Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm - Chương 294

Tác giả: Kì Lão Du

NGƯỜI PHỤ NỮ ĐIÊN
“Các người biết tôi?”
Giản Đồng không đếm xia đến điệu cười mỉa mai của mấy tên lưu manh, bình tĩnh nói “Cô chủ của tập đoàn Giản Thị, người có tiên, các anh đây sao lại không biết chứ?” Tên cầm đầu câm trong tay gậy bóng chày, tự cho răng rất đẹp trai kiêu căng.
“Người tìm các người đến trả cho các người bao nhiêu, tôi trả gấp đôi”.
“Hiếm đấy..”
Giản Đồng thấy đối phương không có ý nhượng bộ, loại lưu manh như thế này, làm việc tất cả chỉ là vì tiền.
Nhưng đám người trước mặt…tuyệt đối không phải mưu đồ tiền bạc.
Ít nhất, tuyệt đối không chỉ vì tiền, Nếu không thì, vừa rồi cô ra điều kiện trả gấp đôi tiền, đối phương còn chẳng thèm suy nghĩ, lập tức từ chối.
Rốt cuộc…là ai?
Chính tại thời khắc này, trong đầu cô nhanh chóng hiện lên mấy đối tượng, ánh sáng lóe lên trong một khäc, sau đó nheo mắt lại, nghiêm nghị nói: “Người tìm các người đến thân hình cao lớn, da ngăm đen, trên mu bàn tay trái còn có một vết sẹo, đúng không?”
Mặc dù đối phương che giấu rất tốt, nhưng vần kinh ngạc một chút “Chúng tôi không biết cô đang nói ai Cô Giản, cô hãy nhớ một chuyện.
Có có kết cục ngày hôm nay là do bản thân cô chuốc lấy.
Anh em chúng tôi đều là nhận tiền làm việc, hôm nay, chắc chăn phải để cô Giản chịu khổi một chút rồi”
Nói rồi, tên cầm đầu dùng ánh nhìn ác độc nhìn vào hai tên thuộc hạ bên cạnh ra hiệu, “Đừng nương tay, đánh mạnh vào”.
Mặt Giản Đồng biến sắc, mấy tên này, tuyệt đối không nói đùa, không phải dọa nạt cô.
Mấy tên lưu manh trong tay cầm gậy bóng chày, đã tiến đến phía cô hô hào xông đến.
Nhìn thấy nguy hiểm đang đến, bất giác cô cong chân lên chạy về phía ánh sáng.
Nhưng lại quên mất, dù hai chân cô khỏe mạnh thì cũng không thể đấu lại thể lực mấy tên đàn ông.
Hơn nữa…Bụp…một tiếng, mới chạy được mấy bước, thì lại bị cái bàn chân ૮ɦếƭ tiệt phản bội, ngã xuống đất, xương cùng cột sống dội lên một cơn đau ê buốt, đau đến mức Giản Đồng hít một hơi lạnh.
“Chạy? Chạy à?” Phía sau là tiếng cười hung hăng càn quấy, chế giêu: “Cô Giản, dựa vào đứa tàn phế một nửa như cô, cô còn muốn chạy đi đâu hả.
Ngoan ngoãn một chút, mấy anh em này nhận tiền làm việc, chứ không có ý định đánh ૮ɦếƭ người Chỉ muốn để mấy anh phế một tay của cô”
Phế một tay của cỏ!
Giản Đồng “Kẽo kẹt” một tiếng, nghiến chặt răng, phẫn nộ trợn mắt nhìn lên mấy tên lưu manh đang tiến gần đến cô: “Ác ý hại người, chẳng nhẽ các người muốn ngồi tù à?”
“Ha…cô nghĩ mấy anh là cái gì?
Người có thể gia giá để phế một tay của đại tiểu thư Giản đây, sao có thể không sắp xếp tốt lối sau cho mấy anh chứ”. Tên đó lấy điện thoại ra nhìn một cái: “Nhanh lên một chút, xong việc, mấy an hem mình còn phải nhanh chóng chạy trốn cơ”.
Giản Đồng hiểu rồi, mấy tên này thực sự đến để phế một tay của cô, sau đó thì sẽ rời khỏi thành phố S trong đêm.
Cô lại bät đầu nghỉ ngờ sự phỏng đoán vừa rồi của mình, chẳng lẽ là Trầm Nhất?
Có thể sắp xếp ổn thỏa đường lui, còn khiến mấy tên đào tẩu này bán mạng, nghĩ thì chăc không phải một số tiền nhỏ có thể mua chuộc được.
Lúc đầu hoài nghỉ là người mà Trầm Nhất tìm đến, bởi vì thời gian quá trùng hợp rồi, nếu Trâm Nhất không đưa cô về, thì cô đã tự bắt xe vê hoặc bảo người đến nhà cổ nhà họ Trầm đón cô, thì đêm nay cũng sẽ không gặp phải đám lưu manh này.
Trầm Nhất đưa cô về nhưng lại để cô xuống xe ở nơi cách chỗ cô ở còn một đoạn đường nữa, chỏ dừng xe để cô xuống lại không có nhiều đèn, người cũng thưa thớt Tiếp đó, lại gặp phải đám lưu manh này.
Bất luận nghĩ như thế nào, Trâm Nhất cũng là kẻ đánh nghi nhất.
Nhưng khiến đám lưu manh này phế đi một tay của có, hội đồng chủ tịch của tập đoàn Giản Thị, một nhân vật nửa của công chúng, thì cũng không nhất thiết phải sắp xếp đường chạy trốn cho đám lưu manh này, hơn nữa chỉ phí để mua chuộc mấy người này, bất luận là chỉ phí hau là năng lực säp xếp đường lui, thì Trâm Nhất cũng không có đủ.
Nói thẳng ra, Trâm Nhất vân không có bản lĩnh làm trò này.
Nếu không phải Trâm Nhất thì rốt cuộc là ai?
Ông chủ Trầm sao?
Không, không thể Ông già kia đã chẳng coi cô ra gì, cao ngạo thanh cao, là đặc điểm chung của người nhà họ Trâm.
Rốt cuộc là ai?
Trong một thời gian ngăn ngủi, trong đầu Giản Đồng lật đi dở lại từ sông ra biển, mạch suy nghĩ rất nhanh.
Cầm lên những hòn đá trên mặt đường, ném lên người mấy tên lưu manh, cô kìm nén nỗi đau từ chân và xương cùng truyên đến, khó khăn để đứng dậy, nửa bò nửa chạy ra đầu hẻm “Người phụ nữ thối tha, vân không biết thân biết phận!”
Cùng với những lời chửi rủa, da đầu Giản Đồng bị lôi đau buôt, “A” một tiếng, thì đã bị người ở phía sau năm lấy mái tóc dài đến eo lôi lại thật mạnh “Mấy anh đấy đối xử với cô nhẹ nhàng quá rồi.
Con phụ nữ thối tha nhà cô dám đánh trước”.
Cô không kịp nói gì, má đá bị tát một cái thật mạnh, đau rát.
“Toẹt…cái thứ gì, chỉ biết bãt nạt phụ nữ”.
Giản Đồng vặn mạnh cổ cô, nhổ nước bọt kinh bỉ chửi tên kéo tóc có ở phía sau.
“Lên!”
Cô hiện ngang lâm liệt, giơ tay về phía trước, đỡ lây cô hét lên: “Anh đánh đii Đánh phế đánh liệt luôn đi, đánh đi!
Tôi hét một câu thì tôi thua anh!”
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì!
Ai cũng có thể nói tổn thương cô là tổn thương?
Nói bát nạt là bắt nạt à?
Dựa vào cái gì mà cô phải chịu đựng những điêu này?
Bời vì cô từng ngồi tù?
Bởi vì cô từng ngậm đăng nuốt cay?
ToẹtI Gót chân của cô giảm mạnh lên bàn chân của tên lưu manh phía sau, tên đó kêu lên om xòm, tức giận một cách triệt để: “Người phụ nữ thối tha! Thèm đòn!”
Tên đó hất tóc cô một phát, “Bộp” một tiếng, đánh mạnh lên mặt cô, ngay lập tức xưng lên, không cần nhìn cô cũng biết, mặt cô ngày mai không thể đi gặp người được Tên đó dường như đánh ra sự tâm thường trong nhân tính con người, ánh mät độc ác, hứng phấn thở hổn hể: “Đồ đê tiện…cái món đồ chơi thèm ăn đánh”
Vừa chửi vừa tát lên mặt cô ấy hai cái Mãy tên đi cùng tiến lên kéo anh ra: “Đại ca, tàm tạm là được rồi. Chúng ta làm việc mà Giản…người chủ thuê giao phó làm xong, nửa đêm còn bận rút đi nữa. Đừng ở đầy hao tốn thời gian”
Giản Đồng bị tát cho mấy cái liên tiếp, đầu có mê man trâm trâm, choáng vàng, bên tai phát ra những tiếng ù ù, dường như có tin tức quan trọng nào đó bị rơi mất Không kịp nghĩ nhiều, tên cầm đầu bọn lưu manh đưa tay đến, giữ chặt lấy Giản Đồng: “Béo, tôi giữ chặt nó, không để cho động đậy, cô cứ lấy gậy bóng chạy đánh thật mạnh vào cánh tay này.
Đừng có đập đi chỗ khác, chủ thuê chỉ bảo phế một cánh tay, không bảo lấy mạng nó”.
Mặt Giản Đồng trăng như tờ giấy, nói không sợ thì là giả.
Đổi diện với bạo lực, ai có thể thực sự không chút sợ hãi chứ Cơ thể bị người giữ chặt, mây tên lưu manh đầy ác ý vây quanh cô.
Khoảnh khảc này, dường như trở về thời kỳ ngồi tù.
“Bỏ tôi ra…bỏ tôi ra…” Cơ thể không ngăn được run rẩy, sự bình tĩnh trong đáy mät phút chốc đã biết mất, kịch liệt run lên sợ hãi.
“Bỏ tôi ra, các người bỏ tôi ra”. Đến cuối cùng, cô dường như phát điên, kêu to lên: “Bỏ ra! Bỏ ral Tôi bảo các người bỏ ra! Thả tay ra! Thả tay ra!”
Cô vùng vây kịch liệt, gào thét lên Tên lưu manh giữ cỏ mặt biết säc, lập tức dùng tay bịt mồm cô lại.
“UutUuul”
€ô vân vùng vây kịch liệt.
“Câm mồm! Cỏ còn kêu nữa, là tỏi không khách khí với cô đâu!”
“Uu u!” Dù vậy, nhưng Giản Đồng lại như khỏng nghe thấy âm thanh của thể giới bên ngoài “Đại ca, người phụ nữ thối tha này làm sao vậy?” Tên béo không hiểu được liên hỏi.
“Động kinh đầy, kệ nó, nhanh! Làm cho xong việc đi, chúng ta còn phải đi! Người phụ nữ điên này!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc