TRÁI TÌM LẠNH GIÁ MÂU THUẪN MỊT MÙ CỦA GIẢN ĐỒNG
Trong gian phòng, người con gái lặng lẽ đứng trước cửa sổ phòng ngủ, ánh đèn đỏ ngoài cửa sổ, đầy màu sắc sặc sỡ, còn có những chuyến xe nước hình ngựa, hình rồng, vô cùng náo nhiệt, nam thanh nữ tú, từ trên lầu cao nhà cô ấy nhìn xuống, chỉ thấy được từng điểm từng điểm màu đen nhỏ xíu, giống như những con kiến.
Mỗi người đều đang sống cuộc sống của chính mình, mỗi người dường như đều rất hạnh phúc, mỗi người lại đang ẩn chứa một câu chuyện nào đó.
Cái người đi ngang qua ấy, cô ấy có lẽ đã trải qua khó khăn, trái tim như tro bụi.
Còn cô thì sao?
Bản thân cô thì sao?
Cô đang sống cuộc sống thế nào.
Người kia vẫn đang trực ngoài cửa, cô biết, lúc này người đó trong lòng nhất định đang hoang mang rối bời, lại đang đoán linh tinh trong lòng, có phải anh ấy đã làm sai điều gì.
Trên môi, lộ ra một nụ cười tuyệt vọng.
Bụp…
Một đấm đó, cú đấm mạnh lên tường, cô cúi đầu xuống, cong người lên, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống khắp mặt, đôi vai run rẩy, lộ ra sự bất lực và đau khổ của cô lúc này, hoang mang và mâu thuẫn…Vi Vi An nói đúng, Vi Vi An nói không đúng, Vi Vi An nói đúng, Vi Vi An nói không đúng…
Rốt cuộc Vi Vi An nói đúng không?
Bụp…
Lại một cú đấm nữa.
“Cái nên quên thì không quên, cái không nên quên thì lại quên một cách triệt để, ha… Trong mắt cô là sự chế giêu vô cùng: “Đúng là thật biết trêu đùa người khác mà”.
Cũng không biết, điều cô ấy nói, là cái vận mệnh đáng ૮ɦếƭ này hay là thủ phạm đầu xỏ làm nên tất cả những điều này.
“Đồng Đồng, em đừng dọa A Cẩn”. Người đứng ngoài cửa gấp gáp hét lên, lúc đầu là gõ cửa, sau đó thì đập cửa, sau đó bắt đầu đạp cửa: “Đồng Đồng, đừng dọa A Cẩn, A Cẩn đau lòng…”
Cạch…
Cánh cửa lớn phòng ngủ mở ra, lộ ra một gương mặt không chút biểu tình, người con gái xây xẩm mặt cô, đôi môi xám xịt, một giọt máu tròn, rõ ràng là đã cắn rất mạnh.
Cô ấy nghiền răng nghiến lợi cắn ra một giọt máu như thế, rốt cuộc là đã vật lộn như thế nào.
Cô nhấc chân, không để ý gương mặt anh tuấn đang lo lắng căng thẳng ở bên ngoài cửa, trong tay cô cầm chiếc chăn của anh.
Tất cả lại quay về như trước rồi.
Người con gái mặt không cảm xúc đi ra phòng khách, trầm mặc phủ lên ghế sofa hau lớp chăn.
Ở một bên, người đàn ông bất an đứng ở một bên, thần thái hết sức căng thẳng, khiến người khác nhìn mà đau lòng.
Người con gái không nhìn sang.
“Sau này, không được vào phòng ngủ nữa”. Bạn đang đọc truyện tại
ThíchTruyện.VNLời nói lạnh lùng, từ môm cô ấy nói ra.
Người ấy chớp mắt hoảng loạn vỏ cùng, nằm chặt lấy gấu áo của người con gái muốn rời đi, vội vàng truy hỏi: “Đông Đồng, Đồng Đồng, có phải A Cần đã làm gì sau không, em không thích A Cần nữa ư?”
“Bỏ tay ra”.
“Không”.
Người đàn ông bướng bỉnh läc đầu.
Người con gái cúi xuống nhìn gấu áo mình bị năm trong tay anh ấy, chưa từng suy nghĩ, chưa từng cho bản thân không gian để suy nghĩ, những lồ hổng trong trái tim, bị lấp đây bởi sự đau khổ, lời của Vi Vi An cứ lặp đi lặp lại bên tai có, giống như một hộp nhạc cũ kĩ, hết lần này đến lần khác mở đi mở lại.
Cô đưa tay ra giật lấy góc áo mình rồi nhấc bước đi vào phòng ngủ Trong mắt người đàn ông phía sau lưng lóe lên một tia hoảng loạn, không kịp nghĩ ngợi gì vội vàng nhấc chân đuổi theo “Đồng Đồng, A Cẩn đã làm gì sai, em nói với A Cần, A Cẩn sẽ sửa”. Người đàn ông hoảng loạn năm lấy cánh tay của người con gái.
Người con gái không nói gì, mặt không chút biểu cảm nhấc tay lền, gỡ từng ngón tay của anh ra, “A Cẩn không làm sai gì cả”. Đối với cô mà nói, làm sai là người tên Trâm Tu Cẩn kia.
Nhưng A Cẩn chính là Trâm Tu Cẩn, cô cũng muốn không để ý, giống như lời Vi Vị An nói: Cô không muốn đẩy chút “ấm áp” ít ỏi của người này ra Nhưng cô sợ.
Trái tim lạnh lùng, cô dứt khoát đi vào phòng ngủ, cạch, khóa chặt cửa phòng, cũng là khóa chặt cửa trái tim.
Cô chỉ để lại cho người bên ngoài một bóng lưng dứt khoát, quay lưng lại với người ây, nhưng lại chảy xuống hai hàng nước mät một cách vô dụng Tại sao phải khóc?
Cô không muốn nghĩ, cũng không có sức lực để nghĩ nữa.
Cứ như thế, chứ như thế đi.
Đêm đó, một cánh cửa, hai con người Một đêm này, kết thúc trong im lặng, nhưng lại làm tất cả trở nên tôi tệ.
Đối với Trâm Tu Cẩn mà nói, đây không khác gì sầm sét giữa trời quang Lúc tia sáng ban mai đầu tiên chiếu xuống Giản Đồng mở cánh cửa không một tiếng động, một bóng người đổ ập vào.
Chấn tĩnh lại nhìn xuống, người kia năm dưới đất, nửa người trong phòng, nửa người ngoài hành lang, lúc cô nhìn anh dường như người ấy bị đánh thức, đôi mãt mơ màng nhìn cô, chớp chớp đôi mắt ௱ôЛƓ lung, đôi mät dài chớp mät đã tỉnh táo hơn nhiều: “Đồng Đồng”.
Người đó tủi thân gọi một tiếng, cẩn thận dè đặt nhìn vào cô.
Hồ hấp của Giản Đồng có chút loạn nhịp, nheo mắt: “Đêm qua anh ngủ ở đây à?”
“Không!” Người đó lập tức kích động phản đổi Mát cô lạnh lùng: “Nói dối”
“Không có…”
Mãt có lại đột nhiên nheo lại.
“Là, là tối qua đi vệ sinh sau đó buôn ngủ quá, không phải A Cẩn cố ý không nghe lời”. Người đó cuối cùng lí nhí giải thích.
Giản Đông nhằm nhãm mất, gạt bỏ nói đau đang trào lên trong lòng.
“Em đi làm đây”. Cô nói: “Em sẽ đưa chìa khóa nhà cho Hi Thần, tối anh ấy sẽ đưa bác sĩ đến tiêm thuốc cho anh. Anh ở nhà không được đi lung tung, đói thì tự nấu mì ăn”.
Nói xong thì đi nhanh vào nhà tăm, vội vàng đánh răng rửa mặt, đến bữa sáng cũng không ăn, thay quần áo, rồi cầm cặp mau chóng ra khỏi nhà.
Cô biết, đôi mắt người đó vần luôn nhìn theo cô, bên trong hơi nước bao phủ, nhìn giống như muốn khóc.
Không ngừng nhắc nhở bản thân: Đừng nhìn, Trâm Tu Cẩn mãi mãi là Trâm Tu Cẩn. Con người này, cô không quen Đến Giản Thị, lúc Vi Vi An nhìn thấy cô, thì rất kinh ngạc: “Sao chủ tịch Giản lại có thời gian..”
“Cô đem phương án hợp tác với Kane qua đây, tôi vẫn còn một số điểm nhỏ cần phải cân nhãc lại”
“Nhưng…”
“Nếu là chỉnh sửa phương án có thể đem đến lợi ích tốt hơn cho sự hợp tác của đôi bên thì tôi nghĩ, đổi phương cũng sẽ rất vui vẻ đồng ý. Vị Vị An, trên thể giới này, trên thế giới này sẽ không có người nào từ chối nhiêu tiên hơn đâu”.
Vị Vi An sửng sốt!
Đây tuyệt đối không phải phong cách của Giản Đồng.
Nói về tiên thì đương nhiên tất cả mọi người đều thích Nhưng cô ấy biết, đối với cô ngốc Giản Đông này mà nói, thứ cô ấy xem trọng hơn, có lẽ là người đàn ông kia. Nếu không thì đã không bước đến bước đường hỏm nay.
“Được…được!” Cô läp báp nói rồi quay người đi.
Bản thân cô nói muốn kéo Giản Đồng ra khỏi dòng nước xoáy ấy, nhưng thời điểm này khi nghe thấy từng lời từng câu liên quan đến tiên, đến lợi ích của cô ngốc ây, cô ngược lại lại không biết làm thế nào Ở trong văn phòng của cô, vừa đi vào trong thì liên gọi điện cho Tô Mộng.
Vi quan hệ của Giản Đồng, nên cỏ và Tô Mộng đã quen biết, Tô Mộng, người phụ nữ này rất đặc biệt, cởi mở, lại là một thương nhân sáng suốt, khéo léo lại trọng tình cảm, quyến rũ không thể hình dung được, bọn họ vừa gặp mà đã như cố nhân.
“Có phải em đã làm sai không?” Vi Vi An läp.
bãp hỏi: “Có phải là em cho räng cái mà em nghĩ mới là đúng? Nhưng em chỉ là không muốn cồ ấy lại bị tổn thương!”
Tô Mộng nói: “Tôi không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi cho răng, có một số chuyện, ai cũng không nên nhúng tay vào. Nhưng dù cho cô nói gì với con bé ngốc ấy, thì hôm nay cũng là sự lựa chọn của cô ấy. Cô nói, cô ấy nghe, cô ấy không nghe đều là sự lựa chọn của cô ấy”.