Tự mình họcGiản Đồng cảm thấy trên người giống như bị cái gì đó đè lên, đưa tay đẩy một cái, không đẩy ra được.
Vừa tỉnh dậy, đã cho cô một “bất ngờ lớn”.
“Ai bảo anh ngủ trong chăn của tôi?”
Thẹn quá hóa giận, cô đưa tay mạnh mẽ đẩy người bên cạnh, người nọ bất ngờ không kịp đề phòng bị cô đẩy một cái, “Đồng Đồng, chào buổi sáng.”
Giản Đồng nhìn vào đôi mät ngái ngủ của người nọ, càng thêm nổi nóng: “Trầm Tu Cẩn, đã nói không cho phép đến gần tôi, ai cho phép anh ngủ trong chăn của tôi.”
Người nọ vội vàng cuống cuồng bò dậy, “Tôi cũng không biết, Đồng Đồng đừng tức giận.”
Quá vội vàng đứng dậy, anh lập tức ngã trên người Giản Đồng Cô bồng nhiên mở to mät, cảm nhận được rõ rằng, có một vật nóng, áp sát vào cô, một giây, hai giây, ba giây. ..Bùm “Trầm Tu Cẩn!” Đưa tay đẩy người ra, chăn rơi tán loạn trên đất, “Anh. . ” Cặp mắt cô bốc lửa căm tức nhìn bộ đồ ngủ của người đàn ông có một vật nhô lên rất cao: “Anh… * “Đồng Đồng, tôi khó chịu.” Người nọ mặt đỏ ửng.
Nhìn gương mặt vô tội của người nọ, Giản Đồng bỏng nổi giận.
Mặt lạnh, không nói một lời đi xuống giường, cũng không thèm nhìn người sau lưng, tự mình đi vào phòng tăm.
Vừa đi vừa tự chửi mình trong lòng, cô thật là đầu óc bã đậu, sao lại để cho Trầm Tu Cẩn lên giường ngủ chứ.
Nghĩ tới cái chạm nóng bỏng quen thuộc kia, cô hung hăng chùi tay lên người mình, mạnh mẽ lau chùi.
Sau khi rửa mặt, cô lại trở về phòng.
Ngẩng đầu một cái: “Sao anh còn ở đây”
Người nọ mở to đôi mät đen nhánh, giơ chân luống cuống dựa vào vách tường, hơi thở dốc: “Nóng, Đồng Đồng, tôi khó chịu.”
Giản Đồng bồng dưng siết chặt quả đấm, cô dĩ nhiên biết anh khó chịu chồ nào, dĩ nhiên biết chuyện gì đang xảy ra.
Mới đêm qua, cô còn coi người này như một đứa bé, hoàn toàn không đề phòng để cho anh ngủ ở bên cạnh mình, Giản Đồng càng nghĩ, càng phiên lòng “Đi vào phòng vệ sinh.’ Cô lạnh lùng nói một cau.
Người nọ quả nhiên ngoan ngoãn “ừ” một tiếng, đi vào phòng vệ sinh.
Cô liền không quan tâm đến chuyện này nữa.
Đã mười năm phút trôi qua, nhưng cũng không thấy người nọ từ trong phòng vệ sinh đi ra.
Cô ở phòng khách chờ có chút sốt ruột, kiên nhần chịu đựng, “lạch cạch” đi tới phòng vệ sinh.
Gõ cửa một cái, ” Này, xong chưa?”
Nhưng bên trong không có tiếng trả lời.
Cô khẽ cau cô, “Trầm Tu Cẩn?”
Nhưng không thấy bên trong có tiếng đáp lại.
Một giây kế tiếp.
Rầm. .. một tiếng vang thật lớn, Giản Đồng nheo mắt, hô to một tiếng “Trầm Tu Cẩn”, không suy nghĩ nhiều, mở cửa, xông vào.
“Anh. . ‘ cô bồng nhiên sững sờ: “Anh đang làm gì vậy!”
Người nọ ngã trên đất, vòi hoa sen ở trên đỉnh đầu của anh, ào ào phun xuống, cô bước tới mấy bước, đưa tay ra. ..quả nhiên là nước lạnh.
“Anh làm gì vậy! Luồng khí lạnh mới tràn vào, hôm nay lạnh như vậy, vừa mới sáng sớm, anh chơi tự ngược sao?”
Cô thật sự rất tức giận, thở hổn hển đóng vòi hoa sen lại: “Anh muốn làm gì? Muốn bị bệnh một lần nữa à? Trâm Tu Cẩn! Tôi đã rất mệt mỏi rất mệt mỏi rất mệt mỏi rồi, anh có thể đừng mang thêm phiền toái cho tôi được không!”
Bao nhiêu áp lực mệt mỏi đè xuống, công việc bận rộn, khó khăn trong việc dọn dẹp cục diện rối rằm, ngoài công việc ra, còn phải chăm sóc một người bệnh mất hoàn toàn trí nhớ, tất cả mọi việc tích lại đè xuống, mang tới cảm giác mệt mỏi vô hạn, nhưng Giản Đồng chưa từng than phiền Có thể giờ phút này, thấy người này sáng sớm dùng nước lạnh tự ngược đãi bản thân mình, tất cả những việc trải qua mấy ngày hồm nay lập tức bộc phát ra.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì! Trầm Tu Cẩn! Anh có biết không, áp lực đè trên người tôi rốt cuộc là cái gì! Anh có biết không, trong lòng tôi mồi ngày đều run sợ xử lý hàng tá cục diện rối răm kia, tôi hoàn toàn không thích ở trong kia chút nào. Anh có biết không, môi buổi sáng tỉnh lại, tôi đều phải chuẩn bị tốt để đối phó với người khác! Tôi hoàn toàn không có thời gian, cũng không dám lãng phí thời gian! Về đến nhà, còn phải đối mặt với anh Anh có biết không, chăm sóc anh, làm tôi rất mệt mỏi!” Cô hướng về phía anh gào to, người nọ bị cô doạ sợ ngây người Cô biết cô không nên đem ưu tư mang về nhà, không nên đem tất cả phiền muộn, phát tiết lên anh Nhưng, giờ phút này, nhìn người này tựa như muốn đổi nghịch với cô, dùng nước lạnh tự ngược đãi bản thân mình, cô không nhịn được nữa, một khi cảm xúc đã bùng phát, thì những thứ đã từng nhãn nhịn kia, sẽ không còn cách nào đóng lại như van nước kia nữa, mà sẽ khơi thông một dòng nước lớn.
Sau khi dùng hết sức lực hét lên, bụp. .. một tiếng, ngã xụi xuống đất, mệt mỏi dựa vào tường, năng lượng trên người Giản Đồng, như bị rút sạch vậy, run rấy đưa tay ra, chán nản che mắt, cô phải thừa nhận, không thừa nhận cũng không được. .
.Cô đã bước tới bờ vực sụp đổ.
Không khóc không làm loạn, bình tĩnh như nước, đều là giả.
“Trầm Tu Cẩn” người phụ nữ chán nản che đôi mặt, cũng che kín nỗi thống khổ của mình: “Đối cho tôi mất trí nhớ có được không?”
Có thể có một nút cài đặt lại không, chỉ cần nhấn một cái, toàn bộ cuộc sống đã được định sẵn, sẽ bắt đầu lại từ đầu.
“Đồng Đồng, cô đừng khóc, là tôi không tốt, Đồng Đồng đừng khóc, tôi sai rồi” Bên tai, giọng người đàn ông hốt hoảng.
Giản Đồng nhằm mắt lại, mặc cho nước mắt tùy ý chảy xuống, cô chán ghét Giản Thị, chán ghét Trâm Tu Cẩn, chán ghét Giản Mạch Bạch bị bệnh, chán ghét Giản Thị trống rỗng, chán ghét Giản Chấn Đông để lại cho cô một cục diện rối rằm, chán ghét người mẹ chỉ biết gọi điện thoại cho cô khóc lóc kể lể bệnh tình Giản Mạch Bạch tệ như thế nào, chán ghét Giản Chấn Đông luôn luôn muốn cô chấp nhận đứa con riêng của mình vào nhà họ Giản.
Cô lại muốn cười, năm mơ cũng không nghĩ tới, nhân nại lâu như vậy rồi, mà cô sẽ sụp đổ hoàn toàn vào một buổi sáng bình thường như Vậy.
“Đồng Đồng, tôi sai rồi Đông Đồng, Đồng Đồng”
Giản Đồng mặc cho người nọ ôm chặt cô, mặc kệ người nọ kêu gào, tựa như đang gọi người mình yêu nhất. .. Cô đột nhiên nâng lên một nụ cười mỉa mai.
“Buông tôi ra đi” Một lúc sau, động tác cô nhẹ nhàng, cũng không cự tuyệt đẩy người nọ ra, từ lông иgự¢ ấm áp của người nọ chui ra: “Không được dùng nước lạnh nữa”
Tựa như không sao cả, cô dặn dò người đàn ông kia như đứa bé vậy. .. Nheo mắt, nhưng cô biết, cô còn có chuyện chưa làm xong.
Đó là lý do tại sao cô không thể sụp đổ được.
“A Cẩn không cố ý. .. A Cẩn nóng, thật khó chịu”
Người nọ chật vật nói Giản Đồng ngây người, vừa rồi hoàn toàn không nghĩ đến điều này, cô lại sững sờ nhìn người kia một hồi. .. Cho nên, anh ngay cả việc mình tự giải quyết như thế nào, ngay cả những ký ức trong quá khứ, đều biến mất rồi sao?
Hơi cúi mắt xuống, khóe mắt thoáng quét qua chö đó của người nọ, vân nhô cao như cũ, quần áo trên người anh đều ướt nhẹp, giờ phút này dính sát vào người, chô kia, càng rõ ràng.
Ngước mắt lên, lại nhìn thấy người nọ mặt đỏ ửng, một đôi mắt đen nhánh, long lanh, tựa như không thế chịu đựng thêm sự tra tấn thống khố gì nữa.
“Anh. … đợi đã.’ Cô chạy ra ngoài, cầm lấy điện thoại ở đầu giường, loại chuyện này, cô biết mở miệng giải thích với người kia như thế nào đây?
“Giản Đồng, sáng sớm cô không ngủ, cũng đừng tới chọc tôi.” Đầu điện thoại bên kia, Hi Thần tức giận nói, : ‘Rốt cuộc là chuyện quan trọng gì.”
“Là… ” Lời đến khóe miệng, hơi ngừng lại, cô mới phát hiện, chuyện này, cô cũng không biết phải nói với Hi Thân như thế nào, Hi Thần bên kia đã không nhịn được thúc giục: “Có gì thì nói mau.”
“Không có gì.”
Tút tút tút, cúp điện thoại.
Cô xoay người, đi vào trong phòng tăm, người nọ còn mở đôi mặt ướƭ áƭ, nhìn cô trở lại.
Giản Đồng hung hăng cắn răng một cái, đi tới, nhăm mắt đưa tay ra thật nhanh, năm lấy.
“Ư” trong cổ họng người nọ lập tức tràn ra tiếng ՐêՈ Րỉ thoải mái.
Giản Đồng giống như chạm vào củ khoai lang nóng, lập tức buông tay ra: “Biết chưa, sau này khó chịu cứ dựa theo cách tôi vừa làm, tự mình làm”
Nói xong, mặt đầy lạnh lùng xoay người thật nhanh rời khỏi phòng tăm, nhưng tai cô lại đỏ ửng