Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm - Chương 276

Tác giả: Kì Lão Du

TỨC GIẬN
“Là anh làm đúng không?” Giản Đồng đè nén cơn giận dữ, ánh mất liếc qua mớ hồn độn trên sàn nhà, rõ ràng đây là một đống tan hoang, có phải việc tốt mà người này làm ra không “Em xin lõi”
Người đó dè dặt cẩn thận xin lôi, ánh mặt đây áy náy.
Nhưng Giản Đồng suýt chút nữa thì tức đến bật cười, nhìn cái người đứng phía sau bồn rửa tay, trước đây anh ấy kiêu ngạo tuyệt đối không dê dàng thừa nhận lõi sai, hiện tại thì tốt rồi, lập tức thừa nhận sai lâm.
Nhưng sự ngoan ngoãn này, rơi vào trong mãt Giản Đồng, lại giống như sự phân nộ đến từ tận sâu trong lòng , không chỉ là tức giận, mà còn là sự phân nộ mơ hồ xuất phát từ tận trong đáy lòng.
Đương nhiên, bản thân cô cũng không thể quan sát được, sự phân nộ của cô lúc này, không chỉ là nhằm vào người làm cho căn nhà biến thành một mớ hồn độn.
Cô nhìn người đó băng ánh mất lạnh lùng, không nói một lời, rút điện thoại trong túi xách ra “Là tôi, Bách Dục Hàng, lúc nào thì các anh tới?” Cô điềm đạm hỏi người ở đầu dây bên kia, đột nhiên một bóng đen lao tới, điện thoại trên tay cỏ không kịp phòng bị rơi xuống đấy bột một tiếng, cơn giận dữ đang đồn nén trong lòng càng bùng lên mạnh mẽ, quát lên với cái bóng đen ấy: “Trâm Tu Cẩn! Anh điên rồi hảt”
Lúc này, cỏ khó mà có thể nghĩ răng con người này là một đứa trẻ tám tuổi để đối xử với anh Phần nộ khiến cô tạm thời mất hết lí trí, chỉ muốn đem hết sự phân nộ trong lòng trút hết lên đầu tên đầu xỏ phạm tội này!
Giọng nói người đó mang theo sự phân nộ vang lên, trực tiếp chất vấn cô: “Chị, chị gọi cho chú Dục Hàng làm gì!”
Giản Đồng ngẩng đầu, nhìn lên đôi mắt trong veo ấy, liên bị sự phần nộ và một tia tuyệt vọng trong đáy mät của anh khiến cho ngẩn người: “Anh..”
Hốc mắt người đó lập tức đỏ lên, giống như người làm sai không phải là anh ấy, mà là cô vậy.
“Tại sao chị lại gọi điện cho chú Dục Hàng?”
Người đó vô cùng ngoan cường truy hỏi cô.
Giản Đồng nảm chặt bàn tay, không ngờ phát hiện ra, lúc này cô lại không thể trả lời câu hỏi của anh, nhất là dưới đôi mät sạch sẽ đơn thuần ấy, đôi mät đau thương nhìn chăm chăm vào cô “Vốn dĩ anh nên theo Bách Dục Hàng đi nơi mà anh nên đi”. Cô đột ngột quay đâu đi chö khác, không nhìn vào người đó nữa, bàn tay lại càng siết chặt hơn, nhất quyết không thả lỏng Một hồi lâu sau, không có bất cứ âm thanh nào truyền tới.
Người đó cũng không nói gì nữa Giản Đồng hoài nghi, vừa đúng lúc cô quay đầu nhìn về hướng đó, thì người ấy lại tủi thân yếu đuổi nói: “A Cẩn sau này sẽ không khiến chị tức giận nữa, chị đừng đuổi A Cẩn đi”. Giọng nói yếu đuối lí nhí vang lên, mang theo sự khẩn cầu, cô dường như có thể nghe thấy sự bất an bên trong lời nói của người ãy, “Có được không?” Người ấy hỏi nhỏ.
Có được không?
Tiểng nói lí nhí như thế, dè dặt cẩn thận như thế…Cô đột nhiên nghiến răng.
Suýt chút nữa, suýt chút nữa thì lại mêm lòng rồi.
Trợn mắt nhìn sang phía đó…Oan nghiệt!
Cô nghiến răng nghiến lợi rủa thâm trong lòng.
“Trâm Tu Cẩn, anh nên trở về quỹ đạo cuộc sống của anh, ở đó, không nên có sự tôn tại của tôi”. Cô cũng không nghĩ, với nhận thức của một đứa trẻ tám tuổi như anh, có thể nghe hiểu hay không, có cảm nhận được sự kiên quyết trong lời nói ấy hay không?
Mà với hành vi hiện tại của cô thì càng giống với việc đang bãät nạt một bệnh nhân ý thức không hoàn thiện hơn Nhưng Giản Đồng cúi mặt, hết lân này đến lần khác nói với bản thân ở trong lòng: Đừng mềm lòng, đừng mềm lòng!
Sói và hố chỉ là ngú gật một giấc, chúng sớm muộn rồi cũng sẽ tỉnh lại.
“Sau này A Cẩn nhất định sẽ không thế nữa..”
Người đó nói nhỏ, năn nỉ “Chị sẽ đói, nên A Cần muốn mang cơm trưa cho chị. Nhưng A Cẩn ngốc..”
Am!
Trong lòng như bị một con dao nhọn đâm thẳng vào trái tim cô. Người này…cô liếc qua mặt sàn hôn độn…là vì muốn mang cơm chưa cho cỏ?
Không, không, không thể mềm lòng, không nên mềm lòng Đổi với ai cũng có thê nhẹ nhàng, riêng anh ây thì không thể.
Tí tách, tí tách…
Trong yên tĩnh, từng tiếng từng tiếng âm thanh kì lạ, giống như nước rơi xuống sàn nhà, vô cùng kì lạ vang lên trong phòng khách Nhưng cô chäc chân đã đóng vòi nước rồi Âm thanh này dường như là từ.
Cô đột nhiên nhìn lên người ở bên cạnh.
“Anh để tay sau lưng là giấu cái gì thế!” Ánh mắt cô sắc bén như lưỡi dao nhọn, nhìn chăm chăm về hướng anh, lúc này mới chú ý đến, người này đối mặt với cô nhưng từ đâu đến cuối đều để tay sau lưng.
“Không có”.
“Giơ tay ra”.
Cô tiến lên trước một bước, người đó như trốn tránh lập tức cũng lùi về phía sau mấy bước, né tránh để cô chạm vào.
Nhưng cũng nhờ sự di chuyển này, mà nơi anh vừa đứng lộ ra, một mảng sàn đây máu đỏ tươi, đỏ đến mức mät cô phát đau.
Cô đột nhiên nhấc chân, áp sát đến phía trước mặt người đó, “Đưa tay ra đây, tôi xem nào”.
Người đó thì cứ như chạy trôn nước lũ, lùi thật nhanh về phía sau Mặt sàn đầy nước, cô lại vội vàng, muốn ngay lập tức xem xét đôi tay bị anh giấu sau lưng, nhưng lại quên mất răng bản thân là một người què, bước qua gấp gáp quá, anh lại né tránh nhanh như thể, Giản Đồng không kịp phòng bị, chân bị trượt, “A….”
Dự liệu đau đớn trong đâu không hề truyền đến, dưới em cô là một cánh tay rän chäc, giữ chặt lấy người cô: “Chị, không sao, không sao, có A Cẩn ở đầy, đừng sợ, đừng sợ”.
Khoảnh khäc cô nghiêng người, chỉ nhìn thấy sự lo lăng và kinh hãi trong đáy mät người ấy, dường như người ngã là anh ấy chứ không phải cô.
Cô nhớ lại điều gì đó, không kịp đứng vững, cánh tay đỡ lấy eo cö…toàn bộ đều nhuộm đỏ bằng máu.
Chỉ là liếc qua một cái, đã có thể nhìn thấy trên bàn tay ấy, trên ngón tay, vết thương do cät cứa, sắc mặt Giản Đồng trâm xuống: “Đứng im”.
Quát nhẹ một tiếng, một tia phản nộ mà bản thần cô cũng không nhận ra được.
Cô nhấc chân, vội vàng hướng đến góc tường phòng khách Lại nhận ra có gì đó không đúng, quay đầu nhìn, phía sau có một cái đuôi đi theo từng bước không rời, “Không phải bảo anh đứng im đó sao, ai cho anh tùy tiện di chuyển?”
“Sàn nhà trơn…
Gương mặt lạnh lùng của Giản Đồng ngẩn ra, đồng tử lấp lánh, lại đanh mặt lại, giận dữ quát lên: “Làm cả nhà nước lênh láng như sông, một mớ hồn đồn, gây ra một đống phiền phức, anh vần còn muốn làm loạn thêm hả?” Vồ cùng cay nghiệt Người đó lập tức bất an thỏa hiệp nói: “A Cẩn không tùy tiện di chuyển, A Cẩn đứng ở đây”.
Giản Đồng đi tới chiếc tủ ở góc phòng khách, lấy từ trong tủ ra hộp cứu thương, đi đi lại lại, cô ngồi lên ghế sofa, lạnh lùng nói với người đàn ông đang đứng bất động ở phía trước: “Đứng ngân ra đó làm gì?”
Gương mặt người đó ngấn ra một lúc rồi lại tủi thân nói: “Chị nói là không cho A Cẩn tùy tiện di chuyển”.
Gương mặt Giản Đồng băng giá, vì câu nói ấy mà hơi sững lại, gương mặt cô lại đanh lại, khó chịu quát lên: “Qua đây”. Người đó như làm sai việc gì, bất an tiến tới chỗ cô, cô lại chỉ vào bên cạnh mình: “Ngồi đây”
Nhận được mệnh lệnh, người đó lập tức vui vẻ chạy đến bên cạnh có, rất nghe lời ngôi xuống.
“Đưa tay đây”.
Cô vừa nói, bàn tay vừa thuần thục mở hộp.
cứu thương ra Người đó cũng rất nghe lời, dùng bông y tế lau vết thương, dùng nước thuốc khử trùng khử trùng, rồi lấy băng gạc bó lại, từ đầu đến cuối ngoan ngoãn giơ tay ra để cô hoàn thành tất cả công việc.
“Làm thế nào mà làm ra thế này?” Sau khi làm xong tất cả, cô đóng nắp hộp cứu thương lại rôi mới bät đầu tra hỏi vết thương trên tay anh “Em làm vỡ bát, muốn nhặt mảnh vỡ lên…”
Người đó nôn nóng nhìn cô Giản Đồng thở dài một hơi: “Sau đó thì cứa rách tay?”
“Ừm” Anh dè dặt cẩn thận gật đầu.
“Tại sao phải giấu đi, không cho tỏi nhìn thấy?”
Cô lại hỏi.
“Chị sẽ chê A Cẩn vụng về”.
Giản Đồng sững người, bị ánh mắt đơn thuân này nhìn chảm chăm, thì ra là do lí do hài hước như thể.
Nhưng lần này, cô không thể cười ra được.
Nhưng sự tức giận cũng từ từ tan biến.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc