Chúng tôi đính ước ở Nhĩ Hải.Có một đôi mắt, thay đổi trạng thái từ phẫn nộ, đến bất lực, rồi lại đố ky……đó là Lục Minh Sơ.
Anh đứng ở cầu thang.
Giây phút nhìn thấy Trâm Tu Cẩn, anh vội vàng chạy xuống, anh muốn ngăn lại mọi chuyện, thế nhưng từ lúc trong đôi mắt của người phụ nữ ấy bắt đầu có sức sống trở lại, anh lại không thể nào bước lên phía trước.
Trước đó, cho dù anh thể hiện đến thế nào, cho dù là mập mờ, quan tâm, thậm chí là cả hôn, người phụ nữ đó đều không có chút phản ứng nào.
Anh tận mắt nhìn thấy người phụ nữ đã khô cạn như một hồ nước đọng ấy, như sống lại trong khoảnh khắc Trầm Tu Cẩn xuất hiện.
Không cam lòng!
Không cam lòng làm một người ngoài đứng nhìn!
Thế nhưng lúc người phụ nữ ấy kích động điên cuồng quăng đồ đạc lên người tên họ Trâm ấy, anh lại cảm thấy, nếu lúc này mình chạy tới đó, vậy không phải là giúp cô ấy, ngược lại còn làm phiền đến sự trút bỏ những cảm xúc tích tụ trong 3 năm nay của người phụ nữ ấy.
Sự kích động của cô, trông có vẻ điên cuồng……thế nhưng điều này đã chứng minh sự thực rằng “cô vẫn còn sống”.
“Còn muốn ném cái gì, để anh lấy cho em.”
Trâm Tu Cẩn nói tiếp.
Trên khuôn mặt tuấn tú của anh, trở nên hung dữ trong phút chốc, lạnh lùng hừ một tiếng, cất bước lên phía trước, tiện tay cầm chiếc chổi bên cạnh, “Không cần làm phiền chủ tịch Trầm đi lấy, vừa hay tôi cũng tiện tay, giúp chủ tịch Trâm một việc nhỏ.” Lục Minh Sơ bước lên phía trước, Trâm Nhị định chặn lại.
Trợ lý bên cạnh Lục Minh Sơ cũng chặn Trầm Nhị lại băng thân hình to con.
Trầm Tu Cẩn nghe thấy giọng nói liền ngoái lại, rồi bỗng nheo mắt: “Lục Minh Sơ”
“Chủ tịch Trầm định làm gì? Đang yên đang lành lại ép cô chủ nhà người ta đến nông nỗi này?
Quả nhiên là rất có uy lực.”
Một tay đúт νàσ тяσиg túi quần, một tay túm lấy chiếc chổi, dừng bước cách người phụ nữ tâm trạng kích động đang ngồi thụp xuống sàn nhà khóc nức nở, đưa chiếc chổi trong tay lên trước mặt cô: “Cô chủ, của cô đây.”
Người phụ nữ nhìn chăm chằm vào chiếc chổi trước mặt, có chút khó hiểu cho nên: “Chổi?”
Đưa chổi cho cô làm gì?
Trong giây lát, trong đầu cô vẫn chưa hiểu ý anh ta.
Ánh mắt của cô, dịch chuyển từ chiếc chổi lên khuôn mặt Lục Minh Sơ đứng trước mặt, trong mắt có sự khó hiểu.
Anh khẽ nhếch khóe miệng: “Cô chủ, chổi của cô đây; Anh lại quay sang Trầm Tu Cẩn đứng bên cạnh nói: “Quét anh ta ra khỏi cửa”
Người phụ nữ hơi ngạc nhiên, lúc này mới hiểu ra, lại nhìn Lục Minh Sơ, người này……vừa nghĩ, vừa chầm chậm đứng dậy, tưởng thật rồi giơ tay nhận lấy chiếc chổi trong tay Lục Minh Sơ.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Trầm Tu Cẩn, bỗng tối sầm lại.
Chổi, quét ra khỏi cửa……coi anh là rác rưởi sao?
“Không được cầm!” Mặt anh nghiêm nghị hét lên.
Người phụ nữ ngước mắt nhìn anh, như thể là đang khiêu khích, giơ tay nảm chặt lấy chiếc chổi Lục Minh Sơ đưa cho, “Cậu chủ Trầm, xin mời.”
Tiểu Đồng còn tưởng thật rồi giơ tay cầm lấy chổi?
Lần này, Trâm Tu Cẩn không điềm tĩnh nữa.
Trong lòng vô cùng căm hận Lục Minh Sơ, “Tiểu Đồng, sao em quen biết tên họ Lục này vậy?
Sao anh ta lại ở đây?”
Dáng vẻ và giọng nói này, như thể là người chồng đang bắt kẻ gian trên giường với thái độ ghen ghét.
Người phụ nữ vừa định nói không quen, chỉ là khách thuê phòng, thế nhưng có một giọng nói đã ςướק lời cô.
“Quen biết như thế nào, thì có liên quan tới chủ tịch Trâm không?” đang nói, bước lớn một bước lên phía trước, đứng bên cạnh người phụ nữ, giơ cánh tay ra, khoác lên vai người phụ nữ: “Tôi và Tiểu Đồng quen biết nhau do duyên số, biết nhau ở thành cổ Đại Lý, đính ước ở bên bờ Nhĩ Hải này.
Sao, chủ tich Trầm ghen ty sao?”
Cổ người phụ nữ bị anh bám vào, vừa định vùng vấy ra khỏi, người đàn ông bên cạnh cô khẽ nghiêng đầu, dùng âm thanh chỉ hai người mới nghe thấy, nói bên tai cô: “Đừng động đậy linh tinh, nếu cô không muốn bị anh ta tiếp tục đeo bám, thì hấy cùng tôi diễn tốt vở kịch này”
Quả nhiên, người phụ nữ trong lòng không ngọ nguậy nữa, nơi đáy mắt Lục Minh Sơ tràn đầy sự đắc ý, tiếp đó liền hất căm, khiêu khích Trầm Tu Cẩn.
Trầm Tu Cẩn đứng đối diện nghiến chặt răng, cố gắng hết sức mới có thể kiềm chế được hành động kích động muốn xông lên cho Lục Minh Sơ một cú đấm, trong đôi mắt sắc bén của anh, chất chứa một thứ tình cảm và nỗi đau khó nói thành lời.
“Thật sao?”
Khớp ngón tay anh nảm chặt lại kêu răng rắc, nhưng chỉ chăm chú nhìn người phụ nữ đang bị một người đàn ông khác ôm trong lòng rồi hỏi: “Tiểu Đồng, lời anh ta nói, là sự thật sao?”
“Có phải là thật hay không, quan trọng sao?”
Người phụ nữ nói một câu, rồi quay đầu sang bên cạnh……cô không muốn nhìn thấy đôi mắt ấy nữa, trong ánh mắt sâu lăng ấy, chứa đựng một tình cảm sâu đậm và cả nỗi đau……định lừa ai chứ?
Tình cảm sâu đậm và nỗi đau của Trâm Tu Gẩn, trước giờ đều không phải dành cho cô!
Bỗng nhiên, Trầm Tu Cẩn bật cười, sâu trong ánh mắt chỉ toàn là sự lạnh lẽo: “Lục Minh Sơi Anh thật đáng ૮ɦếƭ!”