Trầm Tu Cẩm bất thường.Ngày tiếp theo.
“Tôi muốn chuyến ra ngoài” Trên bàn ăn, Giản Đồng đặt chiếc bát trên tay xuống, nói với người đàn ông ở bên cạnh.
Sự bất an trong lòng đều từ người đàn ông mạnh mẽ bá đạo này mà ra…
“Được.”
“Leng keng”, chiếc thìa bạc rơi vào trong bát, người đàn ông trả lời gọn gàng.
“..” Giản Đồng bất ngờ trong vòng 3 giây, và sau đó nhìn người đàn ông một cách nghi ngờ.
Anh ấy, lại dễ nói chuyện như vậy sao?
“Căn hộ trong hoa viên Ginza có được không?”
Sáng sớm Trầm Tu Cẩn có thói quen uống cà phê đen, anh tôi nhã uống một ngụm, nhìn người con gái ở trước mắt: “Chuyển ra ngoài cũng được, nhưng mà anh phải đảm bảo an toàn cho em.
Căn hộ ở hoa viên Ginza kia, ở gân công ty của anh. Hệ thống bảo vệ tốt nhất trong thành phố”
Giản Đồng đang muốn phản bác lại, thì người đàn ông đã đặt cốc cà phê trong tay xuống và nói: “Tiểu Đồng, em phải biết một chuyện, trong thâm tâm của anh thật sự không muốn cho em chuyển ra ngoài”
Để cho cô chuyển ra ngoài sống đã là sự nhượng bộ lớn nhất của anh rồi.
Mặc dù là nhượng bộ, nhưng mà trong thái độ vẫn còn sự cứng rắn.
Nhớ lại dòng trạng thái trên weibo ngày hôm qua, có rất nhiều coment để lại. “Là một người chồng thì phải biết đáp ứng tất cả yêu câu của người vợ.”
Bách Dục Hàng nói, nếu như anh không biết yêu thì đi học hỏi.
Nếu như đây là cách mà người bình thường yêu vợ của mình. Anh nghĩ ngay cả khi anh không quá đồng ý thì anh vẫn sẽ học hỏi để yêu cô.
“… Được, vậy thì ở căn hộ Ginza”“
Giản Đồng lúng túng nói.
Giây phút mà cô mở miệng yêu cầu dọn ra ngoài thì cô đã chuẩn bị sẵn cho một trận chiến với người đàn ông bá đạo độc đoán cứng rắn này rồi.
Mà bây giờ, mọi chuyện lại thuận lợi như vậy.
Anh ấy gật đầu dễ dàng như vậy, thậm chí cô còn nghĩ rằng mình đang nghe nhâm.
Có một mớ hỗn loạn trước cửa nhà.
“Là ai vậy?” Bản thân Trầm Tu Cẩn vì chuyện Giản Đồng chuyển ra ngoài ở mà cảm thấy không vui. Chỉ là Bách Dục Hàng nói anh làm sai rồi, bảo anh nên đi học hỏi tình yêu của những người bình thường. Cho nên dù trong lòng có khó chịu thì cũng phải chịu đựng. Vào thời điểm sáng sớm, có một mớ hỗn loạn truyên đến từ trước cửa nhà.
Cơn tức ở trong bụng của anh, đúng lúc có chỗ để phát tiết.
Giây phút này Trầm Nhị và Trầm Tam không dám nhìn thẳng người đàn ông tuấn tú đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn.
Quản gia vội vàng chạy tới: “Tìm cô chủ ạ”
Tìm Giản Đồng sao?
Sắc mặt của Trầm Tu Cẩn càng khó chịu hơn, sáng sớm nay vợ của anh sẽ dọn đi. Bây giờ còn có người thứ ba dám tới phá vỡ thế giới của hai người bọn họ Tất nhiên, “thế giới của hai người” là do Trầm Tu Cẩn tự nghĩ. Giản Đồng có chấp nhận không còn là một chuyện khác Nhưng giây phút này, tâm trạng của người đàn ông đang rất tệ. Do đó trong lòng anh nhận định, có người quấy rồi thế giới của hai vợ chồng anhI “Nam hay nữ?”
Z Quản gia chớp mắt rồi lại chớp mặt… Tình huống gì đầy?
“Là nam…”
“Đuổi đi”
Quản gia vội vàng lau mồ hôi lạnh trên trán “Nam nữ đều có. Cậu chủ, là một cặp mẹ con muốn gặp cô chủ” Ông ta sợ người đàn ông đang ngồi ở bàn ăn kia sẽ đuổi người đi, do đó nhanh chóng nói hết một cầu Trâm Tu Cần cau cô, một cặp mẹ con sao?
Rũ mắt xuống suy tư, nhưng mà anh lại vội vàng nghiêng đầu nhìn người con gái đang ở bên cạnh: “Tiểu Đông, gặp không?”
Säc mặt của Giản Đông cũng lạnh đi một chút, cô căn chặt lầy môi, thể hiện sự bướng binh của một người chủ: “Phiên ông nói với bọn họ, nếu có thời gian tôi sẽ trở về nhà họ Giản.”
Cô vừa phân phó quản gia xong thì một loạt tiếng bước chân truyền tới, chạy nhanh vào.
phòng ăn.
“Tiểu Âu, mau gọi chị đi”
Một người phụ nữa xinh đẹp kéo theo một đứa trẻ 10 tuổi tới trước mặt của Tiểu Đồng: “Nhanh nào, Tiểu Âu, đó là chị của con”
Lần đầu tiên nhìn thây hai mẹ con người này, Giản Đồng kinh ngạc một chút… Quản gia nói là một cặp mẹ con, cô còn cho rằng đó là bà Giản và Giản Mạch Bạch. Nhưng mà không nghĩ tới… Mặt của cô, trong nhảy mắt không có tỉ cảm xúc nào.