánh cổng của biệt thự.
Trân Mộc Mộc ê ẩm khäp người, đặc biệt là cổ họng, bị sặc đến nỗi cứ ho liên tục.
Cả người ướt sũng, gió đêm lùa vào, Trân Mộc Mộc đứng bên đường, lạnh đến nỗi run cầm cập.
Trong ánh mắt cô là sự căm hận, nỗi căm hận này, thoạt đầu nhìn, vô cùng hung dữ, giống như một con quái vật, dường như muốn nuốt hết mọi thứ: Giản Đồng! Tất cả mọi chuyện đều do Giản Đồng!
Đầu do cô ta! Nếu như không có cô ta, thì Trân Mộc Mộc đã không phải chịu nỗi đau khổ như này!
Cô ta nói cái gì mà giúp mình cầu cứu chứ, vốn dĩ là đồ lừa đảo! Giả nhân giả nghĩa!
Người phụ nữ đó, vốn dĩ không cầu cứu giúp mình!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc