Cô biết tôi muốn cái gì khôngCô nhanh chóng tiến lên, đẩy mấy người cản trở trước mặt cô.
Chân của cô, cũng không thể bước đi nhanh như vậy, nhưng vào giờ phút này, thật giống như những người bình thường vậy, đi thật nhanh tới trước sân khấu.
Mấy cô gái bị cô đẩy ra, khó chịu: “Tránh raI Cô là ai chứ? Không có lịch sự à, chen hàng như vậy?”
Người phụ nữ đối với những âm thanh trách móc này, bịt tai không nghe, chỉ dùng cơ thể không quá khỏe mạnh của mình, đẩy đám người ra, đi đến trước sân khấu: “Lục Minh Sơ! Anh xuống đây!”
Người đàn ông trên sân khấu ánh mắt sâu thẳm, rơi vào trên mặt cô, tay dừng một chút, một giây kế tiếp, anh nhìn cô, kéo thắt lưng ra.
Anh hướng về phía cô cười.
Cô còn dám đuổi tôi đi không?
Cô nói là muốn tốt cho tôi, cô biết tôi muốn cái gì sao, giúp tôi quyết định sao?
“Lục Minh Sơ! Không cược nữa! Tôi không cược nữa!” Cô hướng lên trên sân khấu hét lên, giọng nói thô lỗ, khó nghe như một con vịt đực.
“Muộn rôi” Môi người đàn ông giật giật.
Anh sẽ không rời đi, lần này, anh muốn cô, gả cho anh!
Người phụ nữ dưới sân khấu, nhìn người đàn ông trên sân khấu, trong mắt cô, chỉ còn lại cái sân khấu này, giữa sân khấu, anh một mình lẻ loi.
Làn sóng ký ức, cuôn cuộn dâng trào, thời điểm này Lục Minh Sơ… Cực kỳ giống, cô năm đói!
Nhìn anh ở trên sân khấu, giống như mình ba năm trước, mình cũng từng bỏ đi tôn nghiêm như vậy, sống như heo chó.
Mình cũng từng như vậy, bán đứng linh hôn mình.
Nhưng, Lục Minh Sơ không nên như vậy!
Lục Minh Sơ cũng không thể!
Anh là anh, cô là cô.
Hình ảnh trước mắt, xuất hiện trùng lặp, chân cô lảo đảo một chút, đỡ vào sân khấu, đứng vững, sau đó xoa xoa huyệt thái dương, chống vào sân khấu, leo lên, tư thế, vô cùng xấu hổ.
Cô đi tới giữa sân khấu, khom người nhặt lên chiếc áo sơ mi trắng trên mặt đất, đưa tay năm lấy tay Lục Minh Sơ bắt anh kéo khóa quần tây lên: “Đi theo tôi.”
Cô nói, trên mặt không có ý đùa cợt.
Lục Minh Sơ bị biểu cảm nghiêm túc của cô làm kinh sợ.
Người xem dưới sân khấu không muốn: “Cô là ai vậy? Có bị bệnh không, mau đi xuống. Còn có người muốn đi lên ngăn cô lại.
Cô nghiêng đầu, nhìn chăm chằm người dưới sân khấu: “Im miệng. Anh là… là người đàn ông của tôi!
Tôi muốn đưa anh đi, các người muốn ngăn lại sao!”
Người đàn ông bị cô giữ lại ở sau lưng, kinh ngạc ngẩng đầu lên, từ chỗ của anh, chỉ có thể thấy phía sau lưng cô.
Tim rung rung một chút. Bạn đang đọc truyện tại
ThíchTruyện.VNTròng mát đen nhìn chăm chăm bóng lưng cô, lung linh, böng nhiên đem cô lôi vào trong иgự¢ của mình, che chở cỏ xuống đến sản khấu, đẩy ra đám đồng chật chội, chen ra phía cửa đi ra ngoài.
Gió đêm hơi lạnh, anh mặc áo sơ mi vào, ngồi ở trong xe.
“Cô vừa nói “Tùy cơ ứng biến, anh Lục, chuyện ngày hôm nay, tôi xin lõi anh, đùa giốn với anh như vậy, tôi vô cùng xin lỏi về hành động tôi tệ của mình”
Người đàn ông bên ghế lái, cả người niềm nở, lập tức bị một chậu nước lạnh tưới xuống, biến mất tăm.
“A cô thật là, thật là biết tạt cho người ta một bát nước lạnh nha… Không đúng, là bát nước đá.”
Anh cười một tiếng “Điêu tôi tệ không phải trò đùa của có, điêu tôi tệ là cô vân muốn đuổi tôi đi, tôi nói không sai chứ?”
Lời nói dối bị vạch trần, người phụ nữ trâm mặc không nói.
Thật lâu sau đó, cô nói: “Tôi không phải trẻ con, anh thể hiện rõ ràng như vậy, tôi sẽ không nhìn ra sao?”
“Đã như vậy, tại sao cô còn nghĩ cách đuổi tôi đi?” Lục Minh Sơ иgự¢ phập phông: “Tôi Lục Minh Sơ tự hỏi mình không hề kém so với người khác, tôi độc thân, cô cũng độc thân, tại sao cô không thê cân nhäc tôi một chút !”
“Anh Lục, anh phải hiếu… Tôi muốn tốt cho anh”
“Muốn tôt cho tôi?” Người đàn ông muốn cất tiếng cười to, nhưng lại chịu đựng: “Cô biết tôi muốn gì không? Cô thay tôi quyết định sao? Cô tự cho là cô làm như vậy vì muốn tốt cho tôi? Bà chú, thời điểm cô quyết định những thứ này, đã hỏi qua ý kiến của tôi chưa?”
Anh chất vấn, иgự¢ càng phập phông kịch liệt.
Tay năm chặt tay lái, gät gao năm chặt, năm rất chặt “Bà chủ! Cô rốt cuộc đang sợ cái gì!” Anh chất vấn, nhưng anh biết rõ quá khứ của có, biết quá rõ, có một người, đã bén rễ ở trong lòng cô.
Cũng không có biện pháp nào đem cái cây ngoan cố đó nhố đi!
Trong lòng anh rung chuyển, ghen tị che mất lý trí của anh, “Hay là, bà chủ, quá khứ của cô, đã từng bị tổn thương?”
Đột nhiên, máu trong người cô ngừng chảy, muôn nổ tung!
“Không có!” Cô không nghĩ đến, chừng một giây sau khi Lục Minh Sơ hỏi, cô lập tức liên phản bác lại.
Đáp nhanh như vậy, cô gái đơn thuần như: Chiêu Chiêu, cũng có thể phát hiện ra cỏ đang giấu giếm.
Đó cũng là lúc Lục Minh Sơ tỉnh táo lại, ngửa đầu tựa vào ghẽ, chậm rãi đưa tay ra, xoa mặt, “Thật xin lôi, tôi không nên nói như vậy”
Người phụ nữ dừng ba giây: “Tôi có chút lạnh.
Đi về thôi”
Cả đoạn đường không nói gì, người phụ nữ một mực củi thấp đầu.
Cho đến khi tới Ức Cư, bọn họ một trước một sau đi vào trong Ức Cư Lục Minh Sơ không nói lời nào, theo sát cô, cô đi chậm rãi, anh liền cố găng thả chậm bước chân Ngay tại cửa Ức Cư, người phụ nữ vừa muốn đi vào, sau lưng có một lực mạnh tiến lên, bên tai cỏ chỉ nghe được một tiếng: “Xin loi”
Một giây kế tiếp, một hơi nóng bao trùm lấy môi cô.
Lân này, cỏ không nhúc nhích, để mặc cho anh hôn.
Mới đầu, chỉ là hôn nhẹ, sau đó, người đàn ông càng ngày càng nóng nảy, càng ngày càng nhanh, sau đó… Anh tuyệt vọng rời cánh môi cô, hai tay năm lấy hai vai cô, thân hình cao lớn, hơi cúi, cứ như vậy khom lưng tựa vào trên người cô, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, đập vào mät, môi của cô đỏ bừng, còn ướt nhẹp.
Nhưng ánh mắt cô, vân như cũ trong suốt, sạch sẽ Lãng lặng nhìn anh chăm chăm, không gợn sóng.
Một chút cay đăng trong miệng, cảm thầy không cam lòng, cuối cùng hóa thành tuyệt vọng hỏi một chút “Van… Đối với tôi… Một chút cảm giác, cũng không có sao?”
“Anh là một người đàn ông ưu tú.”
€ô nói Anh tự giêu… Nhưng cô không thích không phải sao?
Trâm Tu Cần… Anh dựa vào cái gì!
“Tôi chưa bao giờ, từ bỏ dẻ dàng” Lục Minh Sơ chậm rãi đứng lên, nhìn chăm chăm người phụ nữ trước mặt, như tuyên thệ.
Nhấc chân, rời đi.
Biệt thự ngoại ô thành phố.
Tiêu Hãng đang lướt mạng, như thể môi tối không ngủ được, vô thức lăn qua lăn lại, anh cũng không biết anh muốn xem cái gì, không ấn like, cũng không nhìn kỹ, chẳng qua là ngón cái cứ cuộn màn hình, cho đến khi, cơ thể mệt mỏi muốn ngủ thi*p đi.
Có thứ gì đó lướt qua mät anh, đột nhiên, anh giật mình, lại kéo màn hình xuống, vội vàng tìm kiểm một thứ gì đó.
Một giây sau, anh bât động, cặp mãt nhìn chăm chăm vào màn hình.
Mở hình ra, phóng to, phóng to hơn nữa… Rồi sau đó đôi mát hẹp dài, càng ngày càng mở to, hô hấp dôn dập, sững sờ, bò dậy khỏi giường, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc, vội vã đi đến phòng sách, mở máy tính ra, lập tức vào máy tính, tìm tấm hình đó một lần nữa.
Lưu lại, rôi sau đó dùng phân mêm xử lý.
Cho đến khi tấm hình bị phóng to vân rõ ràng như cũ, cả người anh dường như sống lại, ba năm như cái xác biết đi, giờ phút này như được truyền sinh khí vào linh hôn.
Gọi cho người chủ tài khoản này: “Tấm hình kia được chụp ở đâu vậy?”
Người bên kia không giải thích được: “Hình nào?”
“Tấm hình mới nhất anh vừa đăng lên ấy!”
Giọng anh vội vàng truyền đến bên kia.
“Phố cổ Đại Lý, mây ngày nay tôi luôn ở phố cô Đại Lý, đây là một quán bar trong một cái ngõ nhỏ ở phố cổ Đại Lý.. “
“Chờ tôi, ngày mai tôi sẽ đến Đại lý, cậu đem địa chỉ của các cậu gửi cho tôi, tôi đi tìm các cậu.”
“A? Cậu muốn tới đây?”
Vừa đặt ra câu hỏi, Tiêu Hãng đã cúp điện thoại.
“Đặt vé máy bay, đi đến sân bay Lệ Giang, chuyên sớm nhất ngày mai, đúng.”