VIỆC LÀM SAI LẦM CỦA KANE
Lục Thâm nhìn người bạn thân vội vàng quay lại, bước chân loạn xạ.
“Bị quỷ đuổi theo à?” Nhếch lông mày, đùa cợt.
Kane đi vòng qua người Lục Thâm đi đến trước quầy rượu, kéo cánh cửa kính, nhìn cũng chẳng thèm nhìn, thô lỗ lấy ra một chai Whisky, vặn nắp mở ra đưa lên miệng tu trực tiếp, chỉ trong chớp mắt, mắt nhìn một bình rượu mới đã vơi đi hơn một nửa.
Lục Thâm vội lao đến, ςướק đi chai rượu trên tay Kane: “Rượu không phải để uống như thế”.
Kane hô hấp một cách nặng nề, mùi rượu nồng nặc phả ra không khí.
Lục Thâm nhìn anh ta hoàn toàn không phải vì rượu thì đặt chai rượu Whisky trong tay xuống, lùi lại hai bước, ngồi xuống chiếc ghế sofa màu da bò: “Nói đi, sao lại rối rằm như thế?”
Kane đứng bên quây rượu, nửa cánh tay gác lên quây bar, mu bàn tay chống lên trán, bốn phía xung quanh anh ta bao phủ bởi mùi rượu, hàng mi màu nhạt run run, rất lâu cũng không trả lời.
Lục Thâm là một thương nhân sáng suốt, đương nhiên, lão đạo cay độc, mở miệng đã tìm đúng điểm then chốt: “Thư kí của cậu nói cậu đến Giản Thị”. Lại nói thêm: “Cậu thất bại rồi”.
Người đứng ở quân bar, không có một chút ý muốn nói chuyện.
Trong mắt Lục Thâm lóe lên một tia sáng: “Cô ấy từ chối cậu rồi à?”
Một câu hỏi rất bình thường, nhưng lại kích động đến Kane, anh ta ngẩng phắt đầu lên, tức giận hét lên: “Không cói”
Lục Thâm đỡ chán, cười nhạt nhìn anh ấy.
“Được thôi… Kane dựa vào quây bar, cười tự giễu nói: “Cậu thăng rồi”.
Lục Thâm mỉm cười, trong lòng đã rõ ràng.
Rất nhanh.
“Nhưng cậu sai rồi”. Cơ thể Kane mềm nhữn, thân hình cao lớn trượt lên chiếc ghế nghỉ trước quầy bar, có khí mà không có lực ngồi lên đó: “Cô ấy không từ chối tớ, tớ lại cũng chưa tỏ tình với cô ấy”.
Đôi mắt nhỏ hẹp của Lục Thâm lóe lên một tia kinh ngạc: “Vậy mà cậu lại rỗi rắm như thế?”
“Chúng tớ đang bàn chuyện hợp tác thì Giản Mạch Bạch lao vào”.
Lục Thâm nhếch cô: “Anh trai cô ấy à? Đích tôn của nhà họ Giản?”
Kane gật đầu: “Chính là anh ta”.
“Anh ta nên ở bệnh viện chứ, cậu Giản Mạch Bạch nhà họ Giản bị bệnh máu trắng, có ai trong giới thương gia là không biết đâu”.
“Phải, anh ta nên ở bệnh viện”. Kane đột nhiên cười nhẹ, có một chút chế giễu: “Không có ai không sợ ૮ɦếƭ”.
Lời chỉ nói đến đây, người thông minh chỉ nghe một câu là có thể đoán ra phần sau của câu chuyện.
Thật khéo, Lục Thâm vừa đúng là một người thông minh.
Đôi môi mỏng cong lên, bộ dạng uể oải: “Ô…hiếu rồi”.
Một cầu “Hiểu rồi”, thì đã chứng minh được anh ta hiểu ra đã xảy ra chuyện gì “Là vì mạng sống nên đến câu xin cô em gái cứu mạng anh ta…ha, được lãm. Sao anh ta không nghĩ đến cơ thể không lành lặn của người em gái ấy, tự thân còn khó đảm bảo, lại còn hiến tủy cho anh ta?”
Lời nói của Lục Thâm mang theo một chút khích bác, lạnh lùng chế giêu: “Hiện tại đến cầu xin người ta, thế ngày trước đi đâu mất rồi?”
“Ngày trước?”
Kane chẳng hiếu gì Lục Thâm nhìn qương mặt Kane với ý nghĩa sâu sa: “Sao thế? Không phải cậu biết rồi sao? Cô ấy từng ngôi tù”.
Kane gật đầu, cái này đương nhiên biết “Vậy thì cậu cũng nên biết răng, nhà họ Giản đã vứt bỏ cô ấy trong lúc cô ấy khó khăn nhất, đoạn tuyệt tất cả quan hệ.
Hiện tại thì hay rồi, đến lúc cần người ta thì giờ lại mặt dày đến tìm.
Thực ra có những việc, chỉ cân nhà họ Giản có chút tình người, chỉ cân quan tâm Giản Đồng mội chút thôi, thì có rất nhiều việc có thể tránh được.
Ví dị như, thiếu đi một quả thận”.
Kane không phải người Hoa, nhưng rất đồng Tình với những lời Lục Thâm nói, dù là người nước nào, đạo lý van chỉ có một Nhà họ Giản lúc đó chỉ cân đi thăm tù, dù chỉ một lần thôi thì cũng sẽ biết được tình cảnh của Giản Đồng lúc đó.
Thế lực nhà họ Trầm đương nhiên không thể xem thường, nhưng nhà họ Giản đã cảm rễ ở thành phố S, cũng được xem là gia tộc giàu có lâu đời, cứ cho là gia thế khoong bảng, nhưng cũng không phải không có chút cơ sở nào.
Lúc đó chỉ cần người nhà họ Giản đến nhà lao, dù chỉ một lân thôi, có lẽ có thể thay đổi được một số chuyện.
“Thi ra…còn có những việc như thể”. Kane nhớ lại sự việc trong văn phòng hôm nay, phản ứng của người con gái ấy lúc đối mặt với Giản Mạch Bạch, đột nhiên như hiếu ra được cảm xúc phức tạp trong mặt cô ấy mà lúc đó anh ta gân như không hiệu được Cô che giấu rất tốt, nhưng lúc đó Giản Mạch Bạch chửi trời trách đất, trách cứ oán hận cô, tất cả sự chú ý của mọi người đều tập trung vào lời chửi rủa của một bên Còn anh, lại ở chính khoảnh khäc người con gái ấy rủ đôi mắt xuống thì rõ ràng đã chụp được, đôi mãt ấy chứa đựng hàng vạn hàng nghìn cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau.
Anh nhìn lên Lục Thâm, suy nghĩ vài giây rôi gân như lập tức quyết định. Dùng cách nói đơn giản để kể lại cho Lục Thâm sự việc diên ra ở Giản Thị “Tớ nói, tớ tin tưởng cô ấy dù cho người khác có nói gì đi chăng nữa”.
Lục Thâm không đưa ra kết luận, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Sau đấy thì sao?”
“Cô ấy nói cảm ơn tớ”. Kane dở khóc dở cười: “Cái tớ cần không phải là lời cảm ơn của cô ấy.
Cậu không biết được lúc cô ấy nói với tớ hai từ cảm ơn, tớ hoảng loạn. Nhưng đến bây giờ tớ vân không hiểu được, lúc đó tại sao bản thân lại hoảng loạn đến thế, thậm chí là vội vàng chạy trốn”
Kane không hề chú ý đến, đôi mät dưới hàng lông cô lưỡi mác của Lục Thâm thoáng qua một tia đau xót Bụp..
Đột nhiên ngồi thẳng người lên, sức bật tương đối lớn, chiếc ghế sofa màu da bò bị chấn động hơi dịch chuyển bị trí, Lục Thâm đứng thẳng lên, nụ cười cứng răn, nhìn thẳng vào Kane ở phía đối diện “Nghe lời đi, nên buồng tay rôi”.
Mí mặt Kane khẽ run, mở miệng muốn hỏi tại sao, thì Lục Thâm đã quay người nhanh chóng rời đi.
“Không!” Kane vội vàng đứng bật dậy khỏi chiếc ghế cạnh quâu bar, lao theo bóng lưng của Lục Thâm, cuống cuồng gào lên: “Tớ không bỏ cuộc!”
Lục Thâm không hề dừng lại, chỉ quay lưng vê phía Kane läc lac đầu rồi cười nhẹ.
“Ba năm trước, tớ không tin tưởng cô ấy, tớ tự cho răng cô ấy là kiểu con gái gì đó, tự dán cái mác ấy lên người cô ấy.
Thâm, không phải người Trung Quốc các cậu nói răng, biết sai thì sửa, là điêu đáng quý sao?
Như hôm nay, tớ sẽ không dựa vào ý kiến chủ quan của mình rồi lại gản mác lên người cô ấy, đưa ra kết luận. Tớ tin tưởng cô ấy! Bất luận người khác nói gì đi nữa!”
Giọng nói vô cùng kiên định của Kane truyên vào tai Lục Thảm.
Lục Thâm nhầc bàn chân đang lơ lửng giữa không trung, dừng lại tâm ba giây, nhưng khoảnh khäc tiếp theo, lại bước tiếp, quay lưng về phía Kane, vừa đi vừa nói: “Rồi cậu sẽ biết thôi”.
Rồi cậu sẽ biết thôi…còn vê vấn đề cậu sẽ biết điều gì Thì Lục Thâm không nói Kane van không thể nhìn ra được cái kết cục sớm được định trước là tàn khốc…Giống như anh ây năm đó.
Khóe môi Lục Thâm tràn ra vị đăng chát “Thâm!” Kane đuổi theo, vội vàng gào lên: “Cậu hãy nói rõ đi! Tớ sẽ biết cái gì chứ? Thâm!
Thăng bạn già! Cậu nhất định phải nói rõ ràng cho tớ rôi mới được đi!”
Sự gấp gáp luông cuống của Kane truyên đển Lục Thâm một cách rất rõ ràng, anh ta đột nhiên dừng bước, nghiêng người, trâm mặc một lúc, rồi nói: “Kane, người bạn già của tớ. Nếu cậu nhất định muốn tớ cho cậu một lời khuyên Vậy thì tớ khuyên cậu…hấy nghiêm túc, chân thành đi xin lôi Sau đó thì đừng gặp lại cô ây nữa”.
Lục Thâm không đếm xỉa đến Kane vân đang ngẩn người ở nguyên vị trí mà quay người rời đi, vừa quay người thì cũng biển mất ở góc đường…Kane, người bạn già của anh ta vân chưa thể nhận thức được, sự tin tưởng và tôn trọng của anh ta ở ba năm trước, vỏ cùng quý giá, là thứ Giản Đồng mong muốn vô cùng, nhưng ở ngày hôm nay, sau ba năm…người bạn của anh, Kane lại làm ra một việc vồ cùng ngu xuân…luôn đem thứ quan trọng nhất trao đi sai thời điểm Vì thế đều biến thành thứ không quan trọng.