THỜI GIAN NÀY A CẨN PHẢI NHỜ VẢ CÔ RỒI
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, hai người ngôi trên sofa, Giản Đồng đã liên hệ người nhà rồi.
Lúc này người nhà vân chưa đến, cô và người ấy cứ ngồi trên ghế sofa chờ đợi, người đó không nói gì mà chỉ ngôi im như thể, nhưng lại dùng đôi mắt nhìn chăm chăm vào cô…đã nhìn cô hơn nửa tiếng đồng hô.
Nhưng, không được.
Không được là không được.
Không thể mêm lòng.
Chỉ cân không nhìn vào ánh mắt câu xin của anh ấy là được, giang sơn dê đổi bản tính khó rời, chính là nói con người như Trâm Tu Cẩn.
Không cần biết bộ dạng hiện tại của anh ấy là như thể nào, nhưng sự lạnh lùng và tàn nhân mấy chục năm nay của anh ấy, sớm đã ăn vào trong máu của anh ấy rồi.
Đối diện với cùng một gương mặt, Giản Đông không thế làm như mất trí nhớ, vân nhớ về những chuyện trước đây.
Cô đã ra quyết định, phải đưa người này đi Chỉ đợi Bách Dục Hàng đem người đến, nhận người đem về, cô liên có thể không cần phiên muộn rối ren như thể này nữa.
Trong lòng cũng sẽ không có loại cảm nhận không thể nói ra được ấy.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cũng là lần thứ ba cô giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ, còn người bên cạnh, đồi mãt sáng quäc dường như muốn nung nóng cô.
Cô cũng chỉ nghiêng đầu nhìn sang, còn người bên cạnh thì nhất quyết không ngừng dùng ánh mät nhìn chăm chăm lên người cô.
Không đợi được người của Bách Dục Hàng tới, một tràng tiếng chuông điện thoại gấp gáp vang lên, phá tan bầu không khí kì lạ trong phòng.
Giản Đồng vội vàng đưa tay lấy chiếc điện thoại trên mặt bàn, nhanh chóng ân nhận cuộc gọi “Đến rồi à?”
Đầu bên kia vang lên tiếng bước chân gấp gáp, cô dừng như nghe thây tiếng loa phát thanh ở sân bay, hoài nghỉ là bản thân nghe nhầm Đầu bên đó, xen kẽ với tiếng bước chân gấp rút truyên đến tiếng nói già giặn của Bách Dục Hàng: “Không đến được nữa”.
Trong lòng Giản Đông “Lộp bộp” một tiếng, gương mặt biến sắc, “Cái gì gọi là không đến được nữa?”
“A Cẩn tạm thời giao cho cô”.
Bên đó vội vàng nói, ý muốn dập điện thoại, Giản Đồng vội vàng: “Đợi một chút”, cô vội vàng nói: “Tại sao anh ấy tạm thời lại giao cho tỏi?
Không phải còn Trâm Nhị sao?”
“Trâm Nhị không rảnh”.
“Vậy còn Trâm Tam thì sao?”
“Cũng không rảnh”
“Vậy Trầm Tứ…”
“Trâm Tứ, Trâm Ngũ và những người ở bên cạnh A Cẩn hiện tại đêu không rảnh”.
Lân này, Giản Đông tức đến bật cười: “Cái gì gọi là những người bên cạnh anh ấy đều không rảnh!”
Đây là chuẩn bị đem người này mặc kệ vất cho cô à?
Đầu điện thoại bên kia, Bách Dục Hàng chỉ dừng lại ba giây, đột nhiên cười lạnh hỏi Giản Đồng: “Cô sẽ không cho răng việc A Cẩn bị trúng đạn ở Italia là sự việc ngâu nhiên chứ?”
“Ý..gì?”
“Trâm Nhị mang theo những người khác, không chỉ có bọn họ, hai người tôi và Hi Thân, Hi Thần ở lại Trâm Thị, tôi và đám Trầm Nhị hiện tại đang phải đi Roma Italia Cô tự nghĩ xem, bên cạnh A Cẩn không thiếu người bảo vệ, tại sao vần trúng đạn?
Cô cũng được xem là người lớn lên cùng A Can, bao nhiêu năm như thế, cô có nhìn thấy A Cẩn từng bị thương nặng như thế này chưa?”
Giản Đồng trâm mặc, mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng cồ đồng ý với lời nói của Bách Dục Hàng, khóe mät cô quét qua người đàn ông đang ngôi bên cạnh, anh vân nhất quyết không thỏa hiệp rời mät khỏi cô, ánh mắt ấy dường như đang nói: tôi không đi “Sự việc ở Italia có chút đầu mỗi, tôi và Trâm Nhị hiện tại bắt buộc phải đến đó.
Nếu thần trí A Cẩn tỉnh táo, thì tôi và đám Trâm Nhị cũng sẽ không lo lãng như thế.
Chính vì hiện tại nhận thức của A Cấn không băng đứa bé tám tuổi, nên chúng tôi hiện giờ mới lo lăng như vậy. Mà hiện tại, có một chút manh mối, bắt buộc phải tìm ra tên làm A Cẩn trọng thương, nếu không thì, địch ta không rõ, sẽ để lại hậu họa về sau”.
Giản Đồng nhìn người đàn ông bên cạnh, trong mät không ngừng chớp lóe, cuối cùng nghiến răng nói “Lúc nào về nước”.
Đối phương hơi do dự suy nghĩ một chút: “Việc này còn phải xem tình hình cụ thể, chúng tôi cũng hi vọng có thể mau chóng tìm được tên đó để xử lý, diệt hậu họa về sau, mau chóng vê nước.
Bộ dạng của A Cấn hiện tại có thể che giấu được một thời gian, không thể che giấu được cả đời.
Ông chủ Trâm cũng được, mà Lục Minh Sơ cũng vậy đều không phải người ăn chay.
Tôi dám cá rắng, chỉ cần một tháng A Cẩn không xuất hiện ở Trâm Thị, thì ông chủ Trầm sẽ lập tức ra tay điều tra tung tích của A Cẩn”
Nói rồi, trong lời nói mang theo một chút khó khăn, Bách Dục Hàng mím môi, gượng gạo nói “Hi Thân không thể rút tay ra được, mà tôi và Trâm Nhị băt buộc phải đi Italia một chuyến, chuyển đi này không thể không đi”.
Người có thể tin tưởng được ở bên cạnh A Cẩn hiện tại, cũng chỉ có mình cô.
Giản Đồng, tôi biết yêu cầu này của tôi đối với cô mà nói có thể khó mà chấp nhận được Nhưng tôi vân hi vọng trong quãng thời gian này cô có thể chăm sóc A Cẩn”.
Anh ta lại dừng lại một chút, rôi mới dùng giọng nói khàn khàn bổ sung một câu: “Cậu ấy hiện tại, chỉ làm một đứa trẻ tám tuổi”.
Không nói rõ ra, nhưng Giản Đồng hiểu ý trong lời nói của Bách Dục Hàng, trong thời gian này, tất cả những chuyện trong quả khứ giữa cô và Trầm Tu Cẩn, tạm thời hãy quên đi, sao cô có thể tính toán với một đứa trẻ tám tuổi được.
Trái tim Giản Đồng thắt lại, lặng lẽ ngắt điện thoại Cô quay đầu nhìn người bên cạnh…tạm thời quên đi?
Thà rang đánh cô ngất đi.
Nếu thật sự có thể quên đi được, đối với cô mà nói, có khi lại là một chuyện tốt. Ít nhất là không gặp ác mộng liên tiếp Đột nhiên đứng dậy, câm túi xách ở bên cạnh lên, bộ dạng cô như chuẩn bị đi ra ngoài.
Đi đến cứa chính, người ở phía sau gọi với theo “Chị, chị đi đâu vậy? Chị ghét A Cần lãm sao?
A Cẩn không muốn đi”.
Giản Đồng không quay người, thờ ơ nói: “Tôi đi siêu thị”.
“Đi siêu thị làm gì?”
Người ở phía sau vân hỏi không biết mệt mỏi, giống như một đứa trẻ ham học trên giảng đường, không ngừng nêu câu hỏi với thây cô giáo Giản Đồng văn mở cửa, quay người, ánh mặt mờ mờ, xuyên qua lối đi chính, rơi xuống trên gương mặt dè dặt cẩn thận của người ấy, mặt không chút biểu tình nói “Bát đũa vỡ hết rồi, không cân mua mới sao?
Quân áo của anh cũng chỉ có một bộ đó, không cân mua mấy bộ quần áo mặt ở nhà à?
Trong nhà bình thường không có ai đến, anh định cứ đi chân trân như thế sao?
Râu dài rồi, không cân dao cạo râu à?
Bàn chải đánh răng anh cũng vân muốn ςướק của em để dùng?
Mãy thứ này trong nhà có à?”
Cô nói xong, quay người đi ra ngoài, thuận tay hất cánh cửa ở phía sau Trong căn phòng, ánh mắt ngây người của người đó nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt, trong mất lộ ra niềm vui.
Anh nhanh chóng chạy qua, mở bật cánh cửa, đuổi theo ra ngoài Ở cửa thang máy, lúc Giản Đồng đang định vào thanh máy, thì liên nghe thầy phía sau lưng có một tràng bước chân hôn loạn, “Sao anh lại ra đây?”
“Em muốn đi!” Người đó tuyên bồ thật to, đồng tử trong trẻo, sáng lấp lánh Nhìn vào đôi mặt lấp lánh trong trẻo đơn thuần ẩy, trái tim Giản Đông như bị thứ gì đó đập vào, lại nghiến răng trợn mắt nhìn anh: “Không được”
“Em muốn đi!”
Khó chịu…không khác gì một đứa trẻ con, càn quấy bậy bạ không thèm nói đạo lý.
“Không được!” Cô nói một cách quyết liệt “Chị…em muốn đi”. Người đó chớp chớp mắt, giọng nói đây vẻ yếu đuối, dường như đang nài nỉ: “A Cẩn rất khỏe, có thể xách đồ giúp chị”.
Vân tiếp tục thờ ơ: “Không được”, “A Cẩn muốn đi…A Cẩn lúc nào cũng chỉ có một mình, chỉ có cá nhỏ trong hồ chơi cùng với A Cẩn, Trâm Nhị cũng không đếm xỉa đến A Cẩn, A Cần rất muốn đi ra ngoài, rất muốn cùng chị đi siêu thị chơi”.
Rõ ràng là lời nói của một đứa trẻ con, trái tìm cô lại đau buốt. Bất giác thở dài một tiếng: “Thực sự rất muốn đi à?”
“Vâng, thực sự thực sự thực sự rât muốn đi”
Cô cúi đầu, nhìn xuống bản tay năm chặt lấy góc áo của cỏ, nghiến răng, liếc nhìn anh một cái..Được! Trầm Tu Căn! Anh thăng rồi!