Không tin thì em sờ xem.Nhà họ Giản.
Giản Chấn Đông chỉ vào mặt bà chủ Giản, tức giận nói: “Con gái mà bà dạy dỗ, thật là một đứa con gái có giáo dục mà!”
Ông ta rất phẫn nộ. Ông ta không muốn tự tay tặng Giản Thị cho người khác, nhưng mà nếu như không đồng ý yêu cầu của Giản Đồng, thì Giản Thị sẽ không còn gì nữa, ông ta sẽ mất tất cả.
Trong lòng ông ta hiểu rõ. Nếu như còn Giản Thị, thì ông ta vẫn còn nhà, còn xe, còn người giúp việc, còn tiền. Nếu như không còn Giản Thị, ông ta sẽ không còn cái gì nữa.
Cho dù có không tình nguyện, thì Lục Chấn Đông cũng phải cắn răng nghiến lợi đem một nửa cổ phần của Giản Thị dâng cho Giản Đồng.
Nhưng mà sự tức giận trong lòng ông ta vẫn không cách nào biến mất.
Do đó bà chủ Giản trở thành nơi để ông ta trút giận.
Nhưng mà Lục Chấn Đông quên mất một chuyện, trong mắt bà chủ Giản thì Giản Chấn Đông đã trở thành một tên đàn ông khốn nạn phản bội vợ con.
“Giản Chấn Đông, ông có tư cách gì mà đòi trách móc tôi? Giản Đồng là do tôi dạy dỗ sao? Là do bố của ông! Ông muốn trách thì đi mà tìm người bố đã mất của ông mà trách!”
Bà chủ Giản cũng không cũng chịu thua kém, bà ta bị như ngày hôm nay đều là do Giản Chấn Đông.
“Ha ha ha” Đột nhiên bà Giản cười to: “Giản Chấn Đông ơi là Giản Chấn Đông à, ông đang lo lắng không có tiên thì sẽ không gặp được đứa con hoang kia đúng không?”
Bà ta cảm thấy đau khổ không nói nên lời, trong mắt toàn là lửa giận: “Mạch Bạch bị bệnh, ông cũng không quan tâm. Trong lòng của ông chỉ quan tâm tới con hồ ly tỉnh kia, còn có đứa con tạp chủng mà con hồ ly tinh đó sinh ra. Sao nào? Nếu như Mạch Bạch không còn nữa, có phải ông định đưa toàn bộ nhà họ Giản này cho tạp chủng có nguồn gốc lai lịch không rõ kia, đúng không?”
“Bốp!”
Một âm thanh chói tai vang lên, Giản Chấn Đông đánh lên mặt của bà chủ Giản khiển bà ta ngã nhoài lên trên mặt đất: “Ông đánh tôi?”
Đôi mắt của Giản Chấn Đông tức giận, lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang ở trên mặt đất: “Bà chửi ai là tạp chủng? Mồm miệng không sạch sẽ bị ăn đánh là đáng đời.”
Bà chủ Giản cười to một tiếng, sau đó đứng dậy, bổ nhào vê hướng Giản Chấn Đông: “Giản Chấn Đông, ông không phải là con người! Tôi sinh con sinh cái cho ông, chăm lo việc trong việc ngoài của gia đình, giúp ông xã giao, giúp ông xử lý việc nhà. Nhưng Giản Chấn Đông, ông lại dám ở sau lưng tôi nuôi hồ ly tỉnh, còn đẻ ra một đứa con riêng! Tôi chửi đứa con riêng đó là tạp chủng thì làm sao? Tôi không chỉ chửi nó là tạp chủng, tôi còn chửi là súc sinh đó!”
Đầu tóc của chủ Giản rối tung lên, tay bà đấnh túi bụi vê phía Giản Chấn Đông. Nhìn thấy Giản Chấn Đông lại giơ tay định đánh mình, bà ta vội nói: “Ông đánh đi! Có bản lĩnh thì đánh tôi đi! Bây giờ Giản Thị đang nằm trong tay con gái tôi đấy!
Ông đánh đi!”
Nghe xong câu này, bàn tay của Giản Chấn Đồng ngừng lại, vẻ mặt vừa xanh vừa trảng, căm tức nhìn bà chủ Giản, sau đó chửi một câu: “Phế vật!”, nói xong liên xoay người rời đi.
Bà chủ Giản ở phía sau đuổi theo: “Giản Chấn Đông, ông muốn đi đâu? Ông lại muốn tới chõ của con hồ ly tỉnh kia đúng không? Không được đi!
Giản Chấn Đông, ông quay trở lại cho tôi! Ông không được đi!”
Bà chủ Giản loạng choạng đuổi theo phía sau. Bạn đang đọc truyện tại
ThíchTruyện.VNGiản Chấn Đông đã không còn kiên nhân nữa, sao còn quan tảm được bà ta nữa. Bà chủ Giản càng đuôi theo, ông ta lại càng đi nhanh hơn.
Bịch một tiếng, bà chủ Giản ngã nhoài lên trên mặt đất, bàn tay giơ lên muốn giữ lấy người ở trước mặt, nhưng không thể với tới được: “Giản Chấn Đồng, ông không có lương tâm. Giản Chấn Đồng, ông không được đi, không được đi! Ông quay trở lại đây ngay!”
Trông đêm khuya, ở trong biệt thự nhà họ Giản truyền lên tiếng hét và tiếng khóc của một người phụ nữ Mà Giản Chấn Đông, đã sớm không thấy bóng dáng đâu.
Bà chủ Giản ngôi ở trước cửa lớn, đột nhiên che mặt khóc lớn Tiếng khóc nức nở, nghe giông với tiếng khóc than của quỷ. Trong đêm khuya nghe thấy tiếng khóc này, khiển có người khác có mấy phần rợn người.
Người giúp việc trong nhà khỏng dám lại gân, đều chỉ đứng nhìn bà chủ Giản đang ngôi khóc lớn ở trước cửa lớn, đầu tóc rối bù quần áo xộc xệch Người quản gia ở nhà họ Giản không nhân tâm nhìn được cảnh đó, nhưng lại không có cách nào. Ai mà có thể nghĩ được, vào một buổi tối nhà họ Giản tan vỡ. Ông Giản kể từ đó rất ít khi trở về nhà, mặc dù có trở về thì cũng chỉ là lấy một chút đồ đạc rồi lại rời đi. Giản Chấn Đông là chủ nhà nhưng lại không có ở nhà, bà chủ lại lại thành cái dạng này, cậu chủ thì bị bệnh đang năm trong bệnh viện, cũng không biết có chữa được không Tháng tanh mà nói, nhà họ Giản loạn rồi!
Người quản gia của nhà họ Giản lùi lại mấy bước đến bên điện thoại để bàn, gọi điện thoại cho Giản Đồng: “Cô chủ, cô mau trở về đi. Ông chủ đánh bà chủ, bà chủ đang khóc kinh lăm”
Ở đầu bên kia điện thoại, Giản Đồng lạnh nhạt hỏi: “Ông chủ Giản không ở nhà à? Bảo ông ta dõ dành đi”
“Ông chủ rời đi rồi, bà chủ không cho ông chủ rời đi cho nên đuổi theo nên bị ngã. Bây giờ đang ngồi ở cổng khóc lớn, cô chủ, cô mau trở về đi”
Giản Đồng ở bên này điện thoại, đặt điện thoại ở bên tai, đáy lòng lại chế giêu… Trở về sao?
Sau đó thì sao?
Đi an ủi bà ta sao?
Nhưng mà, cô không làm được Từ trước tới giờ chưa hề cho cô tình thương, ngày hôm nay lại muốn cô quay về để an ủi người mẹ này… Cô không làm được.
Đúng lúc này, ở cửa đột nhiên truyền tới một giọng nói của đàn ông: “Điện thoại của ai vậy?”
Giản Đồng giật mình, nhưng không lập tức trả lời người đàn ông đó, cô nói với người quản gia trong điện thoại: “Säc trời không còn sớm rồi, ông đi khuyên bà chủ, ngày mai vân còn phải sống, vì thế bảo bà ta tằm rửa sạch sẽ nghỉ ngơi sớm đi Sáng mai còn phải đi chăm sóc cậu chủ nữa”
Trong lòng ông quản gia còn muốn nói gì đó nữa, nhưng Giản Đồng đã tät điện thoại rồi.
Lúc này cô mới quay đầu lại: “Muộn như vậy rồi, anh Trâm nên quay trở về phòng ngủ đi” Cô đuồi người “Em là vợ của anh” Đôi mắt của anh nóng bỏng, nhìn chăm chăm cô, trông giống như đang nhìn một mỹ vị Giản Đồng hơi cảnh giác: “Anh đã bảo là sẽ không ૮ưỡɳɠ éρ tôi.”
Cô bướng bỉnh ngẩng đầu lên và phản kháng lại Nếu như Trầm Tu Cẩn mà lại chịu xoay người rời đi, thì đó không còn là Trân Tu Cẩn nữa.
“Tôi… Tiểu Đông, tôi đã 3 năm không…”
“Anh nói cái gì? Tỏi nghe không rõ.”
3 năm..”
“Anh Trầm, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Giản Đồng có chút mệt mỏi, từ Nhĩ Hãi trở về thành phố S, đàn phán với Giản Chấn Đồng, không tránh khỏi việc tranh cãi. Cuối cùng Giản Chấn Đồng miên cưỡng giao 90% cố phần của Giản Thị đang ở trong tay ông ta Tiếp nhận Giản Thị cô mới biết, Giản Thị sớm đã thối nát, thực ra dù không có Trâm Tu Cẩn thì Giản Thị cũng như đang đứng trước bão táp.
Cô phải mất rất nhiều thời gian và sức lực để sắp xếp tất cả những chuyện này, do đó cô cảm thấy rất mệt mỏi. Cô lập lại lời nói với người đàn ông này: “Anh Trâm, rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Rất mệt, rõ ràng là cảm nhận được nguya hiểm đang ở trước mặt, mí mắt trên và dưới lại đang đấu tranh với sự mệt mỏi Bản thân cô cũng khỏng cảnh giác, ngôi dựa người vào đầu giường, ngẩng đầu lên một chút Một giây sau, giường lún xuống, cô kinh ngạc một chút. Cơn buôn ngủ tạm thời biến mất, cô nghiêng mặt sang nhìn người đàn ông đang năm ở bên cạnh, đôi môi từ từ nói: “Anh đã nói…”
Một bàn tay giơ lên, một giây sau cô bị kéo năm xuống giường, người đàn ông năm ở bên cạnh ôm chặt lấy vai cô, bên tai vang lên một giọng nói khàn khàn: “3 năm rồi tôi không động vào phụ nữ”
Giản Đồng kinh ngạc, giơ tay ra đẩy.
Nhưng cánh tay vừa giơ ra thì bị bàn tay của người đàn bát lấy.
“Anh đã nói rồi” Cô có chút tức giận tuyệt vọng và không cam tâm.
“Anh đồng ý sẽ không động vào em. Nhưng không đồng ý sẽ không làm những cái khác. Bây giờ anh rất mệt, chỉ muốn ôm em ngủ một giấc thôi. Nếu như em nghe lời nãm im cho anh ôm em ngủ thi anh đảm bảo sẽ không làm cái gì cả, chỉ ôm em ngủ thôi.”
Trầm Tu Cẩn vừa ép buộc vừa dụ dô: “Tiểu Đồng, thật đó, đừng động đậy. Đã 3 năm rồi anh chưa động vào phụ nữ. Nếu như em còn làm loạn nữa thì anh không đảm bảo… Cái chuyện đó rất khó chịu đựng” Sắc mặt của Giản Đông càng trăng hơn, vành tai đỏ bừng. Một giọng nói khàn khàn lướt nhẹ qua tai cô khiến cô sợ hãi: “Không tin thì em sờ xem”
Vô SỈ.
Trong nháy mát mặt của Giản Đồng đỏ bừng, hết trăng rồi lại đỏ, đỏ rồi lại trăng.