CÓ ĐIỀU GÌ ĐÓ DIỄN RA TRONG SỰ BẤT AN CỦA VI VI AN
Giản Đồng lại một lân nữa bước ra khỏi phòng hội nghị, lân này có Kane đồng hành, dường như nói chuyện rất vui vẻ.
Vi Vi An nhìn thấy Giản Đồng trước, đang định hỏi: “Bàn bạc ổn thỏa chưa?”
Thì một thân hình cao lớn xuất hiện trước mắt mọi người.
“Đây là…
Giản Đông đứng sang bên cạnh một bước: “Để tôi giới thiệu, vị này là người đại diện cho phía công ty đối tác, anh Kane Filoch”.
Vốn dĩ người phụ trách hạng mục lần này là Vi Vi An, đương nhiên, cô ấy tiến lên phía trước, đưa tay ra: “Xin chào anh Filoch, tôi là người phụ trách…”
“Vi Vi An, hạng mục lần này sẽ do tôi theo dõi”.
Giản Đồng điềm đạm ngắt lời của Vi Vị An.
“Về rồi nói tiếp”. Giản Đông ghé bên tai Vi Vi An nói nhỏ.
Kane đích thân tiễn họ ra tận cửa lớn.
Gương mặt người thư kí bên cạnh anh ta có một chút kinh ngạc, lại nhìn Giản Đồng thêm một lân nữa…Vị chủ tịch thần bí này, không thường xuyên xuất hiện ở thành phố S, nghe nói sản nghiệp dưới trướng anh ta rất nhiều, và công ty này cũng chỉ là một trong số đó, không phải một công ty đặc biệt nối bật, lần vị chủ tịch thần bí này xuất hiện ở công ty này là ba năm trước.
Còn lần trước nữa…thì đã không thể nhớ được là lúc nào nữa rồi.
Có thể thấy, ông Kane, vị chủ tịch thần bí phía sau công ty này không phải thực sự để ý đến tình hình của công ty này.
Nhưng, việc hợp tác với Giản Thị lần này, lại là do vị chủ tịch thân bí này đích thân yêu cầu, hơn nữa còn nanh nhở muốn đích thân gặp mặt chủ tịch Giản của đối phương.
Kane Filoch vừa giàu có, vừa đẹp trai, lại còn rất thần bí. Người đàn ông như thế này, không nghỉ ngời gì đã trở thành viên kim cương trong mắt biết bao phụ nữ.
Nhưng lại phá lệ muốn hợp tác với Giản Thị, còn nhắc muốn đích thân gặp mặt người đại biểu của Giản Thị.
Cô nữ thư kí nhìn sâu vào Giản Đồng…Ngoại trừ việc cô ấy là chủ tịch của Giản Thị, thì cô Giản này, cũng không có gì đặc biệt.
Nói vê dung mạo, trong công ty này người có dung mạo xuất sắc hơn cô Giản này nhiều vô kể, nói đến thân hình, thì càng không phải nói, thậm chí đến bản thân cô ấy, cũng có tướng mạo xuất chúng hơn cô Giản này.
Cô theo một luồng thông tin bí mật, thì nghe nói vị chủ tịch ngoại quốc thần bí này, anh ra thích săn những cô gái diễm lệ, nhưng…cái cô Giản này, thì cô không thể nhìn ra bất cứ chút “diễm” nào.
“Chủ tịch, hạng mục lần này, ngài định để ai theo dõi?” Bạn đang đọc truyện tại
ThíchTruyện.VNNữ thư kí đột nhiên tiến lên phía trước một bước, dường như không có chỗ nào là không thỏa đáng, nhưng, trên ngũ quan của người đàn ông tuấn mĩ thâm sâu kia, đôi mắt cười như không cười, ánh mắt liếc qua người thư kí bên cạnh, ánh mắt ấy dường như đã nhìn thấu tất cả ý đồ.
“Trách nhiệm của thư kí cũng bao gôm cả dụ đồ chủ tịch à?” Kane cười như không cười nhìn cô ta Trên gương mặt tỉnh tế của cô ta, nụ cười đông cứng, “Tôi không biết chủ tịch đang nói gì”.
Cô ta nói một cách cứng đờ, từ trong miệng bật ra một cầu.
Một cánh tay đột nhiên giơ ta, chỉ có một ngón tay nhẹ nhàng đẩy đẩy cô thư kí nào đó, dường như đang dán lên người anh ta, sau đó ngẩng đầu, cánh môi giương lên: “Hiện tại, biết rôi chứ?”
Nói xong thì cũng đã không còn hứng thú nghe thêm người phụ nữ nào đó giải thích nữa, thự tế là quá nhạt nhẽo rồi, thủ đoạn dụ dõ anh ta gặp nhiều rồi, không muốn nhìn người phụ nữ nào đó ở trước mặt mình làm dáng làm điệu thêm nữa.
Lập tức quay người, bước từng bước lớn rời đi Trước khi rời đi, còn không quên đâm thêm một nhát dao: “À, đúng rồi, chưa có ai nói với cô sao, mùi nước hoa trên người cô không phù hợp với bản thân cô sao”.
“Lân sau, nhớ dùng hàng thật”.
Säc mặt cô thư kí lúc xanh lúc trăng, luống cuống, cô ta cũng chỉ là nhìn thấy cái cô Giản Đồng của Giản Thị, nếu người phụ nữ nhan săc như Giản Đồng còn có thể lọt vào mắt xanh của vị chủ tịch vừa giàu có vừa đẹp trai này, thì tại sao cô ta không được chứ?
Cũng chỉ là thuận thế đẩy thuyền thăm dò một chút thôi, không ngờ lại thành xấu hổ đến phát giận.
Giản Đồng bảo Vi Vị An trực tiếp đưa cô về hoa viên Ngân Tọa.
“Chị có quen biết anh Kane Filoch kia sao?”Trước khi xuống xe Vi Vị An hỏi Giản Đồng hàm hồ “Ừm” một tiếng: “Có duyên gặp mặt mấy lần”.
“Hạng mục lân này không phải đã bàn bạc xong, để em phụ trách theo dõi rồi sao?”
“Cô đừng nghĩ nhiều quá, hạng mục lần này có một số chö cần tôi theo dõi, còn cô, Vi Vi An, cô cũng mệt lâu như thế rồi, nên để bản thân nghỉ phép đi”.
Trong mät Ví Vị An vẫn còn chút hoài nghị, nhưng lại không nói thẳng ra, gật gật đầu: “Được, vừa đúng hôm nay chị cũng tan làm sớm, vậy thì cũng cho bản thân echị nghỉ phép đi, hôm nay hãy nghỉ ngơi cho tốt”.
Đợi đến lúc Giản Đồng rời đi, lúc này Vi Vi An mới nhíu đôi cô đẹp của mình lại, mở một phương diện nào đó, Vi Vi An cũng có chút thấu hiểu Giản Đồng Ví như câu Giản Đồng vừa nói “Cô đừng nghĩ nhiều quá”, đây chính là giấu đầu lòi đuôi.
Nếu đổi lại là người khác, thì có thể sẽ không để ý đến chỉ tiết nhỏ này, nhưng cô ấy, là Vị Vị An.
Nhớ lại vừa rôi Giản Đồng ở công ty của đổi phương, hai lần ra vào gian phòng hội nghị ấy, lại nhớ đến trong lần gặp mặt đầu tiên, đối phương đã đưa ra yêu cầu cổ quái…chỉ gặp một mình Giản Đồng.
Trong lòng cô, có một dự cảm không mấy dê chịu, lại không nói ra được là điều gì Giản Đồng đi thang máy lên nhà, tại khoảnh khac mở cánh cửa nhà, cô tuyệt đối không thế ngờ đến, cô sẽ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy!
Đây một sàn hôn độn!
Trong căn bếp mở, bát vỡ đầy một sàn, nước “Róc rách róc rách”, đã chảy đây mặt sàn Một cơn tức giận nổi lên, bước nhanh qua đó, “Trầm Tu Cẩn! Anh đã làm…ôi Cơn giận ấy, sau khi tiến lại gần thì nhìn thấy vết máu tươi trên sàn nhà, từng giọt từng giọt, phút chốc sợ hãi Đột nhiên, trong lòng có một cảm giác hoang mang ập tới “Trâm Tu Cẩn, anh ra đây, đã xảy ra chuyện gì hả?”
Cô hoảng loạn tìm kiếm, bị sàn nhà đầy máu dọa cho mặt trăng bệch.
Cô gọi liên ba tiếng, cũng không có tiếng trả lời “Trầm Tu Cẩn, anh đang ở đâu? Có ở đẩy không?”
Cô lo lăng đến choáng váng đầu óc, không đi tiếp vào bên trong nữa.
Một luồng âm thanh phát ra từ phía dưới bồn rửa tay trong nhà bếp truyền đến: “Chị ơi, A Cẩn..”
Cô đột ngột quay đầu, thuận theo hướng âm thanh phát ra nhìn thấy phía sau bồn rửa tay ở nhà bếp có một bóng người đứng ra, bộ dạng đầy tội lôi Cô quét mắt nhìn người ấy từ trên xuông dưới, không nhìn thấy có chồ nào bị thương Khóe mät liếc về một mớ hôn độn trên sàn nhà, mảnh vỡ bát đũa, nước chảy đây sàn, chốc lát, cơn tức giận ây lại trào lên.
Từ tức giận đến lo lắng người ấy có bị thương hay không, cuối cùng mớ hôn độn vân năm trên sàn nhà, còn người đó lại không bị thương ở đầu, cơn tức giận cứ thế mà như từ cõi ૮ɦếƭ trở lại.
Đổi với tiết mục nhỏ này, Giản Đông cũng không hề suy xét cân thận, cô tại sao lại đối xử với anh ấy như thế, cho dù là làm vỡ bát đũa, làm nhà ngập trong nước, đồi lại là một người khác làm ra những việc này, cô cũng không nhất thiết phải tức giận như thể, nhưng lại tức giận với người ầy như vậy.
Cuối đời, có một lần ngủ trưa năm mơ thấy cảnh tượng này, Giản Đồng lúc đó đã phải dùng thời gian cả một buổi chiêu để nghĩ xem, tại sao.
Sau này thì cô đã hiểu ra.
Bởi vì oán hận, bởi vì người đó là anh.