Hùng hổ dọa người “Tôi muốn gặp cô ta.Cô trầm giọng ra một quyết định, không phải khẩn cầu, mà là cương quyết.
Lão Kim có chừng mực, biết cô sẽ không nhượng bộ.
Nặng nề gật đầu: “Tôi đưa cô đi”
Anh cũng biết, đối phương muốn lập tức thấy Trân Mộc Mộc .
Người này trong đêm khuya, gọi một cuộc điện thoại, đem anh từ trong chăn lôi ra, đó chính là quyết tâm muốn giải quyết dứt khoát mọi chuyện.
Còn có một điểm, lão Kim biết rõ, đối phương đã mất niềm tin đối với anh.
Lão Kim không nói nhảm nữa, ngay lập tức dẫn người đến căn nhà trọ nhỏ kia.
Khi chuông cửa vang lên, người bên trong mở cửa ra, mang theo giọng nói buồn ngủ, mềm mại: “Vê rôi à? Có chuyện gì quan trọng vậy, bà chủ các ông thật là nhàm chán.”
“Bà chủ của cô nhất định không nhàm chán đâu, nếu không làm sao sẽ xuất hiện ở bên cạnh cô.
Cửa mở ra, một giọng nói lạnh lùng vang lên, nhất thời dội vào người đang đứng ở cửa một trận lạnh thấu tim, cả người từ đầu đến chân lạnh toát, bất ngờ không kịp đề phòng.
“Cô cô, tại sao lại là cô?”
Trân Mộc Mộc không thay đổi nhiều, chỉ là có mùi vị của phụ nữ hơn trong kí ức của cô, Giản Đồng mặt không thay đổi thưởng thức sắc mặt đỏ trắng lẫn lộn của Trân Mộc Mộc.
“Lão Kim, cô ta sao lại.. ” Trân Mộc Mộc chuyển hướng sang lão Kim sau lưng Giản Đồng.
Đầu óc cô ta giờ phút này có chút không theo kịp.
Lão Kim sợ bị bêu xấu liền đẩy cô một cái: “Vào nhà trước, vào nhà rồi nói, đã trễ thế này, đứng ở hành lang, sẽ quấy rây hàng xóm”
Giản Đồng thấy hợp lý.
Quả thật, đêm khuya làm phiên người khác là không tốt.
Trân Mộc Mộc vặn tay, ba người lân lượt vào nhà, lão Kim cân mẫn, rót trà cho Giản Đồng, vô cùng ân cần, mắt Trân Mộc Mộc nhìn chằm chằm lên người Giản Đồng.
“Cô làm việc ở Giản Thị sao?”
Câu đầu tiên, đã định trước Trân Mộc Mộc sẽ bị đánh bại.
Nhìn xem, người ta là bà chủ, cô là người làm công cho người ta đây.
Sắc mặt Trân Mộc Mộc nhất thời khó coi. Bạn đang đọc truyện tại
ThíchTruyện.VNNói chuyện không tránh khỏi mang theo vẻ tức giận: “Tôi làm việc ở Giản Thị, chăm chỉ làm việc không được sao?”
“Chăm chỉ làm việc?” Giản Đồng cười nhạo.
Nhưng cảnh này đều rơi vào trong mắt Trân Mộc Mộc, càng thêm khó chịu hơn: “Chuyện lúc trước đều đã qua rồi, đúng, lúc đó tôi không được phép xuất hiện ở thành phố S.
Nhưng tôi cũng phải sống chứ. Giản Đồng, cô không cân phải đuổi cùng Gi*t tận như thể chứ?”
Chuyện của Trân Mộc Mộc, cô biết cũng không biết nhiều, giờ phút này nghe được lời giải thích, trong mät Giản Đồng lóe lên một vẻ kinh ngạc, quan sát Trân Mộc Mộc một chút, liên không dây dưa về đề tài này nữa “Nếu như cô thật sự chỉ là chăm chỉ làm việc, tôi sẽ coi như không thây cô.”
Lão Kim bối rối bất an: “Chủ tịch Giản. .. Đêu biết hết rồi, cô mau khai báo ra đi”
Trân Mộc Mộc thiếu chút nữa là không thở được, hổn hển nói: “Tôi khái báo cái gì chứ!”
“Trân Mộc Mộc, cô không nói, tôi cũng có cách để biết. Chẳng qua là thời gian sớm hay muộn mà thôi.”
Giản Đồng khoanh hai tay, gác lên trên đầu gối, nhàn nhạt nói Trân Mộc Mộc như bị chọc tức, mặt đầy khuất nhục nhìn Giản Đông: “Cô muốn tôi nói cái gì! Khai báo cái gì! Đúng, tôi làm việc cho Giản Thị, nhưng tôi cũng không phải là trộm ςướק hay buôn bán cái gì!”
Giản Đồng rũ mat, đương nhiên nghe được sự mỉa mai trong lời nói của Trân Mộc Mộc Lão Kim dường như đã sợ đến nồi quát măng Trân Mộc Mộc : “Có biết nói chuyện hay không!”
Giản Đồng hướng về phía lão Kim phất tay một cái: “Không sao, cô ây cũng không có nói dối” Lúc ở Đồng Hoàng, không phải là tự bán đứng mình sao.
Theo như cách người kia nói, Giản Đồng cỏ, bán xãu xí bán tự tỉ, cô còn bán cả mạng sống nữa “Ha ha, cô thừa nhận rồi?” Trân Mộc Mộc cười lạnh: “Cô rõt cuộc cũng thừa nhận rồi. Không hiệu tại sao cô có thể không xấu hố như vậy, mặt một chút cũng không đỏ.”
Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Giản Đồng, hơi nhếch môi, có chút tự giêu. .. Thừa nhận sao?
Thừa nhận?
Giản Đồng cô có bao giờ khỏng thừa nhận đâu!
Nhìn sâu vào Trần Mộc Mộc, cô đang nghĩ, ban đầu là tại sao lại chọc tới cái tai họa này.
Trân Mộc Mộc bị cô nhìn chăm chảm có chút cảm giác sợ hãi.
Cô xoa xoa ẩn đường, “Cứ ôm lây quá khứ như vậy, tôi giờ phút này cũng không có cách nào đứng ở trước mặt cô. Trân Mộc Mộc, tôi nhäc nhở cô một chút. Tiền vốn của Giản Thị bị gián đoạn.”
Trân Mộc Mộc säc mặt biến đổi: “Tôi không biết cô đang nói gì” Không nghĩ ngợi gì lập tức cảnh giác nói Giản Đồng lại cười “Cô xem, cô nghe được tiên vốn của Giản Thị bị gián đoạn, lời đầu tiên trả lời tôi lại là không biết tôi đang nói gì. Cô làm trợ lý bên cạnh lão Kim, cũng đã mấy năm rồi. Kiến thức tài chính cơ bản, cũng biết đúng không. Tiên của một cái xí nghiệp bị gián đoạn, là chuyện nghiêm trọng nhường nào. Nhân viên làm việc ở Giản Thị, nghe được tin tức này, đầu tiên hăn là khi*p sợ, rồi sau đó mới hoài nghi tin tức này là thật hay giả. Nhưng cỏ không như vậy. Phản ứng đầu tiên lại là chối bỏ”
Trân Mộc Mộc sắc mặt trăng bệch, vần sống ૮ɦếƭ biện luận: “Tôi vốn không biết cỏ đang nói gì, cái gì mà tiên vốn bị gián đoạn, chưa từng nghe qua”
Giản Đồng nghe vậy, châm chọc cười một tiếng, gật đầu một cái, chỉ chỉ lão Kim: “Trợ lý của ông? Chỉ có trình độ như vậy thôi sao?”
Lão Kim hận không thể nghiến nát răng: “Cô ấy bình thường không như vậy”
“Ô, bình thường không như vậy, nhưng hôm nay lại như vậy sao?” Lời trong ý ngoài, quá rõ ràng Trong mät Trân Mộc Mộc càng thêm giấy giụa, đôi mặt trừng trên người Giản Đồng, hận không thể xé cô thành nghìn mảnh. Đương nhiên, cái nhìn “sâu säc “này, bị Giản Đồng thu vào trong mãt Cô nghĩ mãi, cũng không nghĩ ra, giữa cô và Trân Mộc Mộc, có mối thâm thù đại hận gì, mà bị đối phương trăm phương ngàn kế ghi hận cả đời như vậy.
“Cô có bảng chứng gì, mà dám bêu xấu tôi tiết lộ bí mật?”
Nhìn vào những lời nói chính đáng của cô ta, cùng bộ dạng nghiêm túc, Giản Đông vô cùng vui vẻ: “Từ đầu đến giờ, tỏi có nói một câu nào là cô tiết lộ bí mật sao?”
Cô vừa dứt lời, khuôn mặt xinh đẹp của đối phương, trong nháy mät đỏ lên, mang vẻ nín nhịn, cũng không dám trút giận ra, nhân nhịn chịu đựng.
Giản Đồng nhìn đối phương hồi lâu, một lúc Sau, nhẹ như không than thở một tiếng: ” Được rồi, chuyện này đến đây là chấm dứt. Trần Mộc Mộc, giữa tôi và cô, không có thù hận gì. Nhưng cô nhớ lấy, đừng tính toán tôi nữa” Đây là lân cuối cùng.
Trân Mộc Mộc không tôt bụng như vậy, cũng không xấu xa như vậy.
Trải qua bóng tối thực sự, thì đêm khuya, có cái gì đáng sợ chứ “Là cô, tôi sẽ không dám ở lại công ty nữa”
Một cái bom hẹn giờ, cô làm sao có thể bỏ qua chứ Dứt lời, liền đứng lên, Giản Đồng bước những bước chân mệt mỏi chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại!” Sau lưng, Trân Mộc Mộc thở hổn hến Giản Đồng theo bản năng xoay người Trân Mộc Mộc nhào tới: “Giản Đông! Cô đừng tưởng räng cö cao thượng! Cô thì có gì tài giỏi chứ! Cô không cân phải cư xử cao cao tại thượng tỏ ra làm người tốt như vậy! Tôi ghét nhất bộ dạng lương thiện của cô! Đúng ! Là tôi! Người tiết lộ bí mật chính là tôi! Cô cho người đến truy tố tôi đi Cô dám không? Đừng quên, tiên của Giản Thị mãt đi, tiền vốn gián đoạn, chỉ cần cô tố cáo tôi, cả thế giới cũng sẽ biết, Giản Thị, là một công ty trông rồng!”
Trân Mộc Mộc đem Giản Đồng dồn đến đường cùng. иgự¢ phập phông kích động kêu lên: “Tôi cho phép cô tổ cáo đây, cô dám không?”
Lão Kim giận đến nồi hận không thể cho người phụ nữ ngu xuẩn kia một cái tát, chủ tịch Giản đều đã nói bỏ qua chuyện này rồi, sao cô còn phải gây thêm räc rối nữa.
“Còn nữa, Giản Đồng, nếu như cô tố cáo tôi, vậy thì ông bố kia của cô cũng đi theo tôi chịu tội đi”
Giản Đồng nổi giận Không phải là vì Trần Mộc Mộc nói Giản Chân Đồng sẽ gặp hoa, mã là người làm sai, lại không biết hối cải, hùng hùng hổ hổ đi dọa người!