Chương 252: Tiêu Hằng.
Sự đau đớn hiện lên trong đôi mắt của Tiêu Hằng, anh ta vội vàng lấy ra tấm séc: “乃út, có 乃út không?”
Người quản lý vội vàng đưa cho anh ta: “Đây ạ”“
Anh ta vội vàng cầm lấy 乃út, nhanh chóng điền một dãy số lên tấm séc, sau khi ký tên xong, anh ta nhanh chóng đưa cho người dọn đẹp: “Tiểu Đồng, đừng làm nữa, đừng làm ở đây nữa.
Tôi đưa tiền cho em”
Anh ta nói vội vàng, đôi mắt của người quản lý liếc qua , kinh ngạc một lú!
cTrời ạ!
Một trăm vạn!
Là một trăm vạn đó!
Một trăm vạn cho một người dọn dẹp vừa mới gặp nhau một lần sao?
Không phải vị khách này uống say thì chắc cũng là do não có vấn đề rồi.
Cho dù khách có hào phóng tới đâu thì cũng không hào phóng chỉ ra một khoản tiền to như vậy được.
Anh ta làm quản lý ở quán bar, tự nhiên cũng biết, khoản tiền này, tốt nhất là không nên cầm. Ai mà biết được anh ta có uống say thật hay không.
“Anh này, anh uống say rôi, nhanh cầm tiền lại đi”
“Tôi không say.” Đôi mắt của Tiêu Hằng mơ hồ, anh ta kiên định nói: “Tôi không say, cô ấy là Tiểu Đồng, bởi vì thiếu tiên cho nên mới làm công việc dọn dẹp ở đây” Anh ta vội vàng câm tờ sét nhét vào tay người dọn dẹp đang run rấy: “Cô ấy thiếu tiền, tôi có tiền, tôi sẽ cho cô ấy, tôi đều cho cô ấy” Anh ta mở mắt ra, trong đôi mắt có dấu hiệu của sự say rượu, nhưng có lúc lại đen và sáng một cách bất thường. Anh ta dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm người dọn dẹp kia: “Về sau đừng làm việc ở đây nữa”
Nói xong, không quan tâm ở trên bàn còn mấy chai rượu chưa mở, anh ta loạng choạng bước nhanh ra khỏi quán bar.
Anh ta loạng choạng bước đi và bị vấp ngã trên đường.
Đi tới gần một con hẻm tối.
Gió đêm thổi qua, mà anh ta lại không mặc nhiêu quần áo, cho nên cảm thấy lạnh rùng mình một cái.
Đột nhiên anh ta dựa người vào bức từng ở phía sau, từ từ trượt người xuống ngồi xổm vào góc tường. Anh ta đưa hai tay lên mặt che hết cả khuôn mặt, từ các kẽ ngón tay hơi ẩm ướt.
Sự bi thương không nói nên lời, sự bối rối, tự lừa gạt bản thân.
“Say đến ૮ɦếƭ đi mới đúng” Lẩm bẩm một câu.
“Ôi? Anh ở đây sao?” Một giọng nói ngọt ngào vang lên.
“Anh chạy gì mà chạy nhanh vậy.” Trong giọng nói của người con gái khi đuổi kịp tới đây, còn mang theo hơi thở dồn dập.
Tiêu Hằng lấy tay lau nhẹ gương mặt, trong các kẽ ngón tay hiện lên một đôi chân dài đẹp đi một đôi giây cao gót cao 10 inch. Ngước tầm mắt lên, vừa tầm hông của cô ta.
Tiêu Hãng không ngẩng đầu lên, mặt vần đang vùi vào lòng bàn tay.
Một mùi thơm bay vào trong mũi anh ta, một bàn tay dịu dàng nhẹ nhàng đặt lên vai anh ta “Anh giai, có muốn không?”
Tiêu Hãng không động đậy: “Vừa nãy cô ở trong vũ trường sao?”
“Tôi không bán” Người con gái nhẹ nhàng con khóe môi đặt ở bên tai Tiêu Hãng, thôi nhẹ một hơi: “Đến nhà của tôi nhé, được không?”
Tiêu Hãng cười chế giêu, anh ta ngấng đầu lên, nhướng cô nói: “Cô thường như này à? Dân một người đàn ông xa lạ về nhà?”
“Không, anh là người đầu tiên” Đôi môi đỏ hơi động đậy: “Mat nhìn của tỏi rất tốt, anh là người đàn ông đâu tiên khiển tôi rung động.”
Nhìn thấy Tiêu hãng không động, cơ thể mêm mại của người con gái dường như toàn bộ đều dính chặt vào lòng anh ta: “Đến quán bar là để tìm thú vui khoái lạc, để giải tỏa cảm xúc. Cảm xúc mà, nếu không buồng bỏ được thì phải làm sao?
Chỉ có người đàn ông yêu người phụ nữ, người phụ nữ yêu người đàn ông, hoặc là anh không yêu cô ta, cô ta cũng không yêu anh. Cô ta không yêu anh, thì anh định làm thế nào? Chẳng nhẽ nhất định phải có được cô ấy sao?” Người con gái giơ tay luôn vào trong áo sơ mi của Tiêu hãng, ngón chỏ chọc và yết hâu của anh ta: “Anh có thể làm gì? Giữa đường không buông bỏ được, thì đau khổ chỉ có một mình anh. Anh sẽ mãi mãi bị mặc kẹt ở trong đó, vĩnh viên không thoát ra được.”
Người phụ nữ này là một người có kinh nghiệm.
Nó như một mũi tên đâm vào иgự¢ Tiêu Hãng.
Tiêu Hang nhằm mất lại, khi mở mát ra, đôi môi mỏng nhềch lên, nụ cười điên cuông tuyệt vọng: “Đúng vậy” Giọng nói khàn khàn của anh dường như không mang một chút áp lực gì, không chút quan tâm để ý, chỉ nhẹ nhàng nói ra hai chữ.
Anh đứng dậy, lòng bàn tay to đặt lên cặp ௱ôЛƓ to căng tròn của người phụ nữ, sau đó dùng sức näm chặt lấy nó!
Cô ấy không yêu anh, đau khổ chỉ mình anh chịu.
Cô ấy không yêu anh, thì anh sẽ mãi ở trong cái vòng luấn quần đó.
Cô ấy không yêu anh thì anh phải làm sao?
Anh phải làm sao?
Anh… Phải làm sao đây?
Ha ha ha ha…
Đôi mồi mỏng nhềch lên nụ cười tuyệt vọng, một nụ cười im lặng, không ai có thể nghe thấy!
Không có cô ây, anh vân là Tiêu Hãng, vân là một hoa hoa công tử ở trong nhân gian.
Hồng nhan ở trên đời này thiếu gì, mà anh còn là một hoa hoa công tử giàu có nữa “Đi khách sạn”
Trong gió đêm, vang lên giọng nói khàn khàn của không hề có cảm xúc của Tiêu Hãng.
Anh, cuối cùng van không tình nguyện tới nhà người con gái này.
Trong phòng tăm lớn cổ kính, đây là nét đẹp đặc trưng của cổ đô Lệ Giang Tiếng nước róc rách từ vòi hoa sen đột nhiên ngừng lại.
Người đàn ông quấn chiếc khăn tầm quanh eo, những giọt nước như hạt trần châu trăng rơi xuống tấm thảm nhà băng lông theo từng bước chân của anh. Anh bước tới bên giường như một con sói cô đơn.
Đột nhiên anh ta cúi người xuống, giơ bàn tay to rộng ra bế người con gái đang ngôi trên giường đặt cô ta năm xuông Trong mät người con gái hiện lên nét kinh ngạc, nhưng cũng vừa vui mừng. Đôi mắt của cô †a, say mê dụ đõ: “Nhiệt tình như vậy sao? Anh thật là… Ngõ ngược mà”
Tiêu Hãng không nói gì, trên gương mặt tuấn tú không có một chút biểu cảm gì.
Một lời cũng không nói, đột nhiên nghiêng đầu, vùi đầu vào cổ người phụ nữ đó. Đầu của anh di chuyển căn ʍúŧ chiếc cổ mảnh khánh của người phụ nữ một cách điên cuồng “A… Chậm chút, quá dữ dội rồi..” Nhưng mà đây chỉ là mở đầu mà thôi, người con gái vội vàng thở gấp Mỹ cảnh khiến người khác nhìn vào choáng váng.
Nhưng mà người đàn ông ở trên người cô, vô cảm với mỹ cảnh này.
Anh càng ngày càng lõ mãng.
Giản Đồng, không có em, tỏi van là tôi Không có em, tôi van là Tiêu Hãng Không quan trọng, em không hề quan trọng đôi với tôi, không hề!
Giản Đồng, không có em cũng không sao cả Tôi là Tiêu Hãng, mãi mãi vần là Tiêu Hãng, mãi mãi!
Không có em, tôi vần có thể sống tốt, có thể vui vẻ, có thể đi tìm niềm vui, có thể hưởng thụ cơ thể mềm mại của người con gái khác… Không nhất định phải là eml Không nhất định người đó phải là em!
Người khác cũng có thể, cũng có thể!
Động tác của anh ta, ngày càng vội vàng, ngày càng тһô Ьạᴏ.
“Nhẹ một chút… Đau..” Cũng chỉ là vui đùa mà thồi, sao người đàn ông này lại thỏ bạo như vậy?
Mạnh mẽ nữa!
Đột nhiên Tiêu Hãng nâng người dậy, đẩy người con gái đang ở trên giường ra, gương mặt lạnh lùng nói: “Cút!”
“Sao anh có thể…” Säc mặt của người con gái khó chịu, ánh mät quét về phía Tiêu Hằng: “Chẳng nhẽ anh không được sao?”
Nói bất kể những người đàn ông “Không được”, chính là đang ám chỉ anh ta không cứng được.
“Cút!” Tiêu Hãng lấy tấm sét ở trong túi quần, đi đến tủ sách tìm 乃út, nhanh chóng điền lên đó một dãy số, rồi vứt lên trên giường: “Cầm lấy rồi cút đi!”
Nhưng người con gái kia lại không phải là một người thiếu tiền, cô ta đang rất tức giận. Nhưng khi liếc nhìn thấy con số ở trong tấm séc, thì dù có tức giận bao nhiêu cũng tan biến hết. Cô ta mặc quần ảo lại, cầm lấy tấm séc rời đi Ở trong phòng.
Vẻ mặt lạnh lùng của Tiêu Hãng hướng ra phía ngoài tấm kính của cửa sổ nhìn mưa đêm.
Màn đêm chỉ là bối cảnh, con người trong bức tranh lộ ra một nụ cười khổ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế giêu “Ha ha ha ha…” Tiếng cười điên cuồng tuyệt vọng như bị chìm xuống đáy hồ Đó là sự tuyệt vọng khac sảu vào xương tủy.
Anh ta nhâm mat lại, cảm nhận nói đau đớn khốc liệt trong người.