TÌNH YÊU KHÔNG THẾ NÓI
Ở khu vực nhà cổ nhà họ Trầm, muốn bắt được xe thì đúng là điều không thể.
Đi ven theo con đường, cho đến khi đi đến chö rẽ, mới có there nhìn thấy xe taxi đi trên đường.
Giản Đồng mang theo cơ thể mệt mỏi, từng bước từng bước đi về phía trước, ông chủ Trâm đến thể diện cũng không có, cái việc tiễn cô về này, người có thể diện chắc chăn đã thuận tay làm rồi.
Ông chủ Trầm lại dứt khoát vất cô ở đấy, đến ý điều một cái xe đưa cô về cũng không có.
Giản Đồng ra khỏi ngôi nhà cổ nhà họ Trầm, từ từ men theo con đường tư mật đi về phía chỗ rẽ.
“Đợi một chút”.
Sau lưng, có người gọi đứng lại, cô quay người nhìn.
Là một chiếc xe, từ từ đi tới, đi đến bên cạnh cô thì dừng lại, cửa số hạ xuống, Trâm Nhất đưa đầu ra ngoài: “Tôi tiên cô”.
Anh ta tốt bụng thế sao?… Giản Đồng lặng lẽ nhìn một lúc, rồi lập tức cong nhẹ khóe môi: “Vậy thì cảm ơn nhiều rồi”
Trâm mặc mở cửa lên xe.
Trầm Nhất khởi động xe, bình ổn lái ra khỏi ngã rẽ lên đường lớn.
Cho đến khi xe lái lên cầu vượt, xe cộ càng ngày càng thưa thớt, ngồi phía sau xe, Giản Đồng day day cái eo đau buốt: “Nói đi”
Bàn tay đang đặt trên vô-lăng của người lái xe hơi cứng lại, “Nói cái gì?”
Giản Đồng cười nhẹ: “Tôi cho răng anh tránh ông chủ Trầm lái xe đuổi theo tôi, lời là muốn tiên tôi, nhưng vần còn nguyên do khác”.
“Tôi thì có thể có nguyên do gì chứ, tiên cô bề cũng bị cô nghỉ ngờ.
Cô Giản, tâm tư của cô trước nay đêu nặng như thế à?”
“Thật sao”? Thật sự chỉ đơn thuần là tiễn tôi về à?” Cô không tin, nhất quyết không tin.
Trong xe, một trận trầm mặc.
Giản Đồng nhìn những chiếc đèn đường tụt lại phía sau, nếu Trầm Nhất đã không nói, thì cần gì cô phải đi truy hỏi.
Muốn nói, thì sẽ tự động nói.
Rất lâu sau.
“Cậu chủ dạo này vân ổn chứ?”
Giản Đồng đã hiểu ra…quả nhiên đâu có tốt đến mức đó.
“Anh nên đi hỏi anh ấy, dù sao anh cũng họ Trâm”.
Trầm Nhất trầm mặc một lúc, rồi lại nói: “Cô Giản, cô rất thông minh, tôi thừa nhận tôi đuổi theo cô không đơn thuần là đưa cô về.
Tôi có rất nhiều thäc mắc muốn hỏi riêng cô Giản. Chỉ đáng tiếc, vân luôn không có cơ hội”.
“Anh hỏi đi”.
“Cô Vi Minh, cô còn nhớ cô ấy chứ?”
Ngón tay Giản Đồng khẽ động: “Đương nhiên”. Từ từ ngấng đầu, nhìn lên người đang lái xe ở phía trước.
Đèn đường bên ngoài rực sáng, lưu lại cái bóng chuyển động trên mặt cô, tia sáng yếu đuối chiếu vào trong, thần säc của cô, bình tĩnh không có một chút sương khói “Cô Vi Minh ૮ɦếƭ rồi”.
“Ừm’.
Cô đáp lại nhàn nhạt.
Bờ vai Trâm Nhất khẽ run lên.
Giản Đồng vần lạnh lùng.
“Cô Vi Minh lúc ૮ɦếƭ phải chịu sự nhục nhã như thế”.
“Ừm’.
Quay lưng về phía Giản Đồng, mắt Trâm Nhất hơi đỏ Giản Đồng vẫn lạnh lùng như thế.
“Người tốt như cô Vi Minh”.
Giản Đồng cúi mắt xuống…Người tốt như thế..hả?
Ha…
“Cô Vi Minh vốn dĩ có thể rất hạnh phúc”.
“Đúng vậy” Vốn dĩ Hạ Vi Minh có thể rất hạnh phúc.
Cô nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có một dãy đèn, như bay về phía sau, ánh mắt dần dân mờ mịt đi.
“Nhưng cô ấy ૮ɦếƭ rồi! Tuổi đời thanh xuân như thế mà ૮ɦếƭ đi!” Giọng nói Trâm Nhất run run.
Trâm Nhất dường như có thể nghe thấy tiếng hàm răng đập vào nhau “Lập cập”
Người phụ nữ này, là kẻ chủ mưu, sao có thể bình tĩnh đến mức này! Sao có thể nhẹ nhàng không để ý như thế này!
“Cô Vi Minh sai ở chỗ, gặp phải thằng chồng tệt”
Anh ta đè nén tức giận, gào lên.
Giản Đồng vân nhìn dãy đèn tụt lại phía sau bên ngoài cửa sổ…Nếu thời gian có thể giống như dãy đèn này, đảo ngược lại thì tốt biết mấy.
Cô dường như, dường như, thành toàn cho hạnh phúc của Hạ Vi Minh “Gặp phải thăng chồng tệ?” Cô nhẹ nhàng nói, lặp lại lời của Trầm Nhất, từ từ nói ra năm từ.
Trầm nhất nghe xong, thì nghiến chặt răng, ánh mặt phát ra sự độc ác: “Phải, gặp phải thăng chồng tồi tệ!”
Lại nhấn mạnh từng từ.
Giản Đồng không nói gì nữa, Trầm Nhất lại không muốn dê dàng kết thúc chủ đề như thế “Cô Giản Đồng, tôi chỉ muốn hỏi cô một câu cuối cùng. Cô có bao giờ thấy hối hận vì những điều sai phạm mà cô đã làm với cô Vi Minh hay không, cô có đến trước mộ cô Vi Minh sám hối chưa?”
Giản Đồng đột nhiên quay đầu qua, nhìn vào người đang lái xe ở phía trước, “Trâm Nhất”, cô đột nhiên trầm giọng nói một câu không đầu không đuôi: “Anh thật đáng thương”
“Câm mồm!”
Dường như bị khiến cho tức giận, Trâm Nhất hét lên tức giận: “Người đánh thương là cô mới đúng, làm việc xấu xa, táng tận lương tâm, cô Giản, đáng thương nhất là cô đẩy!”
“Trâm Nhất, anh thực sự rất đáng thương”.
“Tôi bảo cỏ cảm môm! Cô biết cái gì chứ!”
Giản Đồng dường như có thể xuyên qua tất cả: “Anh yêu cô ấy đúng không?”
“Cô ấy” là ai, cô tin răng Trâm Nhất nhất định hiểu.
“Ăn nói hồ đồ!” Trâm Nhất như con chó bị cản vào đuôi không thể không chửi: “Cô giữ mồm sạch sẽ một chút, cô Vi Minh là người con gái cậu chủ yêu nhât Trên thế giời này, người rõ ràng nhất chẳng phải là cô sao!
Cô quên rồi à, cậu chủ đã vì cô ấy mà đối xử với cô ra sao?”
Ảnh đèn đường yếu ớt, không thể nhìn ra được đôi môi táu nhợt của Giản Đồng, đồng tử thu nhỏ lại của cô.
Trong mắt của Trâm Nhất, người phụ nữ ngôi ở phía sau lại bình tĩnh như nước, không có lấy một gợn sóng.
“Trâm Nhất, vừa rồi tôi nói sai rồi, không phải anh đáng thương Mà là anh đáng thương một cách thảm hại”
Nói xong câu này, cô không nói bẩt cứ điêu gì nữa. Trâm Nhất đang lái xe tức đến phát điên, bät đầu chửi rủa.
Nhưng cô van cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời đêm đây màu säc.
Rõ ràng biết rõ chân tướng như không dám thừa nhận…ha ha.
Kít..
Tiếng phanh xe gấp gáp, chiếc xe tấp vào dừng lại bên đường “Cô Giản, tôi chỉ có thể tiên cô đến đây thôi”
Ngồi trên ghế lái, Trầm Nhất lạnh lùng nói Giản Đồng cũng không tức giận, đây cửa xuống xe.
Mat nhìn bốn phía, từ đây đến cho cô ở cũng chỉ cần đi bộ tâm mười lãm phút. Trâm Nhất không thế đi vào toàn nhà cô ở, bảo vệ của tòa nhà ấy, Trầm Tu Cẩn từng nói là hạng một hạng hai của thành phố S.
Mười lăm phút đấy…Cô cúi đầu nhìn xuống đôi chân không thuận tiện của mình…sợ răng mười lăm phút này, đối với cô mà nói là nửa tiếng đồng hồ, mà…
Hồm nay cô đi bộ đã đủ nhiều rồi.
Cả chặng đường vừa rồi, có vận nản Ϧóþ eo và chân mình Trước khi Trầm Nhất rời đi, thì hạ cửa kính xe xuống, nỏi với Giản Đồng đang đứng trên vỉa hè, mặt không có một chút cảm xúc gì nói một cầu: “Cô Giản, nơi cô nên đi nhất lúc này chính là đến trước mộ cô Vi Minh sám hồi”.
Lời vừa dứt, xe cũng lái đi luôn, chỉ còn để lại một đường ống khói, Giản Đồng nhìn lên trời…đêm hôm thế này đi nghĩa trang à?
Cô cười tự giêu, läc läc đầu, cũng không nghĩ nhiều.
Hướng thẳng về nhà đi.
Lúc này đã qua 0 giờ, trên đường người đi lại thưa thớt, nơi cỏ ở thì vốn dĩ đã không đông người Đi qua một ngã rẽ, đột nhiên bị một lực mạnh kéo vào trong.
Trong con hẻm không có ánh đèn, mãt nhìn chỉ thấy một mảng đen tối, sau mấy giây mới có thể nhìn thấy mấy tên thanh niên không có ý tốt đẹp bao vây xung quanh, một đám bộ dạng lưu manh, trên tay cầm theo gậy đánh bóng bầu dục.
Cô lập tức cảnh giác, áp sát vào tường: “Làm cái gì thế?”
Mãy tên lưu manh nhìn nhau, hỉ hi ha ha cười lên, chẳng đếm xỉa gì đến cỏ.
“Ai sai các người đến đây?”
“Ha ha ha ha…cô xem đứa con gái này ngốc không cơ chứ”, tên lưu manh cầm đầu lên tiếng.