Hôn tới tấp lên mặtTrầm Tu Cấn đè lên người của cô, cúi thấp đầu lặng lẽ nhìn cô, và hai dòng nước mắt của cô.
Giản Đồng lại nhắm chặt hai mắt.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Cuối cùng, đôi lông mày của cô cũng dân dân được thả lỏng.
Trầm Tu Cẩn nhìn lên bình nước muối, đã sắp chảy hết.
Một lúc sau, anh ấy thành thạo rút cây kim ra cho cô.
Lúc còn nhỏ ông nội cho anh học võ, không ít lần thi đấu thực tế, khi bị thương, chút chuyện rút kim đơn giản này, lại làm vô cùng nhuân nhuyễn.
“Ngôi dậy đi” Rút kim xong, Trầm Tu Cẩn lạnh lùng nói với Giản Đồng: “Cô còn định nằm lì ở đây bao lâu nữa? Mau quay về nơi mà cô nên ở đi”
Anh đuổi cô đi.
Giản Đồng cúi đầu, lặng lẽ ngồi dậy, chống lên giường, rồi từ từ bước xuống đất.
“Giày” Anh lại liếc nhìn với đôi mắt thỏa hiệp mở to, vừa nhìn thì biết là của anh.
Giản Đồng nhìn xuống đôi bàn chân trân của mình: “Giày của tôi đâu?”
Trầm Tu Cẩn khoanh tay, nhìn về Giản Đồng lạnh lùng nói: “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Cô không quan tâm đến tình hình sức khỏe, vẫn cứng đầu đến đi làm, rồi lại ngất đi ở chỗ của Tô Mộng.
Còn phải phiên đến công ty gọi bác sĩ qua khám cho cô, rồi truyên nước cho cô.”
“Vậy giày của tôi… Giản Đồng không hiểu, chuyện này với đôi giày không tìm thấy của cô, có liên quan gì đến nhau sao?
“Ha ~, không phải đã nói rôi sao? Cô ngất đi ở chỗ của Tô Mộng, chẳng nhẽ cô tưởng rằng, là tôi ôm cô đến phòng ngủ này rồi gọi bác sĩ đến chữa bệnh cho cô sao?”
“Là chị Mộng?”
“Haha, đúng là Tô Mộng tốt người, giúp cô tìm bác sĩ đến, cô nằm ở chỗ cô ấy truyên nước, e là giày cũng để ở đó rồi.
Suy cho cùng thì chỗ của Tô Mộng cũng là văn phòng tổng giám đốc của Đông Hoàng, một người nhân viên như cô nằm ở đó truyền nước, chắc chắn sẽ làm thiệt hại đến hình tượng của Đông Hoàng.
Cũng chỉ có chỗ của tôi đây, có thể tạm thời chứa chất cô, là thích hợp nhất”
Những lời Trầm Tu Cẩn nói hôm nay, cộng hết lại, đều nhiều hơn rất nhiều so với tuần trước, bản thân anh cũng không hề nhận ra sự thay đổi này.
“Cô tưởng rằng tôi bằng lòng giúp cô sao?”
Giản Đồng cúi đầu xuống, không nói câu gì…
đương nhiên, cô vô cùng rõ, người đàn ông trước mặt này, căm hận và chét ghét mình như thế nào.
Cô ấy càng hiểu rõ, anh hận mình đến mức nào.
“Cảm ơn chủ tịch Trầm, tôi… còn có, tôi xin lỗi”
Cảm ơn, xin lỗi… ngoài hai câu này ra, cô ấy không còn lời nào khác để nói với anh ấy rồi sao?
Liệu răng nếu đổi lại là Lục Thâm, hoặc Tiêu Hằng, thì cô ấy sẽ ra sức nhiệt tình chứ?
Không nghĩ như vậy thì không sao, vừa nghĩ đến đó, những ngọn lửa không tên vừa mới được xoa dịu đi, trong phút chốc lại bùng cháy lên!
Đột nhiên, người đàn ông dang rộng hai tay, chìa tay ra ôm chặt cô vào lòng, không đợi Giản Đồng phản ứng, cái cánh tay ôm lấy phần eo gầy của cô, đột nhiên trượt xuống, ngay lập tức, sắc mặt Giản Đồng trở nên trăng bệch… cô có thể cảm nhận được rõ ràng, sự ấm áp trong bàn tay của Trầm Tu Cẩn, đang che đậy vào phần eo trái của côi Trầm Tu Cẩn! Anh dựa vào cái gì!
“Nói cho tôi biết, tại sao Tiêu Hằng lại biết chỗ này của cô thiếu mất một quả thận?”
Giản Đồng hít thở hỗn loạn!
Lời nói của Trầm Tu Cẩn, vẫn luẩn quẩn trong đầu cô, cô cảm thấy chóng mặt, người như mất hồn.
Lúc này, trong đôi mắt của người đàn ông, lóe lên một chút lòng ghen ty, chỉ là bản thân anh không hề nhận ra.
“Nói cho tôi biết!”
Giản Đồng cảm thấy hoang mang… anh ấy — Trầm Tu Cẩn làm thế nào mà lại biết được, Tiêu Hằng biết bí mật của cô?
Anh đã điều tra cô?… suy nghĩ này lóe lên trong đầu cô, đột nhiên, Giản Đồng cảm thấy vô cùng tức giận!
Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!!!
Dựa vào cái gì mà anh muốn làm gì với cô, thì cũng có thể làm được!!!
Kể cả cô có là một tù nhân cải tạo, kể cả cô đã từng phải ngồi tù!
“Không nói?” Trầm Tu Cẩn càng thêm nổi giận.
Nheo mắi lại… lẽ nào, cô thật sự có quan hệ qua lại với Tiêu Hằng sao?
“Cậu ấy từng nhìn thấy cơ thể trần trụi của cô?”
Khi câu hỏi này được nói ra, trong lòng Giản Đồng bồng nhiên cảm thấy đau đớn!
Trâm Tu Cẩn! Anh coi tôi là loại người gì chứt Bàn tay rủ xuống hai bên đùi, lập tức nắm chặt lại!
Giản Đồng yên lặng không nói gì, nhưng lại tức giận tới mức run rẩy.
Người đàn ông đang nổi giận, hiểu lầm càng lúc càng sâu hơn… cô ấy không nói?
“Bao nhiêu tiên?”
Giản Đồng bỗng nhiên trợn to hai mắt! Không dám tin! Cô cảm thấy bản thân lúc này ngay cả hít thở cũng thấy đau đớn!
Bao nhiêu tiền?
Haha…
“Cậu chủ Tiêu không cho tiền”
“Tôi bằng lòng cho cậu chủ Tiêu xem không cần trả phí.”
“Chàng công tử khí chất đẹp trai như cậu chủ Tiêu kia, ai mà không thích?”
“Chủ tịch Trâm lẽ nào không biết sao? Tôi không hề có giá trị”
“Nhưng con người cậu chủ Tiêu ấm áp, tôi không cần tiền cũng nguyện ý… ô, nụ hôn của cậu chủ Tiêu, đến bây giờ tôi vẫn vô cùng nhớ cảm giác đó.”
Trầm Tu Gẩn, trong mắt của anh, tôi là một kỹ nữ, vì thế anh mới nói những lời như vậy.
Trầm Tu Cẩn, tôi chính là một kỹ nữ!
“Nếu như cậu chủ Tiêu nguyện ý muốn cơ thể của tôi, tôi sẽ bằng lòng cho không cậu chủ Tiêu.
Nụ hôn của cậu chủ Tiêu, đều khiến người khác nhớ lại cảm xúc như vậy, vậy thì nếu như cùng cậu chủ Tiêu lên giường, cảm giác đó, há chẳng phải nhẹ nhàng êm dịu sao, tôi mong rằng được chuốc say cậu chủ Tiêu một lần, rồi cùng cậu chủ Tiêu lên giường…” Giường…
“Áp Lời vẫn chưa nói xong, Giản Đồng không nói được ra tiếng nữa!
Nụ hôn tới tấp lên mặt giống như mưa bão, bỗng chốc ập đến!
Trên khuôn mặt anh tuấn của Trầm Tu Cẩn, viết đầy sự giận dữ!
Từ trong cái miệng đó, thốt ra toàn lời gì không biết nữa?
Nụ hôn của cậu chủ Tiêu, khiến cho cô đến bây giờ vẫn nhớ cảm cảm xúc đó?
Nếu như cậu chủ Tiêu nguyện ý muốn cô, cô sẽ bằng lòng cho không cậu chủ Tiêu sao?
Cô muốn lên giường với cậu chủ Tiêu?
Chuyện lên giường như vậy, cô cũng có thể dễ dàng nói ra như thế sao?
Sự giận dữ chồng chất ở trong lòng, mỗi câu nói của cô, khiến cho sự phãn nộ của anh tăng thêm một tầng, cuối cùng, Trầm Tu Cẩn không chịu được cô nữa, cúi đầu ra sức hôn lên đôi môi khiến cho người khác cảm thấy bực bội của cô.
Anh vừa hôn Giản Đồng, trong đầu vừa nghĩ những lời cô đánh giá về Tiêu Hằng… nụ hôn của Tiêu Hằng, khiến cho cô nhớ mãi không quên?
Ha ~ Trầm Tu Cẩn uyển chuyển hôn cô, cô rất nhanh liền bị đắm chìm vào… anh không phải chưa từng hôn cô ấy, chỉ là nụ hôn của hôm nay, sao lại không giống những lần khác?
Hơi thở nóng bỏng, cô ấy sắp ૮ɦếƭ chìm trong nụ hôn của Trầm Tu Cẩn.
“Á hừ..” Đầu óc choáng váng, bất giác liền kêu lên một tiếng.
Đây giống như một loại nước hoa kích thích xịn nhất, sự phân nộ trong ánh mắt của người đàn ông dần dần hóa thành Dụς ∀ọηg, ngay lập tức liền đè cô xuống giường.
Cô vốn là một con chim non nớt, nói một cách gay gắt, thì bỏ ra một sức lực dồi dào, nếu như thật sự lên đạn Ϧóþ cò, thì đó chính là một trong số những con gà yếu ớt.
Nhưng cũng không ngờ được rằng, cuối cùng lại như này…
Cuối cùng, Trầm Tu Cẩn vốn không làm đến cuối, không phải không muốn, mà là đột nhiên nhớ ra, cơ thể tàn tạ này của cô, hôm nay đã phải chịu khổ quá nhiều rồi.
Anh đột nhiên đứng dậy, hai con mắt của người phụ nữ nằm trên giường mập mờ hơi nước, Dụς ∀ọηg trong ánh mắt của anh càng tăng lên, mở miệng lạnh nhạt nói: “Mặt mày rạng rỡ, lẽ nào cô tưởng rằng tôi sẽ thực sự động chạm cô lần nữa sao? Người phụ nữ giống như cô, một lần liền thấy vô vị rồi. Vả lại… Giản Đồng, tôi thấy cô dơ”
Nói xong, liền sải chân bước ra ngoài phòng ngủ, nằm trên tấm đệm, sắc mặt của người phụ nữ, đột nhiên, trắng bệch như mat Người phụ nữ giống như cô, một lần liền thấy vô vị rồi, vả lại, Giản Đồng, tôi thấy cô dơ… A, thì ra, anh chỉ là cảm thấy tò mò khi cùng một tù nhân cải tạo lên giường thì sẽ có cảm giác gì.
Trong mắt của anh, Giản Đồng cô vấn luôn là một người vô vị không có ưu điểm gì như vậy…
không có gì đáng buồn cả, ba năm trước chẳng phải đã như thế rồi sao?
Giản Đồng, tôi thấy cô dơ…
“lm miệng im miệng im miệng!” Cô bịt chặt tai lại, muốn vứt cái câu nói ấy ra khỏi đầu.
“lm miệng! Anh im miệng! Im miệng im miệng im miệng! A ~ a! A ~!” Đau khổ, cô không dám lớn tiếng hét, đành phải ép tiếng nói thấp xuống!
Từng tiếng từng tiếng, không ngân vang, giọng nói trầm tĩnh, chèn ép xuống thấp! Khiến cho cô không thở được ral