SỰ NHỤC NHÃ BÀY RA TRÊN PHỐ
Lúc đến Vị Vi An mang theo một bụng lửa giận, mà sao khi biết được tại sao Giản Đồng không đi Pháp thì lại càng không thể hiểu được.
Một cô gái bản lĩnh tài giỏi như thế, lại bị người kia hại thành bộ dạng này, còn vì người đó mà bỏ qua cơ hội hiếm có đáng quý để gặp mặt Miffel Trong lòng cô đã măng thâm không biết bao nhiêu lần, cũng đã ra quyết định, nhất định phải thuyết phục được Giản Đồng, dù cho Giản Đồng thực sự trúng tà, dù cho cái tên khổn khi*p Trâm Tu Cẩn đã mê hoặc Giản Đồng, thì hôm nay cô cũng phải lôi Giản Đồng ra khỏi sự u mê ẩy!
Nhưng hiện tại, cô lại mất tỉnh thân rồi.
Có một luồng lực khí không có chô để đi Không phải Trâm Tu Cẩn khiến cho Giản Đồng u mê, mà chính là Giản Đồng tự khiển bản thân mình u mê Sự u mê này không ai có thể giải được, trừ khi Giản Đồng tự mình tình nguyện ra khỏi nó!
€ô ở phía sau Giản Đồng, đi vào “Tình yêu độc nhất”, khi bät đầu, “Tình yêu độc nhất” chỉ là một thứ rông tuếch, thế giới bên ngoài lại chuyển thành “Hữu danh vô thực”, sau đó, “Tình yêu độc nhất” đã trở thành một “Tình yêu độc nhất” độc nhất vô nhị Cô ấy đi cùng với Giản Đồng, ở phía sau Giản Đồng, cô nhìn thấy được một Giản Đồng mà mọi người không thể nhìn thấy.
Được coi là người cháu gái mà ông chủ Giản yêu thương nhất, Giản Đông không nói, nhưng Vi Vi An theo sau Giản Đồng, thời gian lâu rồi, có thể hiểu rõ thứ mà Giản Đồng vô cùng khát khao trong lòng Hiện tại Vi Vi An chỉ hận không thể hiếu được một mặt này của Giản Đồng, hận bản thân không không hiểu Giản Đồng, nếu đã như thể, thì cô có thể tàn nhân không quan tâm tất cả, không quan tâm ý nguyện của Giản Đồng, lôi đứa ngốc nghếch này ra khỏi vòng nước xoáy, lôi cô ấy ra khỏi cái lông mà bản thân cỏ ấy tạo nên Nhưng…thật đáng ૮ɦếƭ!
Đáng ૮ɦếƭ là, tại sao cô ấy lại nghe hiếu câu nói ấy của Giản Đông!
“Vi Vi An nhìn sâu vào Giản Đồng, ấn đường nhíu chặt, cuối cùng, hỏi một cách nặng nề: “Rồi sẽ có một ngày anh ta tỉnh lại, anh ta tỉnh táo rôi, thì chị sẽ đi đâu vê đâu?”
Anh ta tỉnh táo rồi, thì chị sẽ thể nào?
Vân tự lừa mình dối người sao?
Hiện tại em lấy lí do tâm trí người đó chỉ như đứa trẻ tám tuổi, vậy khi người đầy tỉnh táo lại, lúc đó, chị còn có lý do gì nữa?
Chị sẽ nên làm thế nào?
Đây là những điều Vi Vĩ An nói từ tận đáy lòng.
Cô ấy biết, Giản Đồng nghe hiểu Bởi vì người con gái ngôi trên ghế sofa kia, mặc dù cố gäng giấu diếm cảm xúc kích động trong lòng, nhưng vân bất giác năm chặt cốc trà trong tay…Đó chính là cốc trà mà Trâm Tu Cẩn nhét vào tay cô ấy.
“Hãy tỉnh táo một chút. Ông chủ Giản đã sớm qua đời rồi”.
Vi Vị An nói một cách cứng rán…phải, tàn nhấn, cô biết, cô rất tàn nhẫn.
Nhưng thà răng lúc này cô tàn nhân với Giản Đồng một chút, cũng không muốn sau này nhìn thấy sự đau khổ của cô.
Người con gái này, sinh ra đã là người con gái giỏi giang kiêu ngạo, có tiếng tăm, nhưng lại phải nếm trải đau khổ.
Không nên.
Vận mệnh không nên đem tất cả đau khố đều đổ hết lên cuộc đời của người con gái này.
Ông chủ Giản đã qua đời rồi… vì thế em đừng mơ mộng nữa “Những thứ đó đều là giả”. Vị Vi An nghiến chặt răng, tiếp tục nói một cách cứng răn Cô tình nguyện, người khiến Giản Đồng tổn thương là cô ấy, mà không phải Trâm Tu Cân sau này…cô sợ răng Trâm Tu Cẩn sẽ phát điên.
“Chị cũng nói rồi, hiện tại anh ta không tỉnh táo. Không có lí trí. Không phải một người bình thường Chị cũng nói rồi, Trầm Tu Cẩn lúc này, không phải Trầm Tu Cẩn thực sự.
Tiểu Đồng, Trâm Tu Cẩn thực sự sẽ không đối xử với chị như thế. Trong lòng chị rõ nhất, không phải sao?”
Sắc mặt Vi Vi An càng lúc càng trăng, phải, trái tim cô đang run rấy, bởi vì bộ dạng của người con gái ngôi trên sofa, khiến cô muốn khóc.
Nhưng thà răng lúc này có khiến kẻ ngốc nghếch này đau khổ, cũng không muốn sau này kẻ ngốc nghếch này không thể chịu đựng được “Tôi, tôi sẽ không đối xử với anh ấy…tôi chỉ chăm sóc anh ấy, đợi anh ấy khỏi rồi, đợi anh ấy khỏi rồi…”
“Đợi anh ta khỏi rồi, thì chị sẽ làm thế nào?” Vi Vi An thôi thúc truy hỏi “Đợi anh ấy khỏi rồi”, ngồi trên sofa, Giản Đồng từ từ ngấng đầu, “Cô sẽ biết”.
Không ai chú ý đến sự khác thường của Giản Đồng, ngay của Vi Vi An ở trước mặt.
Giản Đồng đứng dậy: “Hai ngày nữa tồi sẽ đến công ty”. Ý trong lời nói là tiên khách.
Vị Vi An không cam tâm, quát lên: “Giản Đông!
Những điêu đó đều là giả! Tất cả những gì anh ta làm ở hiện tại, tất cả đều là giả! Tất cả chỉ là ảo ảnh trong gương mà thôi! Chị có hiểu không hả?
Chị có thể đừng tự tạo cho mình loại mơ tưởng này nữa được không!
Lúc ông chủ Giản còn sống, chị cố găng đi lấy lòng, chỉ cố găng làm tốt tất cả mọi việc Ông chủ Giản khen ngợi chị một câu, thì chị vui đến quên cả trời đất Giản Đồng, người khác nói chị có bản lĩnh, nhưng có ai biết răng, những thành công mà nhìn vào đều khiến người ta cảm thấy vô cùng hài lòng ấy, đảng sau mỏi việc ấy, đều là chị tăng ca làm việc, nô lực hơn nhiều người khác mới đạt được?
Nhưng, Giản Đồng, ông chủ Giản ngoài cho chị “Tình yêu độc nhất”, ngoại trừ khen ngợi chị, chị làm biết bao việc như thể, chị lấy lòng ông ây, chị vì một ánh mắt khen ngợi của ông ấy mà trả giá như thế…Ông chủ Giản đã cho chị được cái gì?
Đã cho chị thứ chị muốn chưa?
Chị đã đạt được thứ chị muốn hay chưa?”
Lông иgự¢ Giản Đồng đau nhói, đột nhiên đặt tách trà xuống: “Đương nhiên! Tôi đạt được rồi!
Chỉ cần cố găng là có thể đạt được, trả giá là có thể đạt đượ!
cTôi làm được rồi, ông nội đối với tôi rất tốt!”
Cô ấy kích động, biến giọng “Lừa mình dối người mà thôi, cái tốt’ của ông chủ Giản đều có giá của nó. Nhìn ngược lại, chị thật sự đã có được à?” Vi Vi An truy hỏi.
Cơn sóng trong lòng Ví Vi An nồi lên kịch liệt: “Tôi đạt được rồi! Tôi đã có được rồi! Ông nội đối xử với tôi rất tốt! Vi Vi An, mời cô ra khỏi đây! Tôi hiện tại rất mệt, rất mệt, rất mệt, tôi muốn nghỉ ngơi!”
Có lẽ sự tranh cãi của hai người đã khiến Trâm Tu Cẩn đang ở trong phòng ngủ chú ý, Trâm Tu Cấn đi ra nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Maát Giản Đồng đỏ lên, như sap khóc Mà trong phòng khách chỉ có Vi Vi An Trâm Tu Cẩn chạy nhanh đến, đẩy Vi Vi An “Đi ra, cô đi ra đi, cô là người xấu, cô bát nạt Đồng Đồng, tôi đánh cô đấy”
Hốc mắt Vi Vi An cũng đỏ, cô biết, hôm nay cô đã kích động triệt để người con gái trước mặt, cô quay đầu, trợn mặt lên nhìn thẳng vào Trâm Tu Cẩn đang phòng bị cô ở trước mặt…Người xấu?
“Tôi là người xấu á?” Săc mặt cô ấy trăng bệch, cười thảm, tức giận chỉ vào kẻ ngốc ở đối diện: “Trầm Tu Gẩn, nếu trên cái thế giới này, có một người đối xử với đứa ngốc này không tốt nhất, vậy thì kẻ đó chính là anh!”
Cô ấy nói xong thì quay người rời đi Giày cao gót giảm lên sàn nhà, phát ra tiếng bước chân gâp gáp…cô cũng đang chạt trốn.
Chạy khỏi nhà Giản Đồng.
Giơ tay, bộp…
Cô tát mình một cái thật mạnh: “Sao cô có thể nói với cô ấy những điều ấy! Đáng ra cô nên là người hiểu sự nhạy cảm của đứa ngốc ngếch ấy nhất chứi”
Lại ngãng đầu nhìn lên tòa nhà lớn phía sau, lại mạnh mẽ đưa tay lên quệt mät.
Trên lầu, Trâm Tu Cẩn nhìn Giản Đồng, tiến lên phía trước: “Đông Đồng đừng khóc”.
Giản Đông từ từ ngẩng đầu lên, nhìn người đó, quay người, bước những bước nặng nề đi vào phòng ngủ Quay người, khóa trái cửa.
Bên ngoài truyền đến tiếng vặn năm tay cửa: “Đồng Đồng, xin lôi..”