Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm - Chương 243

Tác giả: Kì Lão Du

Nguy cơ của Trầm Thị Mở mắt, căn phòng trắng toát.
“Tỉnh rồi à?”
“Hi Thần?”
Cô đảo đảo mắt, mới thích ứng được với ánh nảng chan hòa bên ngoài cửa sổ, cũng không lên tiếng hỏi tại sao mình lại ở trong bệnh viện.
Kí ức đứt đoạn, bây giờ tỉnh lại, những kí ức bị gián đoạn ấy, mới dần dân quay trở lại.
Cô nhớ lại rồi, là bà chủ Giản.
Châm chậm hỏi người bên cạnh: “Bà ta đâu?”
“A Cẩn không ở đây”
“Tôi đang hỏi vê bà chủ Giản.”
Hi Thần nghe thấy, bỗng cảm thấy tức giận: “Trong lòng cô, A Cẩn còn không bằng bà chủ Giản?” Anh mỉa mai: “Giản Đồng, rốt cuộc cô có từng dành tình cảm cho Trầm Tu Cẩn không?”
Nếu đã từng yêu, sao lại thờ ơ như vậy?
Giản Đồng nghe vậy, từ sâu trong lòng bỗng cảm thấy hoang đường.
€ô tỉ mỉ nhìn Hi Thần, vô cùng chăm chú.
“Nhìn cái gì?” Hi Thần bị cô nhìn tới mức thẹn quá hóa giận, ánh mắt ấy của cô là có ý gì?
Anh không cảm thấy câu nói ấy nực cười.
Người phụ nữ trên giường thu lại ánh mắt, rồi nhìn cảnh vật bên ngoài xuyên qua cửa sổ.
“Tôi đang nói chuyện với cô! Cô không nghe thấy sao?” Hi Thần nôn nóng vô cớ, dáng vẻ này của cô ta……dáng vẻ này của cô tal Anh cũng không biết, rốt cuộc là anh có điều gì bất mãn với Giản Đồng lúc này.
Chỉ là bây giờ bỗng cảm thấy khó chịu với người phụ nữ tên là Giản Đồng.
Tuy anh bực bội, nhưng khóe mắt anh vẫn liếc nhìn người phụ nữ trên giường, đột nhiên bỗng ngây ra, chỉ cảm thấy thế giới của cô, như được bao bọc trong Ⱡồ₦g kính, trong không khí như thể có một lớp không khí vô hình, ngăn cách với tất cả mọi thứ bên ngoài.
Bên ngoài, không vào được.
Bên trong, không muốn ra.
Thế là, khung cảnh lạc lõng quái lạ này đã xuất hiện.
Người phụ nữ trên giường yên lặng nhìn bầu trời bên ngoài, người đàn ông ngồi trước giường ngây ra nhìn người phụ nữ trên giường.
Cuối cùng, Hi Thần thở dài một hơi, đành chịu thua trước, anh cuối cùng cũng đã hiểu, ai muốn đọ sự kiên nhãn và bình tĩnh với người phụ nữ này, chắc chắn sẽ thua một cách thảm hại.
Hi Thần chịu thua trước, chủ động hỏi: “Cô biết là mình đã bất tỉnh bao lâu không?”
Anh cầm một quả táo, vừa gọt, vừa nói: “Hôm nay là ngày thứ 3- Rõ ràng là không có vấn đề gì nghiêm trọng, đáng ra phải tỉnh lại từ lâu rồi, cũng không biết tại sao làm thế nào cũng không đánh thức được cô”
Có lẽ là, quá mệt rồi nhỉ?
“A Cẩn túc trực bên cô ở bệnh viện 2 ngày 2 đêm, đêm qua vừa nhận được 1 cuộc điện thoại, đã vội vàng mượn tạm chuyên cơ của ông chủ Lục Ngũ, về lại thành phố S ngay trong đêm”
Ông chủ Lục Ngũ, Giản Đồng đã nghe qua cái tên này, một tên cường hào trong vùng, tính khí không tốt, cũng rất khó giao thiệp.
Không ngờ, người đàn ông đó lại vội vàng mượn chuyên cơ của ông chủ Lục Ngũ…… Hai bên lông cô cô hơi chau lại, đôi mắt không chút gợn sóng bỗng hiện lên vẻ lo âu mà người ngoài khó phát hiện ra.
Hi Thân nhìn thấy cô thờ ơ, tức giận đến mức muốn vứt quả táo trong tay đi. Hay là, cô vẫn chưa hiểu rằng—Trầm Tu Cẩn đang gặp phải một phiền phức lớn!
“Cô không lo lắng chút nào sao?
Đã không còn quan tâm một chút nào tới sự an nguy của người đó rồi sao?” Hi Thần đặt quả táo xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt người phụ nữ trên giường, anh không muốn bỏ lỡ bất kì cảm xúc nhỏ bé nào trên khuôn mặt cô.
“Trầm Thị”
Ẩm~ Một tiếng sấm dữ dội vang lên bên tai Trong đôi mắt không chút gợn sóng của người phụ nữ trên giường, vô cùng kinh ngạ!
cTrầm Thị to lớn đồ sộ, sắp đổi chủ sao?
Trầm Thị, đế quốc của người đó, sắp sụp đổ?
Trầm Thị, toàn bộ tâm huyết của người đó!
Ngón tay cô, bất giác túm chặt vào ga giường.
Hi Thần nhạy bén phát hiện ra sự lay động trong lòng cô, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như cô thật sự không còn quan tâm tới A Cẩn nữa, Hi Thần anh thậm chí sẽ không tiếc cái giá phải trả, để khiến cô “૮ɦếƭ bất ngờ”.
Đúng, cô đã trải qua rất nhiều khó khăn, thế nhưng Hi Thần anh vốn dĩ cũng không phải người tốt, cho dù tất cả mọi chuyện đều bất công với cô, thế nhưng nếu chỉ có cái ૮ɦếƭ của cô, mới có thể cứu được A Cẩn, vậy thì Hi Thần anh cũng sẽ làm luôn không cần suy nghĩ.
Cái gọi là sự bất công, có lẽ chính là vậy.
Một bên có tốt đến mấy, thì không quan tâm vẫn là không quan tâm.
Bên còn lại có độc ác đến nhường nào, anh ta cũng vần tốt, dù thế nào cũng sẽ đối tốt với cô.
“Mấy năm nay cô chạy trốn, A Cẩn tìm cô đến phát điên.
Anh ấy nói, đi hết tất cả những nơi có thể đi tới, cho dù tìm đến lúc già rồi ૮ɦếƭ đi, cũng tuyệt đối không từ bỏ quyết tâm đi tìm cô.
Anh ấy làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, sự nghiệp ngày càng mở rộng phát triển.
Đến cả khoảng thời gian ít ỏi để nghỉ ngơi, cũng đều dùng để đi đến khắp mọi nơi tìm một người.
Giản Đồng, người mà anh ấy vẫn luôn nhung nhớ trong lòng, chính là cô đấy”
Giản Đồng bực bội vô cớ, cáu kỉnh với Hi Thần: “Anh nói những lời này với tôi lầm gì! Liên quan gì tới tôi?
Nói như thể Trầm Tu Cẩn là một người tôn thờ tình yêu vậy, nhưng tình cảm càng sâu đậm thì càng không duy trì được lâu dài.
Tôi chỉ cầu xin anh ta, tha cho tôi.
Trả tự do cho nhau, hai người dứt khoát buông tay, đây là kết cục tốt nhất cho tôi và anh ta.
Bây giờ thì sao?
Để Hi Thần đến đây nói hộ?
Trên người cô, rốt cuộc còn có thứ gì, mà Trầm Tu Cẩn vẫn canh cánh sự chiếm hữu trong lòng?
Hãy để anh ta tự nói!
“Hi Thần, anh nhìn tôi đi! Nhìn tôi đi!” Cô bỗng ngồi dậy, trên khuôn mặt nhợt nhạt, hơi ửng đỏ, hơi thở khó khăn, cô chỉ vào mình: “Mấy năm nay, tôi để mặc cho các người giày vò, muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm nấy.
Bất kì ai, cũng có thể vứt một xấp tiền ra, sau đó bảo tôi: Cô, Giản Đồng, cầm tiền rồi khiến cho bọn tôi vui vẻ.”
Cô cố gảng khống chế lại tâm trạng của mình: “Tôi đã từng yêu anh ấy, tôi trước giờ không hề phủ nhận.
Cuộc đời này Giản Đồng tôi, chỉ yêu duy nhất một người, chưa hề động lòng với ai.
Thế nhưng các người không thể cậy vào tình yêu của tôi, mà bắt nạt tôi như vậy!”
Cô nói rất quả quyết, từng câu từng chữ đều vô cùng đanh thép!
Các người không thể cậy vào tình yêu của tôi, để bắt nạt tôi!
Trong lòng Hi Thần vô cùng kinh ngạ!
c Anh chưa từng ngồi riêng với Giản Đồng như thế này, để nói chuyện một cách nghiêm túc.
Mấy năm nay, anh chỉ nhìn thấy người phụ nữ này và sự si mê của Trầm Tu Cẩn.
Mấy năm trước, thấy cô lẽo đẽo theo đuổi A Cẩn, chạy xuôi chạy ngược.
Về sau lại xảy ra chuyện như vậy.
Mấy năm sau, thấy cô sợ A Cẩn đến mức muốn trốn cũng không kịp.
Cho dù là anh hay Dục Hàng, hình như từ trước tới giờ đêu không quan tâm đến người phụ nữ này, cô yêu hay sợ Trầm Tu Cẩn.
Anh và Dục Hàng chỉ lạnh lùng nhìn, đến khi cô chạy trốn, A’Gẩn phát điến.
Sau đó anh và Dục Hàng đều không nói ra ngoài miệng, nhưng trong lòng rất oán hận người phụ nữ này, là cô đã khiến A Cẩn trở nên cao ngạo và lạnh lùng, người không ra người, ma không ra ma.
Cho dù sau khi lấy được đoạn camera giám sát ấy.
Từ đầu tới cuối anh và Dục Hàng đều lạnh lùng đứng ngoài quan sát, cô ra khỏi tù, bọn họ không nhìn thấy đôi mắt như ao nước tù, không còn chút hy vọng của cô, chỉ khoanh tay đứng nhìn, nói vài câu thương tiếc: Hầy, Giản Đồng kiêu hãnh nổi tiếng khắp bến Thượng Hải năm đó, sao lại trở thành dáng vẻ sợ hãi rụt rè thế này.
Thế nhưng, bây giờ Giản Đồng đang ở ngay trước mặt anh, hét lên như thể sắp đứt hơi khản tiếng: “Các người không thể cậy vào tình yêu của tôi, mà bắt nạt tôi như vậy!” Hi Thần biết, “các người” không chỉ bao gồm Trầm Tu Cẩn, còn bao gồm cả anh và Dục Hàng.
Chỉ một câu nói này, cũng đủ để nói lên, người phụ nữ này biết rõ suy nghĩ và tâm tư trong lòng của anh và Dục Hàng. Cô biết thừa anh và Dục Hàng chỉ là đang ép cô cúi đầu, ép cô thỏa hiệp rồi ngu ngốc quay lại bên cạnh Trầm Tu Cẩn, ngu ngốc sống lãng phí hết cuộc đời mà thôi.
“Hi Thần” Giản Đồng hít thở sâu, lúc này cô đã bình tĩnh hơn chút: “Anh cảm thấy, tôi và người đó, nên có kết cục như thế nào?”
Hi Thần mở miệng định nói, cô hãy sống một cuộc sống hạnh phúc.
Giản Đồng ngắt lời anh: “Nếu tôi đủ thông minh, thì nên ngoan ngoãn nghe lời, làm một món đồ chơi, không biết cậu chủ Trầm có mục đích gì, tóm lại lúc anh ta cần tôi sẽ ngoan ngoãn đáp ứng, đợi đến khi anh ta chán rồi ghét rồi cảm thấy phiền rồi, tôi lại ngoan ngoãn cút đi.
Như vậy, anh ta cũng được thỏa mãn nguyện vọng, các anh cũng hài lòng.”
Hi Thần ngây ra…… hóa ra nhìn cô có vẻ không quan tâm tới chuyện gì, nhưng thực ra trong lòng đều đã hiểu hết mọi thứ.
“Hi Thần, da thịt bị thương, sẽ lành lại.
Những vết cứa trong lòng, cho dù lành lại cũng sẽ để lại dấu vết” Cô nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Anh muốn tôi phải làm thể nào để đối mặt với người ấy bằng tâm trạng bình thường Lúc này, đối mặt với lời chất vấn này, Hi Thần im bặt, tất cả sự ngụy biện và bất công, đều vô nghĩa trong ánh mắt ngập tràn sự đau đớn của người phụ nữ này.
Anh bảo tôi, phải đối mặt với người ấy như thế nào đây?
Làm thế nào để tha thứ?
Làm thể nào để đón nhận?
Làm thế nào để……tin tưởng!
Đâu ai biết được, người đàn ông đó lại định giở trò gì? Anh nói anh hận cô, nói tại sao người ૮ɦếƭ không phải là cô, nói cô không xứng, nói cô có sống cũng phải chuộc tội với Hạ Vi Minh.
Tuy~cô vẫn còn sống.
Nhưng tâm hồn và thể xác đều mệt mỏi tới mức khó có thể gánh vác được tình yêu ấy, cũng không dư thừa hơi sức để hận.
Giữa cô và người đàn ông đó, không thể nào giải thích rõ ràng được nữa rồi, tất cả mọi thứ đều rối vào nhau, đó là một mối tơ vò vô cùng hỗn loạn, không gỡ ra được.
Đã đừng khao khát, bây giờ lại sợ hãi.
Người phụ nữ trên giường, nhắm mắt lại……cười cay đẳng, A Lộc, trên đời này không có chốn bồng lai tiên cảnh đâu, Nhĩ Hải cũng không an toàn rồi.
Thành phố S Người đàn ông quay về trong đêm, rất lâu chưa được ngủ, đôi mắt toàn là tia máu đỏ ngầu, vẻ mặt lạnh lùng có chút mỉa mai, tìm thấy ông nội đang đánh cờ ở căn nhà cũ của nhà họ Trầm.
“Tại sao lại làm như vậy?”
Trên mặt anh ngoài đôi mắt với những tia máu đỏ ngầu vì đã lâu.chưa được ngủ, tất cả những thứ khác, đều bình thản không chút gợn sóng, lạnh lùng nhìn ông nội đang ngồi cách một người phía trước.
Anh không thèm nhìn, người đánh cờ với ông nội, chính là Lục Minh Sơ đã đánh nhau với anh vài ngày trước ở khu căn hộ cho thuê bên bờ Nhĩ Hải.
“Cháu không thích giang sơn mà yêu người đẹp, vậy để lại Trầm Thị cho cháu làm gì? Ông cũng không chỉ có một đứa cháu là cháu.”
Trầm Tu Cẩn không hề tức giận, nhìn ông nội đang đánh cờ, dường như đang cân nhắc câu nói này của ông.
“Tùy ông” Trong giây lát, người đàn ông nói bằng giọng thờ ơ, ánh mắt cỏ sự lạnh lùng khó tả, nhìn ông nội: “Có bản lĩnh, thì ông hãy lấy lại Trầm Thị từ †ay cháu.”
Mấy năm nay anh làm việc bất kể ngày đêm, chỉ muốn không ngừng mở rộng bản đồ sự nghiệp, cũng chỉ có sự bận rộn và không ngừng phát triển sự nghiệp này, mới có thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim anh, nhưng vẫn không thể nào so bì được với người phụ nữ ấy.
Thế nhưng, có chút ít còn hơn không.
Chỉ là, anh ở phía trước chiến đấu, nhưng lại quên rằng sau khi mở rộng được ra, còn phải chỉnh đốn nội bộ.
Nhìn ông nội, sau đó Trầm Tu Cẩn quay người rời khỏi, không quay đầu lại…… Anh không thể nào lường trước được răng, người châm lửa trong nội bộ, lại chính là ông nội ruột của mình.
Còn về thứ Lục Minh Sơ muốn có, anh sẽ không bao giờ cho.anh ta.
Cho dù là Trầm Thị hay Tiểu Đồng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc